Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 958

Quý An Ninh đẩy xe tới trước quầy phục vụ bên cạnh, quay đầu nói với người đàn ông sau lưng: "Tôi sẽ chia đồ của chúng ta ra để bọc lại."

Nói xong cô bắt đầu chọn ra từng món đồ của mình đặt vào trong xe đầy. Cô biết ánh mắt Cung Vũ Trạch vẫn đang nhìn mình, khi cô lấy ra mấy gói băng vệ sinh, mặt cô nóng bừng, cô xin nhân viên một chiếc túi, gói đồ của mình lại, cô chỉ có một túi nhỏ, còn anh có hai túi lớn.

"Này, cho anh xe đẩy!" Quý An Ninh đặt đồ của anh vào trong xe đẩy bảo anh tự đẩy xe.

Cung Vũ Trạch không nói gì, đẩy xe đẩy đi trước, sau lưng Quý An Ninh cũng thở phào, tới bây giờ cô vẫn không hiểu, tại sao anh lại đòi cùng trả tiền với cô?

Mặc dù, trả tiền cho anh không vấn đề gì, nhưng cô tưởng rằng anh oán hận cô tới mức không thèm để ý tới cô nữa!

Sự việc ba năm về trước, cô rời xa anh là có nỗi khổ riêng, cũng có nguyên nhân, nhưng bây giờ bên cạnh anh đã có người khác, cô có giải thích cho anh cũng chỉ là dư thừa.

Nếu làm vậy, cô lại trở thành có ý đồ không tốt, bây giờ anh đã có bạn gái cô còn chen chân vào làm gì? Hơn nữa, việc này có liên quan tới danh dự của mẹ cô, nếu như nói ra chắc chắn anh sẽ biết được đôi chút.

Cô càng không muốn nói, cô sẽ không nói với bất cứ ai về việc này.

Cô tính ngày, qua mấy bữa nữa sẽ tới ngày di dời tro cốt cho mẹ, tới khi đó, Quý Thiên Tứ sẽ đi cùng cô.

Quý An Ninh đi theo Cung Vũ Trạch ra khỏi cửa trung tâm thương mại, anh xách hai túi đồ lớn bước tới xe của mình, khi cô đi qua xe anh, Cung Vũ Trạch ngẩng đầu nhìn cô, cô lập tức quay đầu lại, đi về phía chiếc xe màu trắng của mình.

Cung Vũ Trạch thấy cô cũng lái xe tới liền ngồi vào xe thể thao của mình và đi trước.

Sau lưng, Quý An Ninh cũng lái xe ra theo, cô không lái xe quá nhanh nhưng khi cô chạy lên đường thẳng liền nhìn thấy xe thể thao của Cung Vũ Trạch ở phía trước, xem ra anh cũng không lái quá nhanh.

Quý An Ninh bất giác có cảm giác mủi lòng, càng xuất hiện nhiều sự trùng hợp với anh, càng khiến trái tim cô cảm thấy bi thương.

Đột nhiên chiếc xe thể thao phía trước rú lên, tăng tốc lao đi, rời khỏi tầm mắt cô, Quý An Ninh có thể cảm nhận được sự oán hận của chủ nhân chiếc xe, như thể chê bai xe cô chạy quá gần nên mới ngay lập tức chạy thật nhanh.

Quý An Ninh gượng cười chua chát, cứ thế này cũng rất khó xử.

Buổi tối, Quý Thiên Tứ về tới nhà, người làm cùng về nấu bữa tối, Quý Thiên Tứ và cô nói về chuyện công ty, bảo cô có thời gian có thể tới công ty để tìm hiểu, ngoài ra còn đưa cho cô mấy chiếc thẻ mệnh giá cực lớn, bảo cô đừng để bản thân thiệt thòi, thích gì cứ mua.

Là con gái, Quý An Ninh không yêu đồ hiệu, không yêu túi xách, không yêu đồng hồ cũng không yêu ăn vận trang điểm, Quý Thiên Tứ rất hi vọng cô trở thành mọi người nghiện mua sắm, như vậy cô sẽ không phải buồn phiền nữa.

Quý An Ninh đồng ý với anh trưa mai sẽ tới công ty tham quan, dù sao cô học vấn không đâu vào đâu, chí ít cũng phải đầu tư công sức vào công ty, như thế mới xứng với công sức chỉ bảo của anh trai cô.

Buổi sáng.

Hà Vĩnh vừa mở cửa chỗ ở của mình liền nhìn thấy Tiểu Kha chui ra ngoài, Hà Vĩnh đứng sau gọi nó, bình thường ông gọi, Tiểu Kha sẽ về ngay, nhưng lần này Tiểu Kha cứ vùi đầu bỏ chạy, chỉ một lát đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Hà Vĩnh vô cùng lo lắng, ông vội vàng đuổi theo, tưởng rằng Tiểu Kha chạy về hướng nhà Cung Vũ Trạch, nhưng tới một ngã rẽ bóng Tiểu Kha nhanh chóng mất hút.

Hà Vĩnh thực sự không biết là thứ gì thu hút Tiểu Kha, tới ông gọi cũng không dừng lại.

Ông vừa lấy điện thoại ra vừa nhìn tìm Tiểu Kha, ông gọi điện thẳng cho Cung Vũ Trạch.

"Alo!" Cung Vũ Trạch cũng đã dậy, giọng nói rất tỉnh táo.

"Thiếu gia, không thấy Tiểu Kha đâu nữa, sáng ra tôi vừa mở cửa nó liền chạy ra ngoài, bây giờ tôi đã tìm khắp nơi cũng không thấy nó đâu cả." Hà Vĩnh lo lắng, Tiểu Kha là thú cưng yêu nhất của thiếu gia, nếu mất hay xảy ra chuyện gì, thiếu gia sẽ rất đau lòng.

Đầu bên kia, Cung Vũ Trạch trầm ngâm vài giây, nói với Hà vĩnh: "Chú Hà, chú về đi! Tôi biết nó ở đâu rồi, tôi sẽ đi tìm!"

Hà Vĩnh nghe thấy anh chắc chắn như vậy cũng đành yên tâm nói: "Vâng! Thiếu gia ăn sáng chưa?"

"Không cần đâu, tôi ra ngoài ăn." Cung Vũ Trạch nói xong liền ngắt máy.

Quý An Ninh vừa dậy chưa bao lâu, người làm liền nấu bữa sáng cho cô, cô đang chạy bộ ở phòng Gym, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng chó sủa, tiếng sủa vang dội, cô nghe được rất kinh ngạc.

Đây rõ ràng là tiếng sủa của Tiểu Kha, Quý An Ninh vội bước xuống lầu, người giúp việc cũng nhìn thấy, có phần lo lắng nói: "Quý tiểu thư, chó nhà ai đang ở ngoài cửa, cô đừng mở cửa, cẩn thận chó cắn."

"Dì Lưu, đừng lo lắng, nó là chó của bạn tôi." Quý An Ninh nói xong liền gọi qua cửa: "Tiểu Kha, là mày phải không?"

"Gừ..." Tiểu Kha ngoài cửa lập tức lên tiếng đáo, hiền hoà và có chút tủi thân.

Quý An Ninh có chút lo lắng, Tiểu Kha ở đây, có khi nào Cung Vũ Trạch cũng đang ở ngoài cửa không?

Cô thấp thỏm bước ra mở cửa, nhưng phát hiện bên ngoài chỉ có một mình chú chó Tiểu Kha đang ngồi đó, cô liền thò đầu ra quan sát hai bên cửa, không thấy bóng dáng Cung Vũ Trạch đâu.

"Sao chỉ có một mình mày tới vậy? Chủ nhân của mày đâu?" Quý An Ninh chống gối cúi lưng nhìn nó.

Tiểu Kha thân mật huých vào chân cô, vòng qua người cô vào nhà, như thể tới nhà cô để chơi.

Quý An Ninh liền đoán ra Tiểu Kha chắc là lén chạy tới nhà cô, cô đành đóng cửa lại, nói với Tiểu Kha: "Mày ăn gì chưa? Chỗ tao không có đồ ăn cho chó đâu, tao xem có thịt hay không nhé!"

Quý An Ninh bảo dì Lưu nấu một miếng thịt bò cho Tiểu Kha ăn sáng, cô vừa ăn sáng, Tiểu Kha ăn xong liền hài lòng bò bên chân cô.

Quý An Ninh dẫn nó ra vườn hoa sưởi năng, cô ngồi trên xích đu nhìn Tiểu Kha, nghĩ không biết Cung Vũ Trạch đã biết việc nó trốn ra ngoài hay chưa? Anh có lo lắng không? Có cần gọi điện cho anh báo Tiểu Kha đang ở nhà cô không?

Đang nghĩ vậy bỗng chuông cửa vang lên, cô hơi sửng sốt, cô dẫnTiểu kha ra cửa, nhấn camera ở bên cạnh, chỉ thấy một gương mặt tuấn tú xuất hiện trong camera, không phải Cung Vũ Trạch thì còn là ai?

Quý An Ninh trở nên lo lắng, anh tới tìm Tiểu Kha sao? Quý An Ninh nhìn Tiểu Kha, sau đó mở cửa ra.

Bên ngoài, Cung Vũ Trạch ăn mặc lịch sự, tóc đen được chải tạo kiểu, ngũ quan cao quý hút hồn dưới ánh nắng ban mai.

"Trả chó của tôi lại cho tôi." Anh lạnh nhạt lên tiếng, như thể đã biết Tiểu Kha ở nhà cô từ lâu.

Quý An Ninh quay đầu lại nói với Tiểu Kha đang đi trốn: "Tiểu Kha, mày nên về nhà thôi."

Tiểu Kha cúp tai bước ra, quỳ gối bên cạnh chân Cung Vũ Trạch, nhìn Quý An Ninh, có chút quyến luyến: "Ai bảo mày chạy lung tung?" Cung Vũ Trạch mắng một tiếng, mở ghế lái phụ trong xe thể thao, Tiểu Kha tự động nhảy vào trong, anh cũng ngồi vào, không nhìn Quý An Ninh ở trước cửa, cứ thế lạnh lùng rời đi.