Tổng Tài Lãnh Khốc Bảo Bối Mơ Màng

Chương 29: Chương 28

Không quan tâm đến cái người đang cố sức chạy trốn, Vũ tuấn cúi đầu hỏi: "Tình nhi mệt không? Có muốn vào phòng nghỉ ngủ trưa không?"

"Muốn.

." Ha ha.

.

.

.

.

Nhớ tới cái giường vừa lớn vừa mềm mại kia, cô rất muốn thử cảm giác được nằm lên đó!

Hân Tình vào phòng nghỉ bắt đầu ngủ trưa, còn Vũ tuấn thì tiếp tục phấn đấu hoàn thành công việc của mình.

Ô, quả nhiên -- rất thoải mái nha! Nằm trên giường lớn vừa mềm mềm vừa lạnh lạnh, rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.

Một lúc lâu sau văn kiện giấy tờ xử lý tạm ổn, Vũ tuấn ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, kim chỉ giờ đã chỉ đến số sáu.

Đưa tay bóp nhẹ cánh tay mệt mỏi, hắn sắp xếp lại văn kiện, giấy tờ rồi đứng lên đi đến phòng nghỉ.

Còn đang ngủ sao? Trong hai giờ qua hắn đã đến đây ba lần, cô gái ngọt ngào của hắn một chút cũng không phát hiện.

Tư thế ôm gối vẫn không thay đổi gì so với lúc đầu, hắn rất muốn thay thế cái gối đó.

Đẩy cửa vào, Vũ tuấn đi tới trước giường.

Ngồi xổm xuống, để sát mặt mình vào khuôn mặt đang ngủ say.

Cọ nhẹ vào khuôn mặt của cô, "Bảo bối, Tình nhi.

.

.

."

"Ô.

.

." Có cái gì đó ở trên mặt cô, còn có người gọi tên cô nữa.

.

.

Khó chịu quá đi! Có thể không gọi cô nữa không.

Nhìn cái tay nhỏ nhắn đang tìm cách đẩy mặt hắn ra, ha ha cô xem hắn là động vật nhỏ đây mà!

Vũ tuấn một lần nữa sát tới, cắn nhẹ vào từng ngón tay cô.

Sau đó liếm hai cái má hồng hào của cô.

"Tình nhi, mau tỉnh lại, nếu không một con sói lớn sẽ ăn em vào bụng!"

Không chịu nổi sự quấy rầy của ai đó cô rốt cục cũng mở mắt, thấy rõ người trước mặt là ai, Hân Tình đáng thương nói: "Tuấn, vừa rồi có cái gì đó cắn em!" Còn liếm cô, có phải ở đây nuôi chó không? Cô nhìn quanh bốn phía.

"Tình nhi là em nằm mơ đó! Ở đây làm gì có ai cắn em?" Nói chính xác hơn là có người ăn đậu hủ mềm của cô mới đúng.

"Phải không?" Cảm giác rất chân thật nha? Còn gọi cô thức dậy! Là nằm mơ sao?

"Được rồi, Tình nhi, nên dậy thôi! Chúng ta cần phải về nhà." Ôm lấy cô, để cô ngồi trên gường tỉnh táo lại.

"Vâng, để em đi rửa mặt!"

Xuống giường, Hân Tình mơ mơ màng màng đi vào phòng tắm.

"A.

.

.

.

.

."

Từ trong phòng tắm truyền đến tiếng kêu thất thanh, Vũ Tuấn dùng hết sức bình sinh chạy nước rút vọt vào.

"Đau quá.

.

.

."

Chạy vào thấy cô đứng cạnh bồn rửa mặt hai tay đang che cái mũi.

Hắn đang chạy nhanh phải đột ngột dừng lại nên thuận thế đẩy người lên trước dang hai tay ôm cô vào lòng.

"Sao vậy? Tình nhi?" Vũ Tuấn kéo tay đang che mũi của cô xuống.

Xem xét, trên mũi đang sưng đỏ.

"Đụng vào cái mũi rồi?"

"Ừm, đau quá!" Trên mặt tràn đầy nước mắt, Hân Tình gật đầu.

Vừa rồi do cô mơ mơ màng màng đưa tay đóng cửa lại, ai biết, cửa lại đập vào mặt cô, đau quá!

"Haiza! Anh không biết phải làm gì với em bây giờ? Chắc anh phải để em bên cạnh mọi lúc mọi nơi thì em mới không xảy ra chuyện!" Vừa thoát khỏi tầm mắt hắn một giây cô đang làm ra chuyện khiến hắn đau lòng!

Vũ tuấn nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho cô, từ trên kệ cầm lấy một cái khăn lông, bước nhanh ra ngoài.

"Em ngồi đây chờ anh một chút." Để cô ngồi lên giường, Vũ tuấn đi về phía tủ lạnh, mở ngăn lạnh lấy một cục đá ra.

Bọc cục đá trong khăn lạnh, Vũ tuấn nhẹ nhàng xoa đều lên vết sưng.

"Khá hơn chút nào không? Còn đau không?" Nhìn chiếc mũi khéo léo của Hân Tình càng ngày càng sưng đỏ.

Vũ tuấn đau lòng hỏi.

"Tốt hơn một chút rồi!" Lạnh lạnh làm cô đỡ đau hơn, nhưng cô cảm giác cái mũi hơn căng căng, thật giống như nó đang to ra.

"Lỗ mũi của em có sưng to không?"

"Không có, vẫn còn đẹp, Tình nhi, chúng ta đi đến bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra." Sao lại sưng to như vậy, hay là xương mũi có vấn đề gì.

"Không cần, nếu như không sưng thì một lúc nữa sẽ không sao!" Đụng cái mũi một chút mà cũng phải đi bác sĩ sao? Không cần khoa trương như vậy chứ!

"Ít nhất cũng phải đến đó lấy một chút thuốc, đi thôi, em tự cầm cục đá đi!" Đưa cục đá cho Hân Tình cầm, Vũ tuấn ôm lấy cô đi ra ngoài.

"A, thả em xuống, em có thể tự mình đi.

Đụng phải lỗ mũi mà thôi, chân không có chuyện gì! Mau buông em xuống!" Nơi này cũng không phải là ở nhà, nếu cứ như vậy ra ngoài thì sao này cô không muốn gặp ai nữa.

"Nếu làm theo lời em, Anh không thể nào lấy đá thoa lên vết sưng của em, một mình em đi cũng quá chậm, chút nữa đá sẽ tan, cái mũi sẽ đau lại liền!"

"Không sao, một chút cũng không đau! Em muốn tự mình đi, anh không thể cứ ôm em như vậy ra ngoài được!" Không lo cục đá còn ở trên mũi, Hân Tình liều mạng kéo cửa phòng không cho Vũ Tuấn kéo cửa ra, muốn ngăn cản bọn họ đi ra ngoài.

"Anh vẫn sẽ làm như vậy, lần sau nếu còn để mình bị thương, anh sẽ vừa hôn em vừa đưa em ra ngoài.

.

.

Chườm đá đi" Đẩy cánh tay đang giữ nắm cửa của cô ra, đặt khăn lông lên mũi cô để cô tiếp tục chườm.

"Ô.

.

." Nhìn mình càng ngày càng đi xa khỏi phòng làm việc, Hân Tình tuyệt vọng không kháng cự nữa, lấy hai tay che mặt, trong lòng niệm chú Không ai chú ý tới, không ai nhìn thấy mình!.