Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 833

Trong lúc chờ Cung Vũ Trạch tới, Hạ An Ninh đã bị dọa cho sợ chết khiếp, mấy tên cao to ở ngoài cửa đã bắt đầu nghĩ cách phá cửa vào mà sức lực của họ làm cho cánh cửa như sắp bị thủng một lỗ lớn vậy.

Dây xích cũng bị lung lay rồi, Hạ An Ninh dựa lưng vào bàn, thở hổn hển, trong lòng chỉ mong Cung Vũ Trạch mau tới.

Cuối cùng, cánh cửa cũng bị đạp đổ, vốn dĩ đây cũng là một tiểu khu cũ kĩ, cửa cũng không được lắp đặt chắc chắn, hơn nữa cái cửa này cũng đã mấy chục năm rồi, sao chịu được sức tàn phá của mấy gã cao to như vậy?

Cửa vừa bật ra, bàn bị xô đổ, Hạ An Ninh sợ tới mức run rẩy, trong nháy mắt sắc mặt cô tái nhợt.

Mấy gã đó đứng ngoài cửa nhìn cô gái sợ hãi trơ mặt ra ở trong phòng, cười khà khà nham hiểm: “Nhóc con, xem mày còn trốn được đến bao giờ.”

Hạ An Ninh lập tức xoay người chạy nhanh vào phòng của mình, sau đó khóa cửa lại, khóa chặt bên trong phòng.

Mấy gã cao to ấy lập tức xông tới, thấy cô lại trốn vào trong phòng, tiếp tục phá cửa lần hai.

Hạ An Ninh lập tức dùng đôi vai gầy yếu của mình đứng để chặn cửa, nhưng, sức phá ở ngoài cửa truyền thẳng đến vai cô khiến vai trở nên đau nhức, nhưng cô vẫn cắn răng chống cự.

Cuối cùng, cánh cửa gỗ sau khi bị đập phá nhiều lần cũng chẳn thể chống chịu được nữa, Hạ An Ninh cảm nhận được bọn chúng sắp phá được cửa xông vào rồi, cô vội vàng chạy đi tìm chỗ trốn, nhưng khi cánh cửa đổ xuống lại đè lên một chân của cô.

“Aaaa...” Hạ An Ninh đau đến mức sắp rơi nước mắt, vậy mà chân lại cô bị đè ở dưới cánh cửa, lần này cô chạy không thoát rồi.

“Con nha đầu thối này, dám trốn vào trong phòng à, mày có chạy đằng trời, hôm nay chúng tao nhất định sẽ bắt mày về gặp Lưu đại ca.”

“Vì mày mà chúng ta đã ngồi canh ở cổng trường mấy ngày rồi, đúng là chẳng tốt đẹp gì, hôm nay là giao mày cho đại ca của chúng tao rồi.”

Nói xong, hai bàn tay thô kệch nhấc cánh cửa lên, đặt sang một bên, nhấc bổng Hạ An Ninh với cái chân bị đau lên.

“Các người... Các người mau thả tôi ra! Tôi sẽ không đi theo các người đâu.” Hạ An Ninh giãy giụa.

Nhưng với sức mạnh của một cô gái như cô đối bọn đàn ông mà nói, vốn chẳng có gì đáng sợ, hai gã sợ cô bỏ chạy, mỗi thằng đứng một bên giữ cánh tay mảnh khảnh bé nhỏ của cô, giữ chặt đến mức như sắp bóp nát cả xương tay cô rồi.

“Thả tôi ra, tôi không đi.”

Hạ An Ninh giãy giụa, gã đó cũng chẳng thèm để ý tới cửa nhà của cô đã bị phá vỡ, cứ như vậy mà lôi cô xuống lầu: “Thả tôi ra... Thả tôi ra... Các người là đồ khốn nạn.”

Hạ An Ninh thật sự tức phát điên rồi: “Các anh hãy nói với ông chủ các anh đi, tôi sẽ trả tiền, tôi sẽ trả cho anh ta, bảo anh ta chờ tôi hai tháng.”

“Ồ! Mày tưởng rằng tiền của đại ca chúng tao tự nhiên mà đến à? Hai tháng sao, đến tiền lãi mày cũng không trả nổi đâu.”

Lúc mấy gã đó chuẩn bị bắt cô lên xe, bỗng ở phía sau vang lên một giọng nói lạnh lùng của một người đàn ông: “Thả cô ấy ra.”

Nghe thấy giọng nói đó, khuôn mặt nhỏ bé gần như đang tuyệt vọng của Hạ An Ninh bỗng ngạc nhiên mừng rỡ quay đầu lại, đúng lúc thấy Cung Vũ Trạch trong chiếc áo T-shirt màu đen, phía sau còn có bốn vệ sĩ bước tới.

“Chúng mày là ai? Bớt lo chuyện bao đồng đi.” Một gã trong số đó không thèm nể nang lên tiếng, mặc dù nhìn Cung Vũ Trạch giống thiếu gia nhà giàu, gã chỉ coi anh là người qua đường hay xen vào chuyện của người khác thôi.

Nhưng Cung Vũ Trạch lại không dừng bước, anh chậm rãi bước đến, hai gã bên cạnh xong lên cản anh, lúc này, hai vệ sĩ phía sau anh lập tức ra tay, gạt cái tay dơ bẩn của gã kia xuống, đồng thời, ngăn không cho chúng tiến lại gần.

Lúc này, sáu gã đó mới kinh ngạc phát hiện ra, người đàn ông vừa trẻ vừa đẹp trai ấy không dễ mà trêu chọc đâu, trong lúc chúng còn ngẩn người ra thì một gã giữ tay cô, đẩy cô lên xe, cô ngay lập tức cúi đầu xuống, ra sức cắn quần áo của tên đó, cắn vào da thịt hắn.

“Ai da!” Gã đau đến khẽ kêu một tiếng rồi thả tay ra, trong lúc đó Hạ An Ninh cũng nhanh chóng chuồn ra ngoài, chạy thẳng đến bên cạnh Cung Vũ Trạch, bởi vì chạy vội quá, chẳng khác gì xe không kịp phanh, cô nhào vào lòng anh.

Cánh tay của Cung Vũ Trạch dường như dang ra theo bản năng, ôm chặt lấy cô vào lòng, bảo vệ cô.

Trong giây phút căng thẳng như vậy, Hạ An Ninh vẫn bị hành động xấu hổ của mình làm đỏ mặt, cô tách ra một chút để giữ khoảng cách với hắn.

“Nha đầu thối, dám cắn tao, đừng có chạy.” Gã bị cắn đó lập tức giơ tay ra muốn bắt cô lại.

Nhưng cánh tay gã còn chưa kịp tới gần, một vệ sĩ trong số đó đã ngay lập tức giữ cánh tay gã vặn lại, chỉ nghe thấy tiếng xương bị trật khớp.

Và tiếng gào thét như tiếng mổ lợn vang lên.

Cung Vũ Trạch hừ lạnh một tiếng: “Ai cho phép anh chạm vào cô ấy.”

Năm gã còn lại thấy rằng tuy chúng đông nhưng chúng nhìn thấy thân thủ của đá vệ sĩ kia liền cảm thấy sợ hãi, càng sợ khí thế của người đàn ông trẻ tuổi này, cảm giác người đàn ông trẻ tuổi này còn lợi hại hơn cả đám vệ sĩ kia.

“Nhưng mẹ của con nhóc này nợ tiền ông chủ chúng tôi.” Có một tên trong đám đó mạnh bạo lên tiếng.

“Tiền nợ của cô ấy tôi trả, bao nhiêu?”

“Một... Một trăm vạn tệ.”

“Nói láo, rõ ràng chỉ có ba mươi vạn.” Hạ An Ninh lớn tiếng phản bác.

“Tiền lãi lẽ nào không được tính sao?”

“Vậy ông chủ các ngươi ức hiếp tôi thì tính sao đây?”

“Đó là do mẹ cô đưa cô đến phòng của ông chủ chúng tôi, để cô ngủ cùng rồi trả tiền, muốn trách thì đi mà trách mẹ cô.”

Sắc mặt Hạ An Ninh bỗng trở nên tái nhợt, đồng thời cô cũng thấy xấu hổ nhục nhã đến mức không còn dám nhìn mặt ai.

Cung Vũ Trạch nhíu mày một cái, cô gái này bị chính mẹ ruột của mình đưa đến phòng của một người đàn ông chỉ với mục đích trả nợ sao? Sao cô lại có một người mẹ độc ác như vậy chứ?

“Chuyện này là thật sao?” Cung Vũ Trạch nhìn cô chằm chằm hỏi.

“Chính là cái đêm mà tôi đã hại anh xảy ra tai nạn ô tô, tôi đã đánh người đàn ông đó bị thương, tôi chạy ra ngoài, mới chạy ra giữa đường, khiến anh xảy ra tai nạn.” Hạ An Ninh không dám nhìn vào mắt anh, chỉ cảm thấy bản thân mình thấp kém như cọng cỏ khi ở trước mặt một người đàn ông cao quý như vậy.

Giờ đây Cung Vũ Trạch đã hiểu vì sao ngày đó cô ấy lại đứng chắn ngang giữa đường, anh hừ nhẹ một tiếng, sau đó nhìn về phía mấy tên kia, lấy từ trong ví tiền ra một cái thẻ, đưa cho một tên trong đám người đó: “Đưa cái thẻ này cho ông chủ các anh, trong thẻ của tôi có năm mươi vạn, ba mươi vạn là tiền nợ, hai mươi vạn là tiền lãi suất, sau này đừng có tìm đến mẹ cô ấy để đòi tiền nữa, càng không được quấy rầy đến cuộc sống của cô ấy, nếu không, mặc kệ người đó là ai, tôi sẽ khiến hắn phải trả giá.”

Câu nói cuối cùng ấy, mang theo sự uy nghiêm và lạnh lùng khiến người khác chẳng dám nghi ngờ.

Những gã có mặt lập tức run sợ trong người, cảm giác như mình vừa chọc phải tổ ong vậy, gã dùng hai tay nhận lấy thẻ, sau đó liếc mắt nhìn Hạ An Ninh: “Chúng ta đi.”

Sau khi nhóm người đó rời khỏi, Hạ An Ninh vẫn thấy hơi sợ hãi, sau đó cô nghĩ đến cảnh cửa nhà bị phá hỏng, lập tức nói với Cung Vũ Trạch: “Cảm ơn anh đã trả nợ giúp tôi, số tiền này, nhất định tôi sẽ trả lại cho anh, bây giờ tôi phải về nhà rồi.”