Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 739

Nhân lúc Chiến Tây Dương xoay người đi, Sở Nhan cất giọng mang theo tia cảm kích: “Tây Dương, cảm ơn cậu!”

“Không cần khách khí.” Chiến Tây Dương quay đầu lại nhìn một cái, giống như cô đang là người bệnh, mà hắn thì thành bác sĩ của cô.

Sở Nhan cũng nhận ra điều gì đó, cô cười nhẹ giấu mọi cảm xúc của bản thân và trong đó, cô nghĩ, người đàn ông này nhất định đã nhìn thấy tấm ảnh trong ví của cô rồi.

Sau khi Chiến Tây Dương đi rồi, Lý Nhân biết thứ trong ví của cô là gì, bà thở dài: “Con vẫn chưa quên Vĩnh Trạm sao?”

“Mẹ! Con sẽ mãi mãi không thể quên được anh ấy!” Sở Nhan gượng cười, chua xót nói.

“Nên quên đi, con phải nhìn về phía trước, bây giờ có rất nhiều người có thể mang lại cho con hạnh phúc hơn là người đã mất kia.”

Sở Nhan lặng lẽ mở ví ra, nhìn bức ảnh kia, khóe mắt khẽ rưng rưng nước mắt. Cô biết, trên thế gian này sẽ không có ai thay thế được chàng trai trong bức ảnh đó.

Buổi trưa ngày hôm sau, Sở Nhan nói rõ nguyên nhân xin nghỉ phép với Trì Dương. Một tiếng sau, đoàn xe của tổng thống đã dừng trước cửa bệnh viện. Tịch Phong Hàn đỡ Sở Duyệt từ trong xe ra, trên khuôn mặt Sở Duyệt tràn đầy vẻ lo lắng.

Sắc mặt Tịch Phong Hàn cũng nghiêm trọng, một mạch dìu Sở Duyệt đi tới trước cửa phòng bệnh. Ba anh em nhà Sở Liệt vừa chào hỏi hắn, ngay lập tức có bác sĩ trưởng khoa chạy tới giải thích bệnh tình cho Tịch Phong Hàn.

Lý Nhân nắm tay Sở Duyệt: “Tiểu Duyệt, đừng lo lắng, cụ không sao đâu, chỉ là bị bệnh thông thường thôi.”

Sở Duyệt gật gật đầu: “Vâng! Hy vọng cụ nội sẽ tốt hơn.”

“Tuổi tác của cụ khá cao rồi, nhưng cơ thể bình thường vẫn rất khỏe mạnh.”

Sở Nhan kéo cô vào phòng nghỉ, hỏi về tình tình của cô khi lần đầu mang thai. Xem chừng, Sở Duyệt có tố chất cơ thể tốt, phán ứng khi mang thai đầu không quá mạnh mẽ, lại còn khá thoải mái.

“Buổi chiều em định đến bệnh viện kiểm tra một chút. Lúc Trì Dương gọi điện thoại cho Phong Hàn, em mới biết được cụ nội bệnh nặng đang nằm viện, liền vội vàng đến đây.” Sở Duyệt bây giờ vất vả lắm mới tìm được người thân của mình, cô hi vọng người nhà mình ai cũng đều bình an vô sự.

Sau khi Tịch Phong Hàn hiểu rõ một lượt tình hình, cũng bình tâm trở lại. Bệnh tình của ông nội Sở Duyệt tuy đã bắt đầu ổn định, nhưng sau đó vẫn cần nằm viện theo dõi một tuần.

“Tiểu Duyệt, anh đã sắp xếp xong bác sĩ kiểm tra cho em rồi.”

“Để tôi dìu cô ấy đi!” Sở Nhan đứng dậy nói.

“Được!” Đúng lúc Tịch Phong Hàn cũng có chính sự muốn thương lượng với ba anh em nhà Sở Liệt.

Sở Nhan dẫn Sở Duyệt đi kiểm tra tại phòng siêu âm trước mặt. Lúc Sở Duyệt đang kiểm tra, Chiến Tây Dương cầm một tập văn kiện từ trong văn phòng bên cạnh đi ra, hai mắt nhìn chằm chằm vào Sở Nhan.

“Chị ở chỗ này làm gì vậy?” Chiến Tây Dương vẫn chưa biết Tịch Phong Hàn đã đến.

“Tôi đi cùng em gái đến làm kiểm tra.” Sở Nhan đứng dậy cười cười.

“Anh tôi đến rồi sao?”

“Ừm!”

Chiến Tây Dương đang muốn nói gì đó, thì lúc này một nữ bác sĩ xinh đẹp nở nụ cười đi đến: “Tây Dương, buổi trưa có rảnh không chúng ta cùng nhau đi ăn? Em có mấy vấn đề không hiểu, muốn thỉnh giáo anh.”

Chiến Tây Dương đang do dự, nữ bác sĩ kia lập tức khẩn thiết thỉnh cầu nói: “Xin anh đó, đợt sát hạch lần này của em rất quan trọng, giúp em đi mà..”

Chiến Tây Dương biết Sở Nhan bên cạnh đang nhìn mình. Tuy biết trong lòng cô đã có người thương, nhưng đứng trước mặt cô mà tiếp nhận cho người con gái khác làm nũng, thì hắn vẫn có chút miễn cưỡng.

“Tây Dương, người ta đều cầu xin cậu rồi, sao cậu còn chưa đồng ý?” Sở Nhan cũng nóng vội thay cậu. Cô gái này vừa có khí chất, vừa xinh đẹp, đứng với cậu ấy rất xứng đôi.

“Được thôi!” Chiến Tây Dương cười nhẹ nói một tiếng.

Nữ bác sĩ lập tức quay đầu nhìn Sở Nhan, vừa nhìn thấy cô, liền hơi ngớ người ra, một cô gái rất có khí chất, cô lịch sự nói: “Cảm ơn chị!”

Chiến Tây Dương liếc Sở Nhan một cái, nói: “Tôi còn phải đi kiểm tra phòng bệnh, rảnh chúng ta lại nói chuyện.”

“Đi đi! Công việc của cậu quan trọng mà.” Sở Nhan đương nhiên không để làm lỡ công việc của hắn.

Chiến Tây Dương và nữ bác sĩ xinh đẹp cùng nhau bước đi, dường như đang thảo luận về vấn đề y học nào đó. Từ dáng vẻ đằng sau, quả nhiên là rất đẹp đôi, trong lòng Sở Nhan gợn lên một sự mất mát không tên.

Sở Nhan là một người hiểu rất rõ suy nghĩ của bản thân, tối hôm qua Chiến Tây Dương làm tất cả mọi việc, làm cô nhớ đến người con trai đã đi mất kia, sự ân cần chu đáo của cậu ta, giống như người con trai đó đã từng làm cho cô, vì thế, lúc này, nhìn thấy bên cạnh Chiến Tây Dương có một cô gái khác, khiến cô giống như có chút ghen tuông.

Cô cảm thấy bản thân mình thật nực cười.

Lúc này Sở Duyệt đã làm kiểm tra xong, thai nhi vô cùng khỏe mạnh, tất cả đều bình thường.

Ngày hôm này, buổi chiều Tịch Phong Hàn và Sở Duyệt rời đi, Sở Nhan ở cùng ba mẹ trong bệnh viện, mãi đến khi chập tối mới trở về Sở gia!

Tuy nhiên, một tin vui cũng truyền tới, ngày mai có một cuộc diễn thuyết của nghị viên tranh cử, Sở Nhan cũng có mặt trong đó. Đây là một lần diễn thuyết vô cùng quan trọng, Sở Nhan nhất định phải chuẩn bị đầy đủ, bởi vì trên lĩnh vực ngoại giao này, cô vẫn là một người mới.

Tối hôm qua Sở Nhan chỉ ngủ một giấc ngắn ngủi, tối nay, cô lại thức trắng đêm.

Bố mẹ đều không ở bên cạnh, Sở Nhan lúc ngủ liền cảm thấy đầu nặng trĩu, hơn nữa trán cũng nóng đến mức giật mình.

Cô lại phát sốt rồi, đáng chết, cơ thể cô tại sao lại yếu như vậy? Sở Nhan đương nhiên cũng có bản năng cầu cứu, cô không thể cứ tiếp tục phát sốt như vậy được.

Cô nên tìm ai đây? Người giúp việc nhất định là đã ngủ rồi, với tình trạng hiện tại của cô có thể với tới được, chỉ có điện thoại của cô. Hai mắt Sở Nhan trĩu lại cầm điện thoại lên, tìm được nhật kí cuộc gọi, bỗng chốc, tên Chiến Tây Dương đập vào mắt cô.

Cô biết tìm hắn lúc này là không thích hợp, cô đang định kéo xuống nhưng không cẩn thận lại ấn nút gọi điện màu xanh. Nhất thời, trong căn phòng yên tĩnh, truyền đến tiếng kết nối của điện thoại.

Sở Nhan giật mình hoảng hốt, còn đang nghĩ tới phải dập máy, một giọng nam trầm thấp đã vang lên: “A lô!”

Sở Nhan thấy cuộc gọi đã được kết nối, cô chỉ có thể thều thào nói: “A lô! Chiến thiếu gia, cậu ngủ rồi sao?”

“Làm sao vậy? Giọng chị nghe như bị khàn vậy.” Chiến Tây Dương lập tức nghe ra sự khác lạ của cô.

“Tôi... Tôi không biết tại sao lại phát sốt rồi... Ngày mai tôi có một buổi diễn thuyết rất quan trọng. Nhất định tối nay tôi phải khỏi sốt... Cậu có thể tới đưa cho tôi chút thuốc được không?” Sở Nhan cảm giác giọng mình hệt như giọng của một đứa trẻ đáng thương vậy.

Nói xong, cô liền cảm thấy hối hận, tại sao lại làm phiền hắn chứ?

Tuy nhiên, đầu dây bên kia lại truyền đến giọng nói vô cùng dứt khoát của Chiến Tây Dương: “Được! Tôi lập tức đến đó.”

Sở Nhan ngẩn ra vài giây, vẫn chưa kịp phản ứng lại, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Hắn sẽ đến ư?

Trong đầu Sở Nhan chợt hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ rằng hắn sẽ đến đây! Cô muốn bò dậy uống nước, quả nhiên đầu đau tới mức cô không thể chịu nổi. Cô khoác áo đi xuống tầng, lúc này người giúp việc trong nhà đều đã ngủ hết, bọn họ ở trong phòng khác, vì thế, không nghe được tiếng của cô.

Sở Nhan vất vả lắm mới rót được một cốc nước, sau đó liền cảm thấy lạnh vô cùng. Cô ôm cốc nước nóng chui và trong chăn, mái tóc dài xõa ra, sắc mặt trắng bệch, thực sự trông cô nhếch nhác, thảm hại vô cùng.