Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 849

Tối đó, Hạ An Ninh mất ngủ vì chuyện dây chuyền. Sắp 11 giờ rồi, cô nghe thấy tiếng mẹ cô đi bên ngoài nên đẩy cửa ra nhìn,

Hạ Thục Hoa cũng ngủ không yên nên ra dọn dẹp quét nhà. Hạ An Ninh vốn rất tức giận, muốn hỏi mẹ cô. Nhưng nhìn bà lầm lũi quét nhà, nên cô bớt đi tức giận mà chỉ hỏi, “Mẹ, dây chuyện đó, mẹ bán bao nhiều tiền? Còn cách nào lấy lại được không?”

Hạ Thục Hoa lập tức đứng thẳng dậy. Bình thường ít làm việc nhà, nên thấy hơi tê người. Bà ngoảnh đầu nhìn Hạ An Ninh lắc đầu, “Không thể lấy lại được, trừ phi phải có nhiều tiền hơn đến chỗ bạn của mẹ chuộc lại. Thế nhưng bây giờ mẹ chẳng còn bao nhiêu tiền.”

“Rốt cuộc mẹ bán bao nhiêu?”

“Mẹ cũng không biết nhìn đồ lắm, chỉ biết là dây chuyền đó khá đáng giá, nên mẹ bán được 100 nghìn.”

“100 trăm nghìn?” Hạ An Ninh thật sự phát điên lên. Dây chuyền đó lúc mua Cung Vũ Trạch không cho cô xem hóa đơn. Thế nhưng trong số những trang sức ở đó, giá thấp nhất cũng đã là 200 nghìn. Còn sợi dây này đương nhiên thấp nhất cũng phải là cái giá đó.

“Sao thế? Mẹ bán rẻ rồi ư?” Hạ Thục Hoa cũng có giật mình, sau đó hối hận, “Trời ơi, đúng là mẹ không nên bán rẻ như thế, phải đòi giá cao hơn mới đúng.”

Hạ An Ninh nhắm nghiền mắt, quay về phòng. Từ nhỏ tới lớn, tính tình của mẹ cô thế nào cô cũng nhịn, thế nhưng lần này cô quá thất vọng.

Tối đó Hạ An Ninh bụng đói đi ngủ. 7h sáng, chuông báo thức kêu. Cô nhìn rồi muốn ngủ thêm một lúc. Thể nhưng trong đầu chợt nhờ tới lời mời tối qua của Cung Vũ Trạch, hôm nay muốn cùng cô đi dạo trên núi, 8h sẽ đến đón cô.

Hạ An Ninh lập tức bật dậy, tới phòng tắm nhìn vào bộ dạng bù xù của mình, cô lập tức gội đầu rồi sấy khô, lấy một bộ quần áo đi chơi mới mua, một chiếc quần bò, một đôi giày rồi buộc tóc lên.

Khi Hạ An Ninh ra khỏi nhà nhìn vào phòng của mẹ, cô lại thở dài một tiếng. Cô ăn sáng ở gần đó rồi đứng dưới tầng đợi lực 7h50.

Khoảng 8h, một chiếc xe sang trọng màu đen đi tới. Hạ An Ninh có cảm giác người ngồi trong xe chính là Cung Vũ Trạch. Quả nhiên khi cửa kính hạ xuống, Cung Vũ Trạch trong đang ngồi trên ghế lái. Anh đeo đối kính râm màu đen khiến anh trông có vẻ thần bí, nhưng lại rất cao quý, hấp dẫn.

Hạ An Ninh nhìn anh cười, mở cửa ghế lái phụ đi vào. Lúc này cún con Tiểu Kha cũng mừng rỡ. Hạ An Ninh quay đầu lại, xoa tay lên đầu nó rồi gọi một tiếng, “Tiểu Kha.”

“Cô ăn sáng chưa?” Cung Vũ Trạch quay sang cô hỏi.

“Ăn rồi” Hạ An Ninh cười trả lời.

“Vậy thì chúng ta đi thôi.” Cung Vũ Trạch nhấn ga, khi anh đánh lái, còn có hai chiếc xe nữa bám theo đằng sau. Đó là xe của vệ sĩ và những người đi cùng anh ngày hôm nay.

Hạ An Ninh không phát hiện ra. Cô chỉ chú ý về phía trước rồi để ý vào chỉ dẫn của hệ thống định vị. Cô nhìn lên màn hình, sau đó quay sang chàng trai đang lái xe.

Anh mặc áo phông ngắn tay màu đen trông khá thoải mái. Bình thường anh đều mặc áo sơ mi chỉn chu, lúc này ở phía dưới cổ áo lộ ra một dây chuyền với hình đầu lâu, trên tay đeo một chiếc đồng hồ cơ màu đen. Giữa ngón tay giữa bên phải đeo một chiếc nhẫn rất cá tình phù hợp với khí chất công tử của anh. Trong mắt của Hạ An Ninh, anh giống như một bức tranh nổi bật.

Cung Vũ Trạch có phong thái của một đại nam tử hán. Thế nhưng sau khi tiếp quản công ty, phong cách ăn mặc của anh thanh đổi, dần dần chuyển sang phong cách chín chắn hơn.

Cô nhìn nhưng không dám nhìn lâu, chỉ thi thoảng liếc trộm khi anh ấy không để ý.

Có một sức gấp dẫn, một sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được. Đó là cảm giác của cô khi này!

Cung Vũ Trạch mở âm nhạc, tiết tấu nhạc nước ngoài nghe rất hay khiến không khí trong xe thật dễ chịu, tâm trạng người ta trở lên thoải mái.

Cung Vũ Trạch cũng liếc nhìn trộm cô mỗi khi gặp đèn giao thông hoặc nhìn qua gương chiếu hậu. Hạ An Ninh có một vẻ sáng sủa, giống như một thế giới trong suốt, một viên ngọc đẹp không dính chút vụi trần.

Còn viên ngọc đó đã bị Cung Vũ Trạch phát hiện.

Chạy xe khoảng 2 tiếng, xe của Cung Vũ Trạch tới một chân núi cao khoảng 2000m so với mực nước biển. Đây là một vùng núi có phong cảnh rất đẹp. Đến nơi này leo núi, sau khi lên tới đỉnh núi, dù không có cây cối cổ thụ, nhưng sẽ thấy một thảo nguyên bao la rộng lớn, là nơi người dân thành phố thích tới để leo núi. Thế nhưng cung được mà Cung Vũ Trạch là một cung đường có khá ít người qua lại,

Hạ An Ninh lúc này mới phát hiện phía sau xe còn có hai chiếc xe khác đi cùng. Cô ngạc nhiên hỏi, “Hai xe đằng sau là người của anh hả?”

“Đó là đầu bếp và hai vệ sỹ của tôi.” Cung Vũ Trạch trả lời một cách tự nhiên.

Hạ An Ninh đột nhiên cảm thấy kinh ngạc, “Đầu bếp của anh sao cũng cùng tới đây?”

Cung Vũ Trạch ngoảnh lại nhìn, “Cô có muốn thưởng thức một bữa tiệc giữa thiên nhiên tuyệt đẹp như thế này không?”

Hạ An Ninh tròn mắt, không dám tin vào điều này. Có lẽ chỉ gia đình giàu có như thế mới hưởng thụ cuộc sống vương giả này.

Cung Vũ Trạch nghĩ rằng cô ấy bị áp lực nên giải thích, “Đừng lo, họ chỉ phụ trách bữa trưa cho chúng ta, sẽ không làm phiên đâu.”

Hạ An Ninh nháy mắt, cảm thấy khó hiểu lời của anh ta, “Làm phiền chúng ta ư?”

Cung Vũ Trạch lập tức cảm thấy ngại ngùng nên chữa lại, “Ý tôi là, chúng ta sẽ cùng lên núi, họ sẽ ở một địa điểm khác để chuẩn bị bữa trưa cho chúng ta.”

Hạ An Ninh ừ vội một tiếng, cũng có chút ngượng ngùng vì khi nãy hiểu nhầm ý anh ta.

Sau khi xe dừng lại, Cung Vũ Trạch dắt tiểu Kha xuống. Tiểu Kha lập tức mừng quẫy đuôi khi thấy không gian vui chơi rộng mênh mang trước mắt. Cung Vũ Trạch quỳ xuống tháo xích cổ cho nó, vỗ nhẹ vào đầu nó, “Tiểu Kha đi chơi đi! Xem hôm nay có bản lĩnh kiếm cho chúng ta một chút đồ ăn tươi hay không.”