Tổng Tài Tàn Khốc Đoạt Ái

Chương 42: 42 Trong Cơn Say Cuồng Quẫy

Chiếc Bentley sang trọng của Lôi Triệt chầm chậm lăn bánh vào một khu biệt thự cao cấp nhất trong thành phố, bảo vệ vừa nhìn thấy biển số xe của hắn đã tức tốc ấn nút mở rào chắn, còn đứng nghiêm làm động tác chào.

Giai Kỳ ngồi thu mình trên băng ghế sau, gió điều hòa làm cô cảm thấy lạnh.

Gương mặt thất thần cúi gằm nhìn xuống một sợi vải xô ra từ tấm thảm lót sàn xe, cũng không phản ứng khi chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự cao cấp có giá hàng triệu đô la.

Hàng cây xanh được cắt tỉa gọn gàng có độ cao bằng nhau như thể được nhân bản, được phủ kín những sợi dây đèn nhấp nháy làm bừng sáng vỉa hè rộng, những căn nhà nằm cách nhau một khoảng đủ riêng tư, căn nào cũng bề thế và choáng ngợp như trong truyện cổ tích.1

Khu biệt thự này là do tập đoàn của Lôi Triệt đầu tư xây dựng, sau khi rao bán chưa đây ba năm đã bán hết toàn bộ.

Dân cư ở đây đều là những người có địa vị lớn trong xã hôi, lối sống rất văn mình, cũng khá kín tiếng…nhưng bản tính ưa thích sự riêng tư, Lôi Triệt đã dành ra ba căn biệt thự kề sát nhau để sử dụng, đảm bảo không bị sự dòm ngó bất nhã nào.

A Mạnh xuống xe, nhanh nhẹn mở cửa xe của Giai Kỳ, ánh sáng thần tiên lấp lánh tràn vào trong xe, rơi lốm đốm cả lên chân cô, Giai Kỳ vội vã rụt chân về, như sợ rằng những vệt sáng như những ngôi sao rơi đó sẽ làm cô bị bỏng.

Nếu như ngày xưa còn bé, nhìn thấy khung cảnh như thần thoại thế này, Giai Kỳ chắc chắn sẽ tưởng tượng ra mình là một công chúa nhỏ lạc vào vườn cổ tích, rồi tưởng tượng mình bị nhốt ở trên tháp cao, bị canh giữ bởi một con rồng biết phun lửa bằng miệng, chờ hoàng tử cưỡi bạch mã tới cứu…!

Nhưng hoàng tử thì chưa thấy đâu, đã thấy ác ma tới trước rồi!

Và cũng từ lâu…cô không còn tin vào những nhiệm màu nữa!

_ Giai tiểu thư! Xuống xe thôi, Lôi tiên sinh đang đợi!

A Mạnh nhẹ giọng thúc giục cô.

Giai Kỳ nhìn anh rồi lẳng lặng gật đầu, chầm chậm bước xuống xe.

Tiếng đóng cửa xe khiến cho Giai Kỳ cũng giật mình, A Mạnh nhanh chóng qua những bậc cầu thang làm bằng đá cẩm thạch, tiến về phía chuông cửa và ấn nút…sau ba lần chuông, một giọng nói trầm khàn vang lên qua loa điện tử.

_ Ai vậy?

_ Thưa Lôi tiên sinh! Giai tiểu thư đã tới rồi ạ!

A Mạnh cung kính lên tiếng, và Lôi Triệt lạnh giọng trả lời.

_ Nói cô ấy vào đây!

_ Dạ!

Tiếng cửa từ kêu rè rè mở ra, A Mạnh quay lại phía Giai Kỳ, nở nụ cười thân thiện nói với cô.

_ Giai tiểu thư! Mời cô vào!

_ Cám ơn A Mạnh!

Cô gật đầu chào anh, A Mạnh đứng nghiêm một bên, chờ Giai Kỳ bước lên.

Bàn tay nhỏ nhắn gầy gầy của Giai Kỳ nắm lấy tay nắm cửa, trong một khoảng khắc, nỗi sợ lan qua cả những đầu ngón tay khiến cô muốn co giò bỏ chạy...nhưng cô biết chạy đi đâu?

Người đàn ông này....cho dù cô có chạy đến cùng trời cuối đất hắn cùng tìm cho bằng được, cho dù cô có chui xuống mười tấc đất, hắn cũng đào cho được lên!

Chạy không chạy được, trốn không trốn nổi...chi bằng nước chảy mây trôi...!

Bàn tay cô siết lấy tay nắm cửa bằng đồng, dưới trời mùa đông càng thêm lạnh giá...Cô mở cánh cửa gỗ nặng nề, một vùng sáng lòa làm đôi mắt cô hoa đi.

Giai Kỳ nhắm mắt quay đầu sang một bên, cô nghe thấy tiếng xe khởi động, run run nắm tay nắm cửa...!

_ Đã cất công tới rồi, thì vào đi!

Thanh âm trầm thấp như hơi rượu ấy vang lên, khiến cho toàn bộ gan ruột Giai Kỳ thắt chặt lại.

Cô mở mắt, nhìn về phía bên trong...!

Gắng sức để đôi chân không khụy xuống, Giai Kỳ kéo cửa, chầm chậm tiến vào...!

****

Bên trong căn biệt thự tân cổ điển đẹp đến kinh ngạc.

Sự đơn giản chuẩn mực trong từng chi tiết, từ cách bài trí nội thất với gam màu trắng đen sang trọng, chiếc đèn trùm tạo dáng những ống dài vuông vức rủ xuống....Trong không gian sạch sẽ sáng bừng, Lôi Triệt đang ngồi trên bộ sopha lót lông gấu Bắc cực, ung dung thưởng rượu, phía sau hắn là một bức tường đá cẩm thạch và lò sưởi đang cháy phát ra những tiếng nổ lách tách...!

Giai Kỳ còn nhìn thấy phía chân cầu thang dẫn lên tầng...là la liệt những túi quần áo cô đã mua sắm tại cửa hàng của bà Rebecca.

Cô chầm chậm cúi đầu, cũng chẳng có gì ngạc nhiên, toàn bộ đều nằm trong tính toán của hắn mà!

_ Nhìn em run bắn lên rồi, lại gần đây nào!

Ánh mắt lạnh giá của Lôi Triệt lướt qua cơ thể gầy yếu của Giai Kỳ, đầu lông mày sắc bén của hắn cau lại, thanh âm dịu dàng vang lên, như một lời mời gọi hấp dẫn...!

Giai Kỳ mím môi lại, hít vào một hơi thật sâu, từng bước, từng bước tiến lại.

_ Lại đây với anh!

Bàn tay Lôi Triệt vươn ra...Giai Kỳ nhìn vào lớp găng tay ấy, một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng...cô siết bàn tay lại, nhưng vẫn cuối cùng trước sự mềm mỏng đáng sợ đó....vẫn cứ lựa chọn đặt bàn tay của mình vào tay hắn.

Bàn tay nhỏ bé vừa đặt lên tay mình, Lôi Triệt đã nhanh chóng siết lại.

Ngón tay cái của hắn ve vuốt những khớp xương tròn tròn trên bàn tay cô, rồi kéo cô lại phía mình.

Lập tức Giai Kỳ rơi vào trong lòng hắn.

Tiếng lò sửa lách tách vang lên, cùng mùi gỗ dược liệu cháy thơm ngát, nhưng không thể so sánh với hơi ấm đến nóng rẫy từ thân thể của Lôi Triệt, cùng mùi xạ hương sang trọng ngào ngạt.

Giai Kỳ run nhẹ trong vòng ôm của hắn, quay nghiêng gương mặt để không phải nhìn vào lòng mắt sâu thẳm không đáy ấy.

Bàn tay cô nằm trong bàn tay hắn, tay còn lại cô đặt trên lồng ngực hắn, khẽ ngăn trở vòng ôm của hắn siết thêm vào.

Giai Kỳ rất sợ những lúc Lôi Triệt đột ngột trở nên dịu dàng thế này, giống như trước mỗi cơn cuồng phong, bầu trời thường rất yên bình quang đãng...Cứ mỗi lần hắn dịu dàng thế này, thì kiểu gì tiếp sau cũng sẽ rất kinh hoàng, rất đáng sợ.

_ Đang ngẩn ngơ nghĩ gì vậy?

Lôi Triệt nhẹ giọng hỏi cô, bàn tay hắn đưa lên nắm nhẹ lấy chiếc cằm xinh xắn của cô, ép cô nhìn vào mắt hắn.

Giai Kỳ im lặng, đôi mắt cô lơ đãng quan sát gương mặt tuấn mĩ của hắn, rồi đủng đỉnh trả lời.

_ Tôi đang suy nghĩ, làm cách nào để giết anh!

_ Ồ!

Câu trả lời của Giai Kỳ khiến cho Lôi Triệt giật mình, nhưng hắn chẳng tỏ vẻ sợ hãi hay bị tổn thương, cũng chẳng hề tức giận, ngược lại dường như lại lộ ra vẻ thích thú.

_ Đơn giản lắm.

Lôi Triệt vuốt ve cánh tay cô, để cánh tay cô đan lên vai mình...bàn tay của hắn lướt trên cơ thể mềm mại của cô, qua lớp vải len gợi cảm lướt bàn tay dọc sống lưng cô, chạm vào vùng thắt lưng, ngay trên tủy sống của Giai Kỳ.

_ Trong lúc em đang nấu ăn, dùng một con dao làm bếp, loại có đầu nhọn, đâm xuống đây, toàn bộ dây thần kinh của anh sẽ đứt hết, đâm thêm lần nữa....thì anh sẽ chết!

Giai Kỳ cứng đờ khi bàn tay hắn di chuyển lên, chạm vào phía sau lưng của cô.

Đôi mắt sáng rực của hắn như chứa một ngọn lửa, thanh âm thì thầm vang lên...!

_ Hoặc em dùng dao, đâm vào giữa cột sống anh, từ phía trước sẽ làm phổi của anh thủng một lỗ....Hoặc là...!

Ánh mắt của hắn tối lại khi bàn tay của hắn di chuyển ra phía trước, Giai Kỳ cắn chặt môi, cả cơ thể gồng cứng lên và bàn tay cô chặn trên bả vai của hắn để ngăn hắn ép sát hơn vào cô.

Gương mặt trắng bệch, Giai Kỳ rùng mình khi bàn tay hắn đặt ngay trên bầu ng*c của cô, thanh âm trầm khàn xuyên qua đôi tai nóng rẫy của cô...!

_ Hoặc em đâm ngay ở chỗ này.....nơi trái tim của tôi....!

Nụ cười rộng mở trên đôi môi mỏng kiêu bạc đó, Lôi Triệt thích thú nhìn ngắm vẻ mặt đỏ lựng lên của Giai Kỳ, dịu dàng tiến sát hơn vào bờ môi mềm mại của cô, giọng nói như hơi thở thì thầm vờn qua đôi môi căng mọng của cô.

_ Nhưng để làm tất cả điều đó, quan trọng nhất là em có gan hay không?

Giai Kỳ nhìn vào đôi mắt sắc lạnh của hắn, nhoẻn môi mỉm cười...!

Thanh âm dịu dàng như không của cô vang lên...!

_ Anh đoán thử xem?

Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ, đôi mắt sâu thẳm của hắn nheo lại, và bằng một sức mạnh lớn quá mức cẩn thiết, đôi môi của hắn đột ngột lao tới, nuốt gọn đôi môi của Giai Kỳ.

Lực va mạnh khiến môi và răng của cô và hắn chạm mạnh vào nhau.

Giai Kỳ khẽ r*n siết trong đau đớn.

Nhưng lần này cô không còn lảng tránh nữa...ngược lại cánh tay của cô lại đan vào bả vai hắn, siết hắn trong vòng ôm của cô, và hôn đáp lại hắn.

Phản ứng bất ngờ của Giai Kỳ khiến Lôi Triệt giật mình, đầu óc của hắn đờ đẫn khi Giai Kỳ nhắm nghiền mắt và tận tình siết lấy đôi môi hắn, cho dù nụ hôn của cô vẫn còn non nớt và chậm chạp, nhưng lại thổi bùng ngọn lửa trong lòng Lôi triệt bốc cháy lên...!

Khi hắn muốn hôn đáp lại cô, Giai Kỳ lại đột ngột buông môi ra, bàn tay cô ấn bả vai hắn xuống, và ánh mắt đẹp đẽ mà trống rỗng của cô nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi.

_ Tất cả những thông tin rác rưởi đó là anh làm đúng không?

Lôi Triệt giữ chặt lấy cơ thể mềm mại của Giai Kỳ, lưu luyến không muốn buông ra.

Vòng eo cong cong của cô nằm gọn trong bàn tay hắn, Lôi Triệt ôm sát cô lại hơn, khuôn mặt của hắn kề sát lấy vòng ng*c ấm áp mềm mại của cô.

Giai Kỳ chau mày…Cái ôm quá mức tình cảm gần gũi, có chút nhộn nhạo khiến cô không quen, cơ thể ấm áp, cứng rắn như đồng hun của người đàn ông này quả thực có sức hấp dẫn rất mãnh liệt, giống như một ly rượu mạnh, càng uống càng say, càng say càng mê đắm.

_ Trả lời tôi đi!

Giai Kỳ đẩy mái đầu đen đang gục trên ng*c mình ra, lạnh lùng hỏi…Chính bản thân cô cũng ngạc nhiên vì sự bình tĩnh đến lạ lùng của mình.

_ Hừm….

Tiếng cười nhẹ của Lôi Triệt vang lên, phả một luồng hơi nóng ấm vào cơ thể cô khiến Giai Kỳ rùng mình.

_ Phụ nữ và cảnh sát thật là giống nhau! Cho dù đã biết mười mươi sự thật, nhưng vẫn muốn người khác phải thú tội!

Bàn tay Giai Kỳ siết nhẹ lấy bả vai hắn, ánh mắt lơ đãng của cô nhìn về phía lò sưởi đang cháy bùng bùng, vẩn vơ nghĩ về những con thiêu thân…

_ Em lúc nào cũng mất tập trung…

Lôi Triệt thì thầm, hắn kéo cô cúi xuống nhìn vào mắt hắn, mái tóc của cô xõa xuống bả vai hắn mềm mại như nước, thanh âm tràn ngập từ tính vang lên rót vào tai cô.

_ Em không hỏi tôi tại sao sao?

Giai Kỳ im lặng, ánh mắt đẹp đẽ của cô như một mặt hồ khô cằn, trống rỗng và u ám…

Sau đó, cô lẳng lặng lắc đầu.

_ Nhiều lúc tôi thật sự không hiểu em đang nghĩ gì…

Lôi Triệt vuốt ve gương mặt kiều diễm của Giai Kỳ, có mấy ngày trời mà cô gầy đi thấy rõ, gương mặt hốc hác và dáng vẻ càng thêm mong manh.

Giai Kỳ lại tiếp tục nhìn về phía lò sưởi, thanh âm lơ đãng vang lên.

_ Lôi tiên sinh….Tôi muốn ngay ngày mai, toàn bộ mọi chuyện phải chấm dứt!

_ Em đang yêu cầu tôi sao?

Thanh âm có chút bất ngờ của Lôi Triệt vang lên, và Giai Kỳ cúi xuống nhìn hắn, gương mặt biểu lộ ra sự bất cần và tĩnh lặng, nhàn nhạt trả lời hắn…

_ Lấy danh nghĩa là người phụ nữ của anh, em không được quyền yêu cầu sao?

Sau câu nói của Giai Kỳ, toàn bộ không gian đột ngột rơi vào trầm tư…

Giai Kỳ nhìn lòng mắt đen thẫm của Lôi Triệt, bàn tay nhỏ nhắn của cô nhẹ nhàng đưa lên vuốt ve gương mặt tuấn mĩ của hắn, dọc từ vầng trán cao lớn xuống tới đường hàm cương nghị, lan sang cánh môi mỏng bạc tình đang mím chặt lại của hắn….

_ Sao? Anh ngạc nhiên sao?

Giai Kỳ nhẹ giọng hỏi, còn nở nụ cười trước vẻ mặt thâm trầm của hắn.

_ Lôi tiên sinh! Hình như anh đánh giá em quá cao rồi! Em không phải là băng thanh ngọc khiết gì đâu, chỉ là một đứa con gái bình thường, cũng bị hư vinh phù hoa làm cho tối mắt! Giờ đằng sau em không còn Hà gia chống lưng nữa, em phải chạy đi ôm đùi một kim chủ khác thôi! Đâu có gì là lạ….

Giai Kỳ thẳng thừng nói với hắn, bàn tay cô ve vuốt ôm lấy gáy hắn, đan ngón tay vào những sợi tóc đen tuyền của hắn.

_ Mà ở thành phố này….ngoài Lôi tiên sinh ra, thì làm gì còn kim chủ nào cao cao tại thượng hơn nữa! Hơn nữa chẳng phải em đã là người của anh rồi sao? Cũng coi như quen việc rồi! Em làm gái thì cũng phải có tự trọng chứ, làm sao mà vừa bán thân, lại vừa muốn được xây điện thờ được!

Giai Kỳ nói nguyên những gì Lôi Triệt đã nói với cô ra, khiến cho Lôi Triệt cau chặt mày lại, chẳng cần đoán hắn cũng nhận ra là cô đang hoảng loạn, sup sụp tinh thần.

Nhìn vào đôi mắt trống rỗng và nụ cười vô hồn của cô, Lôi Triệt biết chắc chắn cô bị hắn bức đến sắp phát điên rồi.

Bàn tay hắn buông khẽ cô ra, nhưng Giai Kỳ lại chủ động bám chặt lấy bả vai hắn.

Gương mặt đáng thương gần như tan vỡ, và đôi mắt trống rỗng của cô bắt đầu khóc.

_ Anh không cần em sao?

Giai Kỳ âng ấng hỏi hắn, thanh âm vụn vỡ như thủy tinh khiến Lôi Triệt đau lòng.

Trong lòng mắt Giai Kỳ, như hiện lên nỗi đau đớn của tình yêu tan vỡ…

_ Quân Tường không cần em….anh cũng không cần em….Em….tệ đến thế sao?

_ Giai nhi…

Lôi Triệt nhẹ giọng nói với cô, đột nhiên Giai Kỳ ôm lấy mặt hắn, lần nữa chủ động hôn hắn.

Môi lưỡi quấn quýt, Lôi Triệt thở mạnh, nuốt xuống toàn bộ ngọt ngào trong miệng cô.

Giai Kỳ hôn hắn đắm đuối, đến khi hơi thở gần như hụt hơi, cô mới buông môi hắn ra.

_ Anh thấy mà….em không tệ, phải không? Anh hôn qua môi em rồi, ôm qua em rồi, ngủ với em rồi….Nếu như anh có chút hài lòng, nhỏ thôi…thì đừng bỏ em nhé!

Lôi Triệt đờ đãn nhìn Giai Kỳ vừa khóc vừa cười trước mặt mình, đôi môi bắt đầu nói lung tung.

Trong nụ cười, trong ánh mắt đều hiện ra đau đớn vẫy vùng, Giai Kỳ quệt nước mắt, mím chặt môi và nhìn về phía chai rượu trên bàn.

Bàn tay của cô lập tức tóm lấy, trước mặt Lôi Triệt, ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Vị nồng cay thơm ngát tràn xuống khoang miệng, chảy xuống cổ họng.

Giai Kỳ uống rượu như kẻ khát gặp nước mát, một hơi nốc liền mấy ngụm lớn, đến khi Lôi Triệt vươn tay đoạt lấy chai rượu, Giai Kỳ vẫn không buông.

Rượu vương vãi trên quần áo cô, trên người Lôi Triệt, tràn xuống cả đôi môi căng mọng của cô, thấm thành một vệt dài trên khóe miệng…

Giai Kỳ lúc này giống như một bông hoa đẹp đẽ mà tàn độc…

Hơi men thấm vào da thịt, thấm qua hơi thở của cô…Giai Kỳ nhìn Lôi Triệt, say khướt nói…

_ Sao anh đoạt rượu của em? Đưa cho em! Em muốn uống! Em muốn say!

Giai Kỳ vươn tay tóm lấy chai rượu trong tay Lôi Triệt, lần nữa muốn dốc dòng chất lỏng nồng cay ấy vào miệng, nhưng bàn tay Lôi Triệt nhanh như cắt vươn tới gạt chai rượu trên tay cô.

Chai rượu tuột khỏi tay Giai Kỳ, rơi xuống đất, rượu bên trong đổ ra tung tóe, nhuộm thành một vũng đỏ trên sàn gỗ…

Giai Kỳ nhìn chai rượu đỏ, đôi mắt cô hụt hẫng tổn thương…

Tâm trí say đến chuếnh choáng, hơi men dâng lên át hết các giác quan…Giai Kỳ làm một chuyện mà lúc tỉnh táo, có chết cô cũng không dám làm…

Cô vươn tay, tát mạnh lên mặt Lôi Triệt.

Cho dù Giai Kỳ tát hết sức, nhưng sức lực của cô cũng chỉ là muỗi cắn so với Lôi Triệt.

Cú tát không đau, nhưng khiến cho Lôi Triệt bàng hoàng, hắn ngạc nhiên nhìn cô, nhìn người đang say khướt và la lối trước mặt hắn.

_ SAO ANH GẠT RƯỢU CỦA EM???

Giai Kỳ hét lên trong khi nước mắt vẫn chảy xuống, cô cắn môi, vung tay lên muốn tát hắn lần nữa….nhưng Lôi Triệt lần này nhanh hơn tóm lấy cổ tay cô kéo mạnh về phía mình.

Hơi thở thơm ngát nhuốm hương rượu say nòng phả lên chóp mũi hắn, lên bờ môi hắn.

Lôi Triệt nhìn Giai Kỳ say khướt, gương mặt đỏ lựng lên, ánh mắt ngập nước mê li mời gọi, máu nóng bốc cháy lên đỉnh đầu.

Giai Kỳ say sưa ngắm người đàn ông dung mạo bất phàm trước mắt, đôi môi cô hé mở, bàn tay đưa lên vuốt ve vầng trán đẹp đẽ, xuống đường hàm cương nghị, lan sang bờ môi mỏng bạc tình đang mím chặt của hắn…

Thanh âm quyến rũ của cô vang lên, dịu ngọt thì thầm…

_ Ngủ với em đi!

Đôi mắt tĩnh lặng của Lôi Triệt giật lên một tia kinh hoàng.

Hắn nhìn Giai Kỳ mê man vươn tay tóm lấy cổ áo hắn, trượt xuống vuốt ve ngực hắn….rồi cầm lấy bàn tay hắn đặt lên ng*c cô….

_ Anh cảm nhận đi….em cũng “tròn trịa” lắm mà….

_ Giai nhi….

_ Anh không thích sao?

Đôi mắt lúng liếng đong tình, Giai Kỳ quyến rũ đến nghẹt thở, bàn tay cô cầm lấy bàn tay hắn trượt trên người mình, và nhét bàn tay hắn vào giữa hai chân cô…

Lôi Triệt toát mồ hôi, chỗ tư mật của cô vì tác dụng của rượu trở nên nóng rẫy…Giai Kỳ hé môi thở gấp, hướng về phía hắn, thì thầm nghèn nghẹt.

_ Em ư*t lắm rồi anh…

_ Giai nhi!

Người phụ nữ trong lòng cứ khơi lên lòng ham muốn mãnh liệt trong hắn, nhưng kẻ dùng xuân dược với cô như Lôi Triệt lại không muốn ân ái với cô khi cô đang hoảng loạn và say khướt thế này.

Hắn điên cuồng tự bấu chặt lấy tay mình, ngăn trở dục vọng đang ngóc đầu gào thét của hắn, gằn từng tiếng nói.

_ Em say rồi!

_ Không!

Giai Kỳ hét lên, giãy dụa trong lòng hắn.

_ Em muốn làm t*nh! Em muốn! Em muốn! Nếu anh không làm em, em sẽ ra ngoài kiếm đàn ông khác! Một người, hai người, ba người, để cho họ đ*m em…Đ*m vào bất cứ cái lỗ nào cũng được!

BỐP!

Tiếng động vang lên phá vỡ không gian, khiến cho lời la hét của Giai Kỳ ngưng bặt lại.

Lôi Triệt nhìn mái tóc tán loạn trên gương mặt của cô, khi hắn kịp định thần lại, thì gương mặt cô đã đỏ lựng vì cái tát của hắn…

Những lời của Giai Kỳ nói ra, khiến cho Lôi Triệt điên cuồng….và trong lúc không làm chủ được mình, hắn không hiểu tại sao lại đánh cô.

_ Giai nhi....!

Giọng hắn run bắn lên, hắn sợ hãi gọi cô, nhìn cô im lặng như một pho tượng, khiến cho trái tim hắn thắt lại…

_ Ngủ với em!

Thanh âm run run vang lên, nhạt nhào như mưa gió….

Giai Kỳ quay mắt nhìn về phía Lôi Triệt, đôi mắt chất chứa đau thương đến tận tâm can….

Đầu óc lơ mơ, tâm trí điên đảo, trước mắt Giai Kỳ hình ảnh của Lôi Triệt mờ mờ mộng mị….dần dần chuyển thành hình ảnh của Quân Tường…

Nụ cười hạnh phúc héo hắt nở trên môi, cô cầm lấy tay Lôi Triệt, mà ngỡ như cầm tay Quân Tường….Tâm trí dẫn cô về đêm hôm trước ấy, và Giai Kỳ nói với Lôi Triệt đúng những gì mà cô đã cầu xin Quân Tường trong đêm ấy.

_...Đêm nay anh hãy dùng hết sức….mà yêu em nhé?

Trái tim Lôi Triệt nhói lên một nhịp…

Đương nhiên hắn không biết rằng trong lòng mắt lúc này của Giai Kỳ đang ngập tràn hình bóng của Quân Tường, cả trái tim, cả khối óc, tất cả cô đều nhìn thấy bóng hình anh…Hắn không biết trong cơn say, cô đang bộc lộ ra khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng, đó là muốn trở thành người phụ nữ của Quân Tường….!

Khát vọng mà hắn đã nhẫn tâm cướp mất!

Hắn không biết!

Không biết!

Lôi Triệt ôm siết lấy Giai Kỳ, nghiến ngấu hôn lên môi cô…

Giai Kỳ nhắm mắt lại, nước mắt theo khóe mi cũng lặng lẽ chảy xuống…

Bên ngoài cửa, gió đột nhiên gào rít hơn, rét lạnh hơn, buốt giá hơn…

Lôi Triệt ôm chặt Giai Kỳ, bế bổng cô lên, trong nụ hôn sâu vùi ấy, hắn sải chân mạnh mẽ ẵm cô về phòng ngủ….

Bên ngoài cửa sổ….Gió….vẫn mải miết rít gào….!

*****

Chap này buồn quá….viết xong Kỳ Kỳ còn thở dài….

Chap sau muốn hỏi ý kiến các độc giả yêu quý…

Muốn có H…hay không?

Trả lời cho Kỳ biết nhé ❤️.