Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 818

Thành phố A, màn đêm thơ mộng.

Trên con phố đèn điện rực rỡ, người đi lại ít dần, thời gian bất giác đã tới mười một giờ...

Trước cửa một khách sạn năm sao.

Một người phụ nữ trung niên dắt theo một cô gái gầy gò chừng mười tám mười chín tuổi bước vào đại sảnh huy hoàng sang trọng.

Cô gái bị người phụ nữ dắt đi dường như bước đi vô cùng không cam tâm tình nguyện, cuối cùng khi cách đại sảnh chỉ còn mấy bước chân, cô gái bỗng nhiên dừng lại không đi nữa.

Người phụ nữ trước mặt bất giác quay đầu lại nhìn cô: "An Ninh, sao vậy? Sao không đi nữa?"

"Mẹ, nhà mình hỏng khóa thật rồi sao? Khóa hỏng rồi tại sao lại phải tới khách sạn cao cấp thế này? Chúng ta tới nhà dì Vương ở nhờ một đêm cũng được mà!" Cô gái cắn môi nhìn khách sạn sang trọng có phần dụt dè.

"An Ninh à, mẹ không phải đã nói rồi sao? Khách sạn này là mẹ chơi bài thắng được, mấy người chị em đánh bài với mẹ ai mà không có tiền chứ! Sống ở khách sạn thế này đâu có gì lạ, ngoan, mẹ mệt rồi, đi vào cùng mẹ!"

Hạ Anh Ninh cảm thấy rất kì lạ, cô luôn có cảm giác đây không phải việc gì tốt đẹp.

Trên bàn mạt chược thì chỉ có thua tiền, làm gì có kiểu thua cả phòng khách sạn?

"Mẹ, con không ở đây đâu, con tới nhà bạn học ở một tối là được, mẹ vào ở đi!" Nói xong Hạ An Ninh liền quay người bước đi.

"Hạ An Ninh, con đứng lại ngay, mẹ vất vả nuôi con khôn lớn, vậy mà con báo đáp mẹ thế hả? Khi mẹ cần con ở bên cạnh nhất thì con lại quay người bỏ đi." Sau lưng là giọng nói vô cùng giận dữ của Hạ Thục Hoa.

Cơ thể vừa quay đi của Hạ An Ninh cứng đơ, cô cắn chặt môi, ngoan ngoãn quay lại: "Được thôi, con ngủ cùng mẹ một tối!"

"Thế mới ngoan chứ! Đây mới là con gái ngoan của mẹ, năm nay con đã mười chín tuổi rồi, con là chỗ dựa duy nhất của mẹ."

"Mẹ, cửa hàng của mẹ sắp phải đóng cửa rồi, mẹ đừng đánh mạt chược nữa, an tâm làm ăn buôn bán thôi!" Hạ An Ninh khuyên nhủ.

"Buôn bán vẫn cứ làm, mạt chược có thể thắng tiền, có gì là không được chứ?"

"Năm nay con nghỉ hè định sẽ tìm việc làm thêm, kiếm tiền để gửi về nhà."

"Được, chỉ cần con muốn là được." Hạ Thục Hoa nói xong vội dắt tay cô, chỉ sợ cô sẽ quay người bỏ chạy.

Hạ An Ninh cũng chỉ tưởng rằng mẹ mình vào khách sạn sang trọng nên lo lắng! Vì thế cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Hạ Thục Hoa nhớ rất rõ số phòng, bà ta đưa tay ấn tầng hai mươi hai, tuy nhiên khi bà quay đầu nhìn cô con gái xinh đẹp, dịu dàng bên cạnh lại thầm tiếc rẻ, lão Lưu trọc đầu đúng là vớ bở rồi.

Phòng này tối nay cũng không phải bà thua bài có được, mà là bà nợ gần ba trăm nghìn tệ tiền cơ bạc, bị ép bán con gái, chỉ cần con gái bà hiến dâng đêm đầu tiên, lão Lưu đầu trọc sẽ không cần ba mươi nghìn tệ của bà nữa.

Lưu đầu trọc là ông chủ của một công ty cho vay nặng lãi, bình thường rất thích cờ bạc cũng thích cho vay trên bàn cờ bạc, Hạ Thục Hoa khi mới si mê mạt chược, chơi điên cuồng, một đêm thua mất mấy chục nghìn, sau đó bà lại không phục.

Cho rằng tay mình đen, có thể gỡ được vốn, nào ngờ cầu tuyết càng lăn càng lớn, chưa tới một tháng bà ta đã nợ Lưu đầu trọc ba trăm nghìn tệ tiền vay nặng lãi.

Hôm đó, Lưu đầu trọc nhìn thấy con gái bà tới lấy chìa khóa liền ưng ý, dùng món nợ này để ép buộc bà tối nay dẫn con gái tới phòng khách sạn này cho hắn ta chơi một đêm, khoản tiền kia sẽ xí xóa.

Mới đầu Hạ Thục Hoa còn không chịu nhưng Lưu đầu trọc nói nếu bà không làm theo ý của lão ta, lão ta sẽ cho người chắt hai tay bà, Lưu đầu trọc còn có dính dáng tới xã hội đen, bà thực sự rất sợ.

Vì thế nghĩ tới nghĩ lui, con gái bà cũng đã mười chín tuổi, trưởng thành rồi, chẳng qua là bỏ ra một đêm mọi khó khăn của bà sẽ được giải quyết, nên bà cũng chỉ có cách làm vậy.

Tối nay bà ta cố tình làm hỏng khóa, lại nói đánh bài thắng được phòng khách sạn, lừa Hạ An Ninh tới đây, chuẩn bị thực hiện kế hoạch đêm nay của mình.

Hạ An Ninh bình thường ở tại trường học, đâu biết được việc mẹ mình nợ ba trăm nghìn tệ ở bên ngoài? Vì thế cô không hề đề phòng lọt vào bẫy của Hạ Thục Hoa.

Thang máy lên thẳng tầng hai mươi hai, hành lang huy hoàng sang trọng được chạm khắc rất tinh tế, người đi bên trong giống như đang đi ngắm cung điện.

Tâm trạng Hạ An Ninh vô cùng căng thẳng, không dám nhìn lung tung.

"An Ninh, đây rồi, mẹ tìm thẻ đã." Nói xong, Hạ Thục Hoa lấy một chiếc thẻ phòng ở trong túi ra, bà ta quẹt thẻ, quả nhiên có đèn sáng, có tác dụng.

"Nhìn xem, mẹ nói đâu sai, phòng này chính là của chúng ta." Hạ Thục Hoa đang mê hoặc tư tưởng của con gái mình để cô không nghi ngờ.

Hạ Anh Ninh không hề vui mừng, căn phòng thế này đối với cô mà nói, cho dù có ở lại cũng không được yên tâm, cô thà về nhà sống trong căn phòng nhỏ của mình còn hơn.

Bật đèn lên, Hạ Thục Hoa lập tức kêu lên một tiếng: "Đẹp quá! Ngắm cảnh đêm ở đây thật tuyệt vời, con gái, mau lại đây xem."

"Mẹ, không phải mẹ rất mệt sao?" Hạ An Ninh nhíu mày hỏi bà.

"Đúng, mẹ rất mệt, con xem trước đi, mẹ đi tìm nước uống, hơi khát rồi."Nói xong Hạ Thục Hoa liền lấy ra một chai nước, rửa sạch hai chiếc cốc và rót nước vào cốc, bà ta quay đầu lại nhìn thấy con gái vẫn đang ngắm cảnh ở ban công.

Bà ta lập tức lấy một gói bột đổ vào một chiếc cốc, sau đó lắc đều, cuối cùng mang ra ban công.

Hạ An Ninh cũng rất khát, Hạ Thục Hoa đưa nước tới cô liền cầm lấy uống một ngụm, Hạ Thục Hoa thấy cô đã uống nước liền nói tiếp: "Uống thêm chút nữa đi, trời nóng thế này, uống nước có lợi cho cơ thể!"

Không cần Hạ Thục Hoa nói nhiều, dọc đường tới đây, Hạ Anh Ninh đã rất khát rồi, cô cứ thế cầm uống nốt nửa cốc nữa. Sau khi uống xong, Hạ Thục Hoa liền cầm lấy cốc, bà ta thấy nước đã uống hết, ánh mắt thoáng vẻ nhẹ nhõm.

Bà nhìn gương mặt xinh đẹp, thuần khiết của con gái lại thở dài, nếu như không đi tới bước đường này, bà sẽ không bán rẻ con gái tới vậy.

Sau đêm nay, ngày mai món nợ của bà sẽ được giải quyết, con gái bà chắc chắn sẽ hận bà vô cùng, nhưng hận thì cũng chỉ có thể để con hận thôi.

"An Ninh, có mệt không vậy, có muốn lên giường nằm ngủ không?" Hạ Thục Hoa hỏi cô.

Hạ An Ninh nghe mẹ nhắc vậy đột nhiên thấy đầu óc nặng trịch, cô gật đầu: "Vâng, con hơi mệt rồi."

"Vậy lên giường nằm một lát đi! Mẹ còn phải đi tắm, tẩy trang đã."

Hạ An Ninh bóp trán, thầm giật mình, sao thế này? Tại sao cô lại thấy choáng váng tới vậy? Lẽ nào do gần đây thức khuya đọc sách?

Hạ Thục Hoa đích thân dìu cô tới bên chiếc giường đôi rộng rãi, bà ta giúp con cởi giày, Hạ An Ninh còn không kịp tắm, cứ thế nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

"An Ninh, An Ninh?" Hạ Thục Hoa đợi một lát, gọi hai tiếng không thấy Hạ An Ninh phản ứng gì.

Hạ Thục Hoa thở dài ngồi xuống đầu giường, sau đó rời đi không mấy cam tâm tình nguyện, thực ra bà vẫn có cơ hội thay đổi vận mệnh của con gái nhưng bà sợ, sợ mình sẽ thực sự bị chặt mất hai tay.