Trong điện thoại, hai người đều không gác máy ngay mà lắng nghe hơi thở của nhau, không muốn bỏ xuống, cảm nhận sự tồn tại của nhau qua ống nghe điện thoại. “Tây Dương, anh không bị thương đấy chứ!” Giọng của Sở Nhan lạc đi. “Anh rất khỏe! Đã khiến em lo lắng rồi.” Chiến Tây Dương cười một tiếng, lúc này anh chỉ mong được gặp cô. Sở Nhan chạy vội ra ngoài cửa lớn, đồng thời yêu cầu trợ lý gọi đội xe. Cô thở gấp gáp và nói với Chiến Tây Dương, “Em xuất phát ngay bây giờ. Anh hãy đợi em. Chúng ta sẽ nhanh gặp mặt thôi.”“Ừ! Anh chờ em.” Nói xong anh nhìn vào khách sạn ở trước mặt, rồi nói cho Sở Nhan trước khi tắt máy. Chiến Tây Dương đeo túi đi vào trong khách sạn làm thủ tục nhận phòng. Trên người anh vẫn còn tiền mặt. May mà lần này bị bắt chứ không bị cướp. Chiến Tây Dương mở cửa phòng. Anh mệt rồi, cực kỳ mệt. Anh muốn tắm nước nóng một lát sau đó nghỉ ngơi. Trước khi Sở Nhan xuất phát, cô đã gọi điện cho tổng thống Tịch Phong Hàn. Tịch Phong Hàn nghe tin này rất phấn chấn, yêu cầu cô ngay sau khi tìm được Chiến Tây Dương, phải gọi điện ngay cho anh ta. Đội xe của Sở Nhan lập tức xuất phát. Quãng đường di chuyển mất khoảng 4 tiếng đồng hồ. Chiến Tây Dương nằm trên giường, cảm giác như mình có thể ngủ ngay. Thế nhưng anh không ngủ nổi. Trong đầu anh chỉ nghĩ tới cô. Trong lần hoạn nạn này, điều anh sợ nhất là có thể chết bất cứ lúc nào. Nếu anh chết rồi, thì cô ấy sẽ ra sao? Anh đã hứa với cô là sẽ quay về. Anh không thể nuốt lời. Vì thế để giữ lời hứa, anh phải sống sót trở về. Chiến Tây Dương ngồi trên ban công. Anh cố chống lại cơn buồn ngủ để chờ Sở Nhan tới. Thời gian này với anh thật quá khó khăn, mỗi giây trôi qua đều cảm thấy dài lê thê. Anh nhìn ánh mặt trời phía xa đang dần xuống nối. Trong đầu anh bỗng thấy bất an. Ở cái đất nước đang chiến loạn này, những người nước ngoài như họ có thể bị đe dọa bất kỳ lúc nào. Những người ở đây cuồng bạo quá. Ở đây dường như ai cũng cầm súng đi trên đường. Nếu có lỡ đắc tội, rất có thể sẽ dẫn tới một cuộc đấu súng. Hành trình 4 giời với Sở Nhan cũng chưa bao giờ dài như thế. Cô ngồi trên xe, nhìn về phía trước. Mỗi khi đến một địa điểm, cô đều hỏi người lính ngồi cạnh cô. Sau đó cô tìm trên bản đồ. Hình như chỉ có như thế mới khiến cô yên tâm trở lại. Lúc tới thành phố Booker đã là 8 giờ tối. Cô vốn định tìm khách sạn Chiến Tây Dương ở thì đoàn xe đã đưa tới. Cô tới quầy để hỏi về Chiến Tây Dương. Biểu cảm của cô khiến người phục vụ thấy cô thực sự đang tìm người gấp nên nói ngay cho cô phòng của Chiến Tây Dương. Sở Nhan xúc động chạy về phía thang máy. Cũng chỉ có người trợ lý đi cùng cô, còn những người lính hộ tống đứng đợi bên ngoài khách sạn. Ở trong thang máy, Sở Nhan hít thở thật sâu. Tiếng thang máy kêu, cô ngay lập tức chạy ra khỏi thang máy, tìm căn phòng của Chiến Tây Dương. Một niềm hạnh phúc vây lấy cô. cô bước tới, đưa tay ấn chuông cửa. Chiến Tây Dương cũng tính toán thời gian nên khi nghe thấy tiếng chuông, anh lập tức trở lên xúc động. Anh nhìn qua lỗ cửa, bên ngoài không phải là Sở Nhan thì còn có thế là ai nữa? Anh lập tức mở cửa, hai anh mắt nhìn nhau. Hai trái tim rung lên mãnh liệt. Trong giây tiếp theo, Chiến Tây Dương bước tới ôm chặt người con gái đang đứng bên ngoài vào lòng anh. Còn Sở Nhan cũng ôm chặt anh. Hai người cùng ôm nhau mà khóc. Phía sau, người trợ lý đi ra một góc hành lang, không làm phiền hai người yêu nhau này. “Tây Dương...” Sở Nhan khóc ướt vai anh, bàn tay cô nắm chặt lấy tay anh, như thể cô sợ rằng nếu buông tay ra, cô sẽ lại mất anh một lần nữa. “Anh xin lỗi... Xin lỗi vì đã làm em lo lắng.” Chiến Tây Dương cảm thấy cô thể cô đang run lên. Anh cảm nhận được trong lần xảy ra chuyện này, cô ấy đã lo lắng bao nhiêu. Sở Nhan nhắm chặt mắt, nước mắt chạy dài trên khuôn mặt cô. Cô không thể nào trấn tĩnh được. Cô thật sự đã quá lo sợ. Trái tim cô như đã muốn ngừng đập. Giờ này anh đã quay lại. Cô mới sống lại. Không biết từ khi nào, vị trí của người đàn ông này trong tim cô quan trọng hơn mọi thứ. “Chiến Tây Dương, em không phép anh chết, không cho phép...” Sở Nhan nói như ra lệnh. Cô đang nói hết những tâm tư trong lòng. Gặp được anh, cô muốn nói hết cho anh nghe. “Được, anh sẽ sống, sống tốt bên em.” Chiến Tây Dương trả lời cô. Sở Nhan nói xong, cô dần buông nhẹ tay ra khỏi người anh, ngẩng đầu quan sát kỹ khuôn mặt của anh. Chiến Tây Dương đã gầy đi một chút. Trên người anh quả thật không bị thương, hoàn toàn không hề hấn gì. “Về thôi! Em muốn đưa anh an toàn trở về. Anh không biết anh trai anh lo lắng như thế nào đâu. Anh ấy đã cử cả một tàu chiến tới cứu anh đấy.” Chiến Tây Dương cảm thấy rất xúc động. Anh hiểu tâm trạng của anh họ. Nhưng bây giờ anh đã an toàn, không cần anh họ dùng quyền lực để giải cứu anh nữa. “Em chưa nói cho anh ấy biết anh an toàn rồi sao?’ “Lúc em xuất phát đã gọi điện cho anh ấy. Anh ấy nói, khi nào tìm thấy anh thì thông báo cho anh ấy.” Nói xong Sở Nhan cầm điện thoại đưa cho anh, “Anh gọi đi. Em nghĩ, mấy ngày nay anh ấy cũng rất lo lắng.” Chiến Tây Dương cầm điện thoại, gọi vào số của Tịch Phong Hàn. Đầu kia lập tức bắt máy. “Alo! Cậu ấy an toàn rồi chứ” Tịch Phong Hàn trầm giọng nhưng gấp gáp. “Đúng! Em an toàn rồi. Anh, đừng lo lắng.” Chiến Tây Dương cười trả lời. “Cái thằng nhóc này, còn cười cái gì nữa.” Ở đầu bên kia, Tịch Phong Hàn mắng một tiếng. Chiến Tây Dương cười ha ha, “Mạng em lớn, chắc chắn không thể có chuyện gì được. Đợi anh quay về, em sẽ mời anh một bữa!”“Được! Sau khi trở về, anh sẽ mời em.” Giọng của Tịch Phong Hàn trở lên nhẹ nhõm hơn. “Được rồi, em và Sở Nhan sẽ trở về lãnh sự quán, về nước rồi liên lạc.” Chiến Tây Dương cười nói. “Được! Hãy chăm sóc Sở Nhan cho tốt. Cô ấy lo lắng lắm đấy.”“Ừ, em sẽ làm thế” Chiến Tây Dương nghiêm túc đáp lời. Sau khi gác máy, lúc bước vào thang máy, bàn tay anh tự nhiên nắm lấy tay của Sở Nhan, dắt cô vào trong. Trợ lý cầm túi cho anh, nói, “Bác sỹ Chiến, chị Nhan mấy ngày nay không ngủ vì anh đấy.” Chiến Tây Dương nhìn thấy vẻ tiều tụy của Sở Nhan nên rất đau lòng. Anh đưa tay ôm cô vào lòng.