Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 822

Hạ Thục Hoa đi rồi, người của Lý đầu trọc tìm tới Hạ gia gõ cửa mãi cũng chẳng thấy gì, công cốc một trận.

Thủ hạ của Lý đầu trọc hỏi han hàng xóm láng giềng xung quanh, có người nói nhìn thấy Hạ Thục Hoa cầm va li ra khỏi nhà từ sáng sớm rồi.

Tin này đến tai của Lý đầu trọc làm hắn tức phát điên lên, hắn lập tức nói với hai đứa đàn em: “Thế mau đi nghe ngóng việc con gái ả, ả ta đi rồi nhưng con gái ả còn đi học, nhất định không chạy thoát được.”

Lý đầu trọc bây giờ hận một nỗi không thể lôi được Hạ An Ninh ra, dạy cho nó một trận rồi chơi nó chục lần thì hắn mới cam lòng.

Nếu không thì cục tức này sao hắn nuốt được?

Khoa tiếng Anh Đại học a.

Hạ An Ninh học xong một môn rồi về ký túc xá, mở tin nhắn điện thoại ra xem thì thấy thẻ mình nhận được một khoản tiền, còn có cả lời nhắn của Hạ Thục Hoa: “An Ninh, mẹ phải đi lánh nạn một thời gian, điện thoại tạm thời tắt máy, con cứ ở trong trường đừng chạy linh tinh, càng đừng để bị chúng nó tóm được, một tháng nữa mẹ về.”

Hạ An Ninh khẽ hít một hơi thật sâu, cô ngồi trên giường, ở chỗ này mẹ tưởng rằng có thể trốn được sao?

Không được, xem ra hè này nhất định phải đi làm, tuy mẹ cô làm chuyện nhẫn tâm như vậy nhưng cô thân là con gái bà vãn phải thay bà giải quyết đống nợ nần này.

“An Ninh, sắp tới giờ lên lớp rồi, cậu còn ở trong phòng làm gì vậy! Mau đi thôi!”

“Ừ, tớ biết rồi!”

Điều duy nhất Hạ An Ninh có thể làm lúc này chính là học cho tốt, thuận lợi tốt nghiệp, sau này tìm một công việc tốt, thực hiện giá trị nhân sinh của bản thân.

Buổi chiều, một chiếc xe thương vụ màu đen đỗ trước cổng trường Đại học a, trên xe là hai người đàn ông, chính là tay chân của Lý đầu trọc, bọ chúng tìm đến rồi.

Chỉ là bọn chúng không có quan hệ nên muốn tìm người ở Đại học a tương đối là khó khăn!

Một người trong đó nhìn mặt mũi khá lương thiện xuống xe, anh bắt đầu chặn mười mấy học sinh ở cổng lại hỏi han về lớp của An Ninh.

Cách làm này của chúng tuy chậm nhưng mà hữu hiệu, sau khi nghe ngóng gần 20 phút quả nhiên có một bạn học quen Hạ An Ninh, vô cùng nhiệt tình nói với hai người đàn ông này.

“Cuối cùng cũng tim được rồi, lão đại nói rồi, tối nay bất kể dùng cách gì cũng phải trói được con a đầu thối này về trước mặt anh ấy.”

“Việc này mà xong lão đại sẽ thưởng anh em mình mỗi người 2 vạn tiền công, việc tốt thế này tìm đâu ra chứ?”

Hai người đàn ông bắt đầu nghĩ tới lợi ích.

“Chúng ta đi tìm con a đầu đó đi!”

Vài phút sau khi hai người đàn ông đi vào trường, hai chiếc xe con màu đen đi tới kín đáo đỗ ở cổng.

Từ ghế phụ của một chiếc xe, quản gia riêng của Cung Vũ Trạch là Hà Vĩnh bước xuống, ông mặc một bộ vest màu ghi lịch lãm, trên người toát ra khí chất cao quý mà chỉ người nhà giàu mới có được, ông nhìn Đại học a một lượt, có chút không tin tưởng về cô gái mà thiếu gia nói tới.

Thiếu gia nói cô ta là người hầu miễn phí, thật hay giả đây?

Bất luận thế nào tìm được người đã rồi tính sau!

Lần này ông đem theo hai vệ sĩ cùng tới tìm người, ông nói với vệ sĩ: “Đi nghe ngóng xem vị Hạ An Ninh tiểu thư này ở ký túc xá số mấy, chúng ta trực tiếp tới mời.”

“Vâng!” Vệ dĩ lập tức chia nhau ra hỏi.

Hà Vĩnh thấy một vài học sinh cũng ra hỏi han, dù sao thì nếu tìm tới Ban giám hiệu sẽ kinh động người ở đó nên bọn họ không muốn hành sự lộ liễu như vậy.

Vệ sĩ cũng đẹp trai lắm, có một bạn nữ lập tức nói với anh ta ký túc xá và lớp của Hạ An Ninh.

Hà Vĩnh nhận được tin bèn nói với vệ sĩ: “Tí nữa chúng ta nói chuyện tử tế với Hạ tiểu thư xem sao, thiếu gia nói rồi, nếu không dược thì gọi điện cho cậu.”

Hạ An Ninh trải qua sự việc tối qua cũng mất đi sự vui vẻ và thuần khiết vốn có, tới giờ cô vẫn không tài nào lý giải được việc làm của mẹ, nhưng cùng với việc giận bà thì cô vì tình thân cũng không hề hận bà.

Hạ An Ninh nằm lì ở ký túc xá, bây giờ cô không muốn đi đâu cả.

Đúng lúc này, có một bạn cùng phòng đẩy xửa bước vào nói với cô: “Hạ An Ninh, có người dưới lầu tìm cậu, nói là họ hàng của cậu.”

Hạ An Ninh lập tức sợ hãi, họ hàng? Cô dường như chẳng có họ hàng nào thân thiết đặc biệt đến mức đến tận trường tìm mình cả!

Hạ An Ninh vừa nghĩ trong lòng bèn cảm thấy có gì đó không đúng, lẽ nào là gã đàn ông hôm qua phái người tới?

Hạ An Ninh lập tức sợ đến mức run lẩy bẩy, cô đứng ở hành lang nhìn xuống lầu, quả nhiên có hai người đàn ông đứng canh ở đó, lúc hai người họ nhìn lên cô lập tức rụt đầu lại, không dám để họ phát hiện ra.

Vậy mà luôn có bạn học tới bảo có người tìm cô nhưng cô không dám đi xuống.

Hà Vĩnh và vệ sĩ cũng đã tới, ông vô cùng khiêm tốn hỏi với cô quản lý ký túc xá về Hạ An Ninh, hỏi bà xem có thể lên tìm người được không.

Cô quản lý ký túc xá thấy ông dáng vẻ lịch sự nhưng cũng không để ông lên trên, Hà Vĩnh cũng hiểu, ông bèn viết một mẩu giấy đưa cho cô quản lý ký túc xá, cô quản lý lập tức đưa cho một bạn nữ mang lên.

Hạ An Ninh lúc này tựa như một chú chim đang kinh sợ trước cung tên, cô trốn trong ký túc xá, cô không ngờ mẹ mình trốn đi thì gã đàn ông đó lại đến tận trường tìm coi, bây giờ điện thoại của mẹ tắt máy không gọi được, cô cũng không thể cầu cứu mẹ được rồi, đành phải trốn đi đã.

Đúng lúc đó, một nữ sinh ở cùng cô đi đến: “An Ninh, có người viết giấy cho cậu này, cậu xem xem.”

Hạ An Ninh sợ đến mức tim như nghẹt lại, khuôn mặt cô căng thẳng nhận lấy mẩu giấy, thấy trên mặt giấy viết dòng chữ bằng tiếng Trung vô cùng nắn nót.

“Chào cô, cô Hạ An Ninh, tôi là Hà Vĩnh, là quản gia của chàng trai tối qua cô đưa tới bệnh viện, tôi muốn nói chuyện với cô! Xin hỏi cô có thời gian không?”

Hạ An Ninh chớp chớp mắt, lẽ nào cô đoán sau rồi, đến tìm cô không phải bọn đàn em của gã đàn ông tối qua?

Mà là quản gia của chàng trai tối qua bị cô đụng phải? Hạ An Ninh thấp thỏm bất an nghĩ, rốt cuộc là cô có nên gặp hay không?

Cô nghĩ kỹ lại, việc tai nạn tối qua, tên khốn ở khách sạn đó nhất định là không rõ!

Vậy nên, đây có thể là thật? Thật sự là quản gia của chàng trai đó tìm cô?

Cô vẫn nợ anh một khoản tiền thuốc khổng lồ, nghĩ tới việc này Hạ An Ninh lại không dám không gặp.

Cô hỏi bạn cùng phòng về người đàn ông phía dưới, bạn cùng phòng cũng có con mắt nhìn người: “Vừa nhìn qua đã biết là người như quản gia gì đó của gia đình nhà giàu rồi!”

Lúc này Hạ An Ninh mới hết nghi ngờ, lập tức đeo ba lô xuống lẫu

Ở một bên của ký túc xá, Hà Vĩnh và vệ sĩ đang đứng chờ, còn dưới gốc cây bên kia là hai tên thuộc hạ của Lý đầu trọc đang đợi, đúng lúc này, cô quản lý nhận ra An Ninh, thấy cô đi ra bèn lớn tiếng gọi cô: “An Ninh, có người tìm cháu.”

Hai tren đàn em đứng dưới gốc cây vội vứt điếu thuốc, nhìn chằm chằm vào thiếu nữ thanh thuần vừa bước ra.

Không ngờ con nha đầu lão đại nhắm trúng trông cũng xinh xắn ra phết!