Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 882

Khi Hạ An Ninh chạy xuống lầu chờ Cung Vũ Trạch thì nhìn thấy bên cạnh có một quảng trường nhỏ, cô cảm thấy hơi khát, định qua đó uống một cốc trà sữa. Vừa đi qua một con đường bỗng cô nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng quen thuộc, cô vô cùng ngạc nhiên, là bạn tốt của cô hồi cấp ba Ngô Điềm, gặp được cô ấy ở đây Hạ An Ninh cảm thấy thật sự bất ngờ.

Ngô Điềm là cô nhi, không học Đại học, lúc này cô đang phát tờ rơi cho người đi đường nhưng chẳng cần biết cô phát cái gì, mọi người đều chẳng ai nhận.

Ngô Điềm thở dài, Hạ An Ninh bước tới bên cạnh cô mỉm cười gọi: “Điềm Điềm.”

Ngô Điềm quay sang nhìn thấy Hạ An Ninh không kiềm được sự vui sướng: “An Ninh, không ngờ lại gặp cậu ở đây.” Nói xong, cô có chút xấu hổ cụp mắt xuống.

“Sao cậu lại ở đây phát tờ rơi vậy?” Hạ An Ninh hiếu kỳ hỏi.

“Chẳng còn cách nào nữa, mình đang phải tiết kiệm tiền, chỗ bọn mình vừa có thêm một cô nhi nữa, có thể kiếm chút tiền cũng tốt.” Ngô Điềm cười.

Tự đáy long Hạ An Ninh dấy lên sự khâm phục, cô nhìn trong tay bạn vẫn còn rất nhiều tờ rơi bèn đưa tay ra nói: “Đưa mình một nửa, mình phát giúp cậu!”

“Cám ơn cậu An Ninh.” Ngô Điềm cảm kích nói, cô lấy một nửa đưa cho An Ninh. Hạ An Ninh cầm lấy tờ rơi lập tức bắt đầu phát cho người đi đường.

Nội dung tờ rơi là một trung tâm thương mại nào đó đang giảm giá kích cầu, nhưng trung tâm thương mại đó không nổi tiếng cho lắm nên người đi đường liếc qua cũng chẳng muốn cầm.

Hạ An Ninh và Ngô Điềm vô cùng tích cực đưa cho người đi đường, lúc này điện thoại của Hạ An Ninh reo lên, cô cầm lấy nhấc lên nhìn, là Cung Vũ Trạch gọi tới.

Ánh mắt cô nhìn thẳng về cổng công ty ở bên đường thì thấy chiếc xe thể thao màu đen của Cung Vũ Trạch vô cùng ngầu đỗ ở đó, Hạ An Ninh vội nhấc máy: “Alo!”

Tôi đang ở trước cửa.” Tiếng nói trầm ấm mê hồn của Cung Vũ Trạch cất lên.

“Tôi đi xuống rồi, đang ở quảng trường bên cạnh, tôi có một người bạn phát tờ rơi ở đây nên tôi đang giúp cô ấy, anh có thể chờ tôi một lúc không.” Hạ An Ninh lúc này cũng không thể bỏ lại Ngô Điềm mà đi, trời sắp tối rồi, cô ấy vẫn còn nhiều như vậy!

Cung Vũ Trạch ở đầu dây bên kia không hề cảm thấy tức giận hay phiền phức, anh khẽ cười: “Được!”

Trong lòng Hạ An Ninh cũng thở phào, Ngô Điềm đứng bên cạnh thấy cô nghe điện thoại hiếu kỳ hỏi: “Câu có việc phải đi đúng không?”

“Không sao, mình có thể giúp cậu phát nốt.” Hạ An Ninh nhoẻn miệng cười.

Ánh mắt Ngô Điềm lộ vẻ cảm kích, cô gật gật đầu, có chút khổ sở nói: “Mình vốn dĩ khoảng 1 giờ hơn là có thể đến đây phát nhưng vì chút việc nên tận 4 giờ mới tới, nếu không phát hết đống này e là hôm nay làm không công rồi.”

“Yên tâm đi, mình sẽ giúp cậu.” Hạ An Ninh đã thấy rồi thì cô không thể bỏ mặc bạn.

Thân thế của Ngô Điềm rất đáng thương, cô rất đồng cảm với bạn, có thể giúp bạn một tay cũng là chuyện tốt!

Đúng lúc này Hạ An Ninh nhìn thấy từ đám người phía trước có một bóng dáng cao lớn đang bước về phía này, ngược ánh mặt trời, cao lớn đến mức không thể ngờ tới, đôi tay Hạ An Ninh đang cầm tờ rơi bỗng chốc sững lại, Cung Vũ Trạch xuống xe rồi sao?

Đã thế anh còn đi thẳng về hướng cô.

Ngô Điềm đang phát tờ rơi, đôi mắt của cô cũng đang dõi theo người đi đường bỗng nhiên giật bắn mình, ánh mắt cô ngơ ngẩn giữa dòng người.

Cô nhìn thấy một dáng người vô cùng xuất chúng đang đi về phía mình, cô lập tức quên cả phát tờ rơi, có điều cô nhìn ra ánh mắt nam nhân này đang nhìn về Hạ An Ninh ở bên cạnh cô, Ngô Điềm ngạc nhiên, lẽ nào bọn họ quen nhau sao?

Hạ An Ninh nhoẻn miệng cười, cô không nhìn Cung Vũ Trạch mà vội vã phát tờ rơi cho một người đi qua, người đó liếc một cái, xua tay không cần rồi bước đi.

Hạ An Ninh cũng chẳng cảm thấy xấu hổ, cô tiếp tục đi tới trước một bác gái đi qua đó, bác gái vô cùng vui vẻ cầm lấy tờ rơi rồi đi tiếp.

Cung Vũ Trạch bước từng bước tới trước mặt Hạ An Ninh: “Cô cần giúp đỡ không?”

Giọng nói trầm ấm mê hồn mềm mại như tiếng đàn.

Ngô Điềm sốch triệt để, cô vội kéo tay Hạ An Ninh: “Bạn cậu à?”

Nói xong cô bèn quan sát Cung Vũ Trạch ở cự ly gần, khẽ “woa” lên một tiếng, đây chính xác là nam nhân soái khí tuấn tú nhất cô từng gặp.

“Đúng, bạn mình đấy!” Hạ An Ninh gật đầu nói, sau đó cô có chút ngại ngùng bảo với Cung Vũ Trạch: “Không cần đâu, anh cứ đứng đây chờ tôi một lúc là được.”

Tất nhiên Cung Vũ Trạch biết đống tờ rơi trên tay cô phát rất chậm, anh đưa tay ra lấy một nửa trên tay cô, Hạ An Ninh khẽ trợn mắt, anh muốn giúp cô phát tờ rơi sao?

Ngô Điềm đứng bên cạnh cũng hết hồn, vị đại soái ca này lại chịu giúp phát tờ rơi? Đúng là không thể tin được!

Thế nhưng khi hai cô gái đang mắt chữ o mồm chữ a thì tờ rơi trên tay Cung Vũ Trạch đang đưa tới một cô gái đi qua, cô gái đó đang cúi đầu nhìn điện thoại, vừa thấy có người đưa tờ rơi đến trước mắt lập tức đưa tay ra xua, nhưng mà, sau khi xua tay.

Hình như cô lại bị cái gì đó làm thu hút, cô vội rời mắt khỏi điện thoại ngẩng lên quay đầu nhìn người phát tờ rơi, ánh mắt cô trở nên long lanh, sau đó vội vã quay lại đón lấy tờ rơi mà Cung Vũ Trạch đang chuẩn bị thu lại, cô cầm lấy tờ rơi, nhìn nam nhân trước mắt dạn dĩ hỏi: “Anh đẹp trai à, có thể thêm bạn wechat không?”

Cung Vũ Trạch nhếch môi cười: “Xin lỗi, tôi không chơi wechat.”

Người đẹp không bỏ cuộc, tiếp tục làm ra vẻ đáng yêu: “Vậy... có thể lưu số điện thoại của anh được không?”

Hạ An Ninh đứng bên cạnh trợn mắt nhìn cô gái nhiệt tình như lửa này, lòng cô bất giác căng thẳng xem phản ứng Cung Vũ Trạch.

“Xin lỗi nhé!” Đôi mắt Cung Vũ Trạch lộ vẻ từ chối lạnh lung.

Thế nhưng kể cả bị chối từ thì cô gái này cũng chả cảm thấy xấu hổ, ngược lại chỉ thấy hụt hẫng, vừa cầm tờ rơi vừa ngoái đầu liên tục nhìn Cung Vũ Trạch.

Ngô Điềm cũng thấy vui trong long, có soái ca trợ giúp, xem ra tờ rơi kiểu gì cũng phát hết!

Quả nhiên! Bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ đi qua Cung Vũ Trạch cũng đều nhận rờ rơi của anh, tờ rơi trên tay anh chớp mắt đã phát hết, quay đầu sang thấy Hạ An Ninh và Ngô Điềm vẫn còn tờ rơi trên tay, anh đưa tay ra nói: “Đưa hết cho tôi đi!”

Hạ An Ninh vui sướng đưa tờ rơi cho anh, Ngô Điềm cũng đưa hết của mình cho anh.

Cung Vũ Trạch nhận lấy rồi nói với hai cô gái: “Hai người nghỉ ngơi chút đi.” Nói xong, anh sải bước đôi chân dài về phía cửa trung tâm thương mại phía xa, bên đó xuất hiện cảnh tượng vô cùng náo nhiệt, khi Cung Vũ Trạch phát ra tờ rơi đầu tiên, mọi cô gái trẻ tuổi xung quanh lập tức ùa ra lấy, anh hễ cầm lên là bị các cô gái đó giành lấy, cứ như trên tay anh không phải là tờ rơi nhạt nhẽo mà là tiền vậy.