Tổng Tài Lại Gọi Tôi Đến Nhà Chị Ấy!

Chương 96: đại lão bản x duyên phận

Một tiếng 'Mẹ', là mẹ ruột.

Lâm Sanh chờ mẹ vợ, mẹ vợ tới, mẹ ruột cũng tới, này hay rồi, bà thông gia gặp mặt.

Còn có thể làm sao, Lâm Sanh cười ngượng ngùng thêm chút xấu hổ, mời hai bà mẹ vào nhà.

Hứa phu nhân cùng Lâm phu nhân đều đã qua tuổi năm mươi, bảo dưỡng tốt, phong thái yểu điệu, Hứa phu nhân sinh ra dòng dõi thư hương, một cái nhìn một nụ cười uyển chuyển hàm xúc kể cả hơi thở, khí chất toát ra cao quý thư hương.

Mà Lâm phu nhân là giáo sư đại học, Kỷ tiên sinh cũng là giáo sư đại học, hai vợ chồng nửa đời dạy dỗ giáo dục người, học thức uyên bác, kiềm chế vô cùng tốt, đối với sự xuất hiện của con gái chỉ kinh ngạc một chút, theo con gái vào nhà, cùng mẹ con Hứa gia giới thiệu sơ qua, nói năng tự có chừng mực khí chất tao nhã.

Không phải người một nhà không vào cùng một cửa, đây là duyên phận, Lâm phu nhân mấy ngày nay biết con gái xử lý hỉ phòng, đúng lúc hôm nay rãnh rỗi đến xem phòng lắp đặt thiết bị thế nào, thiếu đồ hay điện nước thế nào.

Lâm Sanh dở khóc dở cười, mẹ cô lúc nào không đi cứ chờ cô ra ngoài thì tới.

Hai bà mẹ hai nhà như thể hẹn xong, một chữ không nói quan hệ hai đứa con gái, ngữ khí hai người nói chuyện phiếm làm cho hai đứa con gái nghĩ bởi vì quan hệ bạn bè giữa hai người.

Sofa phòng khách bốn người ngồi.

Gia trưởng hai bên nói chuyện phiếm, trọng tâm câu chuyện chỉ là chuyện thường nhặt, thỉnh thoảng nhắc tới con gái, chị khen con gái tôi, tôi khen con gái chị.

Bầu không khí cực kỳ tốt, điều này làm cho Hứa Nam và Lâm Sanh hai mặt nhìn nhau, khó hiểu.

Hai bà 'mẹ' thật ra vừa vào cửa liền phát hiện, đồ trong nhà đều có đôi có cặp, không khó đoán ra kết quả, chỉ là ai cũng không chủ động mở miệng, thẳng cho đến khi Lâm phu nhân âm thầm nhìn hai người, cười dò hỏi:

"Hai đứa bên nhau sao?"

Lời này không chỉ định hỏi ai, Lâm Sanh nhíu mày, đang suy nghĩ trả lời thế nào, ánh mắt Lâm phu nhân xẹt qua người con gái, lại rơi vào Hứa Nam, Hứa Nam tự nhiên minh bạch, gật đầu cười trả lời nói:

"Dạ phải, dì."

Hứa phu nhân cười nói:

"Hai đứa trẻ tuổi ở bên nhau cũng tốt, giúp đỡ lẫn nhau, hỗ trợ lẫn nhau."

"Dạ dạ dạ, dì Hứa nói đúng thật." mẹ vợ hòa giải, Lâm Sanh vội vàng phụ họa.

Lâm phu nhân nhìn con gái ngồi bên cạnh, ánh mắt hàm chứa ý oán trách, vỗ vỗ tay Lâm Sanh:

"Sanh Sanh, Nam Nam chăm sóc con, khi nào rãnh, mời Nam Nam về nhà chúng ta ăn bữa cơm."

Vẫn là mẹ ruột có năng lực, hôm qua còn nghĩ làm sao dẫn Hứa Nam về nhà một chuyến, nhưng Hứa Nam là đại lão bản công ty, vẫn luôn bận rộn, Lâm Sanh không làm chủ được, ngẩng đầu hai mắt mong đợi nhìn Hứa Nam ngồi ở sofa đối diện.

Con gái đưa ánh mắt nhìn sang, Lâm phu nhân cũng vậy, liên hiệp với ánh mắt ngạc nhiên của Hứa phu nhân nhìn qua con gái, Hứa Nam sắc mặt ung dung, khẽ cười nói:

"Dì, con lúc nào cũng có thời gian."

Nghe con gái nói vậy, Hứa phu nhân cười gương mặt hiền lành:

"Có qua có lại, tục ngữ nói có qua có lại mới toại lòng nhau, Sanh Sanh khi nào rảnh cũng tới nhà dì ngồi chơi."

"Dạ, lúc đó còn phải làm phiền dì Hứa." Lâm Sanh mặc dù nở nụ cười tươi, thật ra sau lưng lạnh lẽo, tới nhà đại lão bản, vị 'ba vợ' kia không cầm chổi đuổi cô ra khỏi nhà sao!?

Hứa phu nhân đứng lên, nhìn Lâm Sanh lại nhìn Lâm phu nhân, cười nói:

"Hôm nay tôi mua đồ ăn qua, Lâm phu nhân nếu không để ý thì lưu lại, nếm thử tay nghề của tôi, hôm nay hiếm khi gặp nhau, mọi người chúng ta cùng nhau ăn bữa trưa."

"Sao để ý chứ, con gái chúng ta có duyên quen biết, chúng ta cũng có duyên gặp nhau, vậy làm phiền Hứa phu nhân." Lâm phu nhân mỉm cười gật đầu nhìn dáng người thướt tha của Hứa phu nhân, gương mặt này nổi lên ý cười.

"Được, mọi người ngồi đi." Hứa phu nhân mỉm cười, vỗ nhẹ vai con gái, "Nam Nam tiếp đón mọi người cho tốt."

"Dạ." Hứa Nam khẽ cười.

Đây là cơ hội tốt để biểu hiện, nấu cơm là năng khiếu của cô, hai mắt Lâm Sanh phát sáng, vội vàng đứng lên, đi tới bên người Hứa phu nhân, hưng phấn nói:

"Dì Hứa, con tới giúp dì."

"Con..." Hứa phu nhân do dự.

Trong lòng Hứa Nam biết lo lắng của mẹ mình, khóe miệng cong lên nở nụ cười.

"Mẹ, tài nấu nướng của em ấy không hề kém mẹ."

"Dì Hứa không nên xem thường con." Lâm Sanh vội vàng gật đầu cũng không hề do dự, tiến tới tự nhiên khoát tay Hứa phu nhân, đi tới nhà bếp. "Dì Hứa, con thường xuyên nghe Hứa Nam nhắc tới ngài, chị ấy nói ngài đẹp, tay nghề xuất sắc..."

Nuôi con gái, cùi chỏ chỉa ra ngoài, điều không đổi chính là cái miệng con gái đáng đánh chính là đáng đánh, thời khắc mấu chốt, mở miệng đem người ta khen lên tới trời, Lâm phu nhân có chút bất đắc dĩ mỉm cười.

Bên này Hứa Nam bình tĩnh cùng 'mẹ chồng' tương lai nói chuyện trời đất, vị này dạy kinh tế, Hứa Nam là người đầu óc linh hoạt, tận lực đem trọng tâm câu chuyện dẫn dắt theo hướng kinh tế, mà Lâm phu nhân nói tới lĩnh vực bản thân am hiểu và yêu thích, tự nhiên là không tránh được nói nhiều hơn vài câu, mà Hứa Nam cũng có thể ứng phó như thường, nói chuyện chân thành.

Tán gẫu một hồi, hảo cảm Lâm phu nhân dành cho Hứa Nam tốt hơn vài phần.

Mà ở bên kia nhà bếp, Lâm Sanh phát huy đầy đủ ưu thế ăn nói, chuyên gia chọn đủ loại chuyện lý thú tao nhã mà nói, khen ra mặt khen ngầm vị mẹ vợ này, khen đại lão bản, nhân tiện nịnh bợ mẹ vợ, chọc mẹ vợ cười ha ha, hết sức vui vẻ.

Nhưng nhìn nguyên liệu nấu ăn, Lâm Sanh cũng sầu, bởi vì mẹ vợ mua, năm món có ba món đại lão bản không thích, ví dụ loại sinh vật như cá, đại lão bản căn bản sẽ không đụng...

Còn rau thơm...

Hành hoa...

Đại lão bản thật sự là con gái ruột?

Lâm Sanh rửa rau xanh, thoáng suy nghĩ tìm từ, giống như thuận miệng nói:

"Dì à, con nhớ Hứa Nam hình như không thích cá, bất qua con thích á, dì thật tốt."

"Thật không, con thích ăn, vậy ăn nhiều chút." Hứa phu nhân cười tủm tỉm.

"Dì... hành hoa, có thể đừng bỏ vào canh không, Hứa Nam hình như cũng không ăn."

"À, vậy con ăn không?"

"Con không kén ăn..."

"Vậy được, canh không bỏ hành không bỏ rau thơm, Nam Nam không ăn một bữa không sao cả."

"Dì, dì thật tốt."

Hứa phu nhân cười không nói.

Lâm Sanh rửa rau xanh, trong lòng vẫn suy nghĩ, đại lão bản chắc là nhặt được?

Năm món một canh, nhanh chóng 2 tiếng.

Toàn bộ quá trình Lâm Sanh đều phụ một tay, hỗ trợ nấu cơm, rửa rau lặt rau xào rau, sắp xếp chén đũa, toàn bộ đều sắp xếp ổn thỏa, mới từ nhà bếp đi ra.

Đến gần phòng khách, nhìn thấy mẹ mình vẫn cùng Hứa Nam trò chuyện vui vẻ, nhìn thấy cô đi tới liếc mắt nhìn nhau, Lâm Sanh lên tiếng nhắc nhở:

"Mẹ, ăn cơm."

"Được, con vất vả rồi." Lâm phu nhân cười lên tiếng trả lời, ngước mắt nhìn Hứa Nam, lại nhìn con gái, phong thái tự nhiên cũng không nói gì, đứng dậy ra khỏi phòng khách đi về phía nhà bếp.

Lâm phu nhân ở đây, Lâm Sanh biết điều ngoan ngoãn, Lâm phu nhân vừa đi, Lâm Sanh như kẻ trộm hai mắt đảo tròn, nhanh chóng ngã xuống bên cạnh Hứa Nam, ôm cố Hứa Nam, cười đê tiện:

"Chị và mẹ em nói gì, em vừa rồi nghe thấy, hai người cười vui vẻ vậy."

"Không nói cho em." Hứa Nam lắc đầu.

"Nói mau!" Lâm Sanh lắc lắc Hứa Nam.

Hứa Nam không trả lời hỏi ngược:

"Chị cũng nghe thấy em và mẹ chị ở nhà bếp, cười rất vui vẻ, hai người nói gì?"

"Không nói." Lâm Sanh hừ hừ.

"Chị cũng không nói."

"Không nói thì không nói." Lâm Sanh giơ tay vuốt ve mặt Hứa Nam, vừa chọt chọt lúm đồng tiền trên má Hứa Nam, vẻ mặt đê tiên cười: "Vợ xấu gặp mẹ chồng cảm giác thế nào?"

"Ừm." Hứa Nam suy nghĩ, "Tạm được."

Quả thật tạm được, không kinh khủng như trong tưởng tượng, cũng không có bị mắng, Hứa phu nhân mặt mày hiền lành, tính cách cực kỳ tốt, chỉ là Lâm phu nhân bất ngờ xuất hiện làm cho cô và Lâm Sanh bất ngờ không kịp đề phòng.

Lâm Sanh khó xử nhéo vành tai, hạ giọng hỏi:

"Trò chuyện lâu vậy, hai mẹ biết chúng ta ở chung, có phát hiện quan hệ của chúng ta không?"

"Em thấy thế nào?"

"Không có." Lâm Sanh vuốt cằm.

"Hai người họ biết chúng ta ở chung."

Lâm Sanh lắc đầu nói:

"Không nhất định, bạn tốt cũng ở chung, cái hiện tượng này rất bình thường, họ có thể cho rằng chúng ta là bạn tốt?"

"Em còn ngồi trên đùi chị nữa, hai mẹ không phát hiện à, nhìn chúng ta cũng có thể phát hiện." Hứa Nam thả lỏng người, thảnh thơi dựa vào sofa.

Cái tư thế này quả thật mập mờ, Lâm Sanh khẽ đẩy vai Hứa Nam, mắng một câu: "Đáng ghét." cũng sợ hai bà thông gia chợt quay lại phòng khách, vội vàng từ hai chân Hứa Nam đứng lên, nắm tay Hứa Nam kéo lên.

"Chị mau đứng lên, em cùng mẹ vợ ăn cơm, chị cùng mẹ chồng chị ăn cơm."

Hứa Nam giơ tay dùng sức kéo Lâm Sanh, Lâm Sanh đứng không vững thuận thế ngã vào lòng Hứa Nam, bị ôm eo, vành tai bị cắn, bên tai truyền tới giọng rành mạch:

"Chị cưới em, bà là mẹ chồng em."

"Không được." Lâm Sanh nghe thấy lời Hứa Nam thì không vui, đẩy mặt Hứa Nam ra, tức giận trừng mắt, lý lẽ hùng hồn nói:

"Mẹ em là mẹ chồng chị, chị nhận nhẫn của em, em phải cưới chị."

"Tóc em chưa dài tới lưng?"

Lâm Sanh giơ tay vén tóc trên vai cho Hứa Nam xem:

"Vậy cũng không được, tóc chị cũng dài rồi."

Người con gái này tốc độ trở mặt không thể dùng chữ lương thiện hình dung, Hứa Nam cười nhạo:

"Vậy rốt cuộc em cưới chị hay chị cưới em?"

"Em cưới chị, chị cũng cưới em."

Câu trả lời trăm phần trăm, Hứa Nam trong mắt đầy ý cười:

"Vậy không mau đi hầu hạ mẹ vợ?"

Lâm Sanh không đứng lên mà vỗ vỗ cánh tay ôm eo mình, hùng hồn nói:

"Chị ôm em vầy, sao em đi."

"Nhanh đi đi." Hứa Nam buông tay.

Lâm Sanh kéo cô đứng lên:

"Cùng đi."

Đánh xong mắng yêu xong, hai người nhanh chóng khôi phục dáng vẻ đàng hoàng, duy trì khoảng cách an toàn, bồi 2 bà mẹ ăn cơm.

Có miệng Lâm Sanh, bầu không khí không có gì, cô mở miệng muốn gió có gió muốn mưa có mưa, bầu không khí phút chốc trở nên ấm áp sôi nổi, chỉ cần hai mẹ vui vẻ, bữa ăn này không nói rõ Hồng Môn Yến, bản chất dù là Hồng Môn Yến cũng thuận lợi kết thúc.

Quá trình có chút xíu ngoài ý muốn, tỷ như Lâm phu nhân không biết khẩu vị Hứa Nam, bất cẩn gắp hành đặt vào chén Hứa Nam, Lâm Sanh không coi ai ra gì, theo bản năng gắp lấy bỏ vào miệng...

Không hề quỷ dị không hề khách sáo ăn xong bữa cơm, mọi người ngồi ở phòng khác tán gẫu.

Lâm phu nhân chù động nói muốn trở về.

Vì để kéo gần quan hệ hơn, lúc đầu Hứa Nam muốn tiễn nhưng mẹ mình còn ở đây, rời đi thì không hay lắm liền để Lâm Sanh tiễn xuống lầu.

Nghe tiếng đóng cửa, Hứa phu nhân ngồi ở sofa phòng khách đặt tách trà xuống, mỉm cười nhìn về phía con gái đang đi tới, mặt toát lên vẻ hiền lành, tao nhã cười nói:

"Nam Nam, ánh mắt không tệ."

"Đương nhiên, con gái mẹ ánh mắt độc đáo." Hứa Nam mỉm cười, đi đến cạnh Hứa phu nhân ngồi xuống.

Hứa phu nhân cười nói:

"Duyên phận tới, thật sự cản không được."

"Do trời định." Hứa Nam khẽ cười.

Hứa phu nhân cảm thấy buồn cười, nhưng không phải duyên phân trời định, ai có thể làm được.

Khi biết Nam Nam thích con gái, bà cũng cực kỳ khiếp sợ, bất luận khuyên thế nào Nam Nam cũng không nghe, bà biết tính cách quật cường của con gái, chỉ cần chuyện con gái xác định, căn bản sẽ không quay đầu.

Bèn tìm cơ hội, nhìn nhìn cô bé mà Nam Nam thích.

Hôm nay đã gặp được đứa nhỏ kia, không ngờ trùng hợp cũng gặp được mẹ người ta.

Càng không nghĩ tới chính là mẹ của đứa nhỏ kia chuẩn bị hỉ phòng cho con gái, cùng phòng bà sớm mua cho Nam Nam dĩ nhiên đối diện, thật chỉ có thể nói 'Môn đăng hộ đối."

Khóe miệng Hứa Nam giương lên, nhẹ giọng hỏi:

"Mẹ, lần này ngài yên tâm chứ?"

"Yên tâm, đương nhiên yên tâm." Hứa phu nhân khẽ cười gật đầu: "Đứa bé kia ở phương diện sinh hoạt cũng thật biết chăm sóc người khác, mẹ cũng rất yên tâm, mẹ cũng không yêu cầu gì, chỉ cần con thích, thì mẹ thích."

"Chỗ ba con thì sao?"

Hứa phu nhân hít một hơi nghiêng người sang ôm con gái, vỗ nhẹ lưng con gái mình, dịu giọng trấn an:

"Nam Nam, chỗ ba con không cần lo lắng, có mẹ ở đây, mẹ không phản đối con, ủng hộ con."

"Cảm ơn mẹ." Hứa Nam mỉm cười.

Cùng lúc đó, Lâm Sanh đưa mẹ mình xuống lầu, quá trình trò chuyện không ngừng thăm dò, biểu hiện của mẹ dị thường bình tĩnh, căn bản không phải bộ dạng muốn ăn cô, cũng nhìn không ra rốt cuộc mẹ phát hiện quan hệ giữa cô và Hứa Nam không.

Đi ra cao ốc, Lâm phu nhân dừng bước, rút tay khỏi tay con gái, giơ lên xoa xoa mặt con gái:

"Được rồi, con không cần tiễn."

"Được, mẹ lái xe cẩn thận."

Từ khi trở về thành phố S, Lâm Sanh cũng chỉ trở về nhà một chuyến, rốt cuộc là mẹ mình, Lâm Sanh không nỡ, ôm cổ bà:

"Mẹ bảo bối, để con tiễn mẹ."

"Mẹ còn phải tới trường." Lâm phu nhân vỗ lưng con gái, nhẹ giọng nói: "Khi nào công việc không quá bận thì thường xuyên về thăm ba mẹ, cô cô con một mình quản lý công ty cần con giúp đỡ phải trưởng thành, không thể tùy hứng, biết không?"

Lâm Sanh nhỏ giọng:

"Con biết rồi, con sẽ thường về thăm mọi người, mẹ giữ gìn sức khỏe."

"Ngoan, mẹ đi trước." Lâm phu nhân xoa đầu con gái.

"Dạ, mẹ lái xe cẩn thận."

Lâm Sanh nhìn theo bóng mẹ lên xe, xe khởi động chạy ra ngoài, Lâm phu nhân giống như nhớ tới cái gì, lái xe chậm rãi dừng cạnh con gái bên cạnh, hạ cửa xe xuống, khẽ cười nói:

"Lần sau về, dẫn cô bé kia cùng về."

Chiếc xe có rèm che chạy đi, vừa ra khỏi tiểu khu, biến mất khỏi tầm mắt Lâm Sanh, Lâm Sanh đứng lặng ở cửa hoảng hốt, lời của mẹ... đầy ẩn ý, dẫn cô bé kia về, dẫn đại lão bản sao?

Nhưng chiếc xe này không có đi, dừng ở cửa chính tiểu khu, Lâm phu nhân gọi điện thoại, sau khi thông, nhỏ giọng nói:

"A Túc, em đoán xem hôm nay chị gặp ai?"

Lâm Túc khẽ cười nói:

"Hứa Nam."

---------Hết chương 97---------