Tổng Tài, Tổng Tài! Tôi Đến Bắt Ngài Đây

Chương 41: Gậy ông đập lưng ông

Phóng viên đứng đầy tụ thành một đám đông bên ngoài cổng chính. Sau khi thấy bảo vệ đã an bài đưa Từ Khởi Minh đi bằng cửa phụ phía sau, lúc này An Kỳ và Bách Dạ mới hướng đến đám đông bước ra. Chuyện này cũng phải nói đến các bài báo về Thương Thịnh những ngày qua, nếu Từ Khởi Minh đã là nội gián trong vụ việc của Tinh Thức thì sẽ không loại trừ khả năng bài báo đó là ông ta sai người đưa tin tới cho cánh nhà báo, điều này ngay sau khi Trương Dự nói ra cái tên đó thì An Kỳ cũng ngộ ra, nhưng có điều ngạc nhiên đó là người đưa tin cho nhà báo lại chính là Từ Khởi Minh, ông ta đã mượn tay bọn họ mà nói hết mọi chuyện. Sau khi biết được chuyện này, ngày hôm trước An Kỳ đã sắp xếp một buổi gặp mặt này, mục đích là để viết ra một bài báo lấy lại hình ảnh cho Thương Thịnh, An Kỳ đã dùng chính cách làm của Từ Khởi Minh để vạch trần ông ta, gậy ông đập lưng ông. Khi thấy hai người họ ra ngoài, lập tức đám phóng viên nhào tới như ong vỡ tổ, ai nấy cũng hướng điện thoại đã mở sẵn phần ghi âm đến trước mặt hai người. Trong số đó, có một phóng viên lên tiếng:

"Xin hỏi An Tổng, người làm ra việc này liệu có phải là người trong Thương Thịnh không?"

Tiếp sau đó là hàng loạt nghi vấn được đặt ra:

"Cho hỏi An Tổng, vừa rồi tôi thấy bên trong có một người đàn vừa la hét vừa dãy dụa, vậy liệu có phải là chính người đó không?"

"Xin hỏi An Tổng, cô nghĩ sao về chuyện này?"

Những câu hỏi liên tiếp kéo đến, những ánh sáng từ chiếc máy ảnh bốn phía hoạt động hết công suất chỉ hận không thể nào mà mua thêm vài cái chụp cho đã, xem ra vụ việc này đã trở thành tâm điểm của báo chí trong những ngày qua, An Kỳ nhìn từng người đặt câu hỏi mà lên tiếng:

"Về chuyện này, đích thực là người trong tập đoàn đã làm, vì thế mà tôi cũng xin khiển trách bản thân khi không để xảy ra sự việc này. Nhân đây tôi cũng xin nói, về người gây ra vụ việc tôi đã chính thức sa thải, từ nay người đó sẽ không còn là người của Thương Thịnh nữa."

Ngay lập tức có người đưa câu hỏi:

"Vậy người đó là ai?"

An Kỳ nhàn nhạt mở lời:

"Cái này thì tôi xin không thể tiết lộ, dù sao cũng là trong nội bộ."

Như chợt nhớ ra được điều gì, một phóng viên mở lời:

"Vậy bài báo về Tinh Thức liệu có phải do người đó viết không?"

An Kỳ không ngần ngại câu hỏi này, lập tức trả lời:

"Đúng vậy."

Cách làm này của An Kỳ vừa có thể thông qua nhà bài mà vạch trần mọi việc làm của Từ Khởi Minh vừa có thể lấy lại được hình ảnh cho Thương Thịnh, một công mà đôi việc. Nhưng An Kỳ sẽ không nói thẳng ra cái tên đó, bởi vì dù sao ông ta cũng là cổ đông của tập đoàn, nếu việc này truyền ra ngoài thì cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì.

"Vậy Tinh Thức sẽ trở lại hoạt động một cách sớm nhất chứ?"

An Kỳ nói:

"Tất nhiên, tôi sẽ cho Tinh Thức hoạt động trở lại."

Đám phóng viên chen nhau để đặt vấn đề, người này vượt người kia, mục đích đã đạt được vì thế mà không còn lý do gì để mà ở lại, lần này là Bách Dạ lên tiếng:

"Mọi chuyện cũng đã được giải quyết, chúng tôi còn có việc không thể ở lại lâu hơn, mong các vị hiểu."

Sau đó anh quay sang phía An Kỳ:

"Chủ tịch, mời."

An Kỳ mỉm cười nhìn Bách Dạ, bản thân cô cũng không muốn phải trả lời thêm một câu hỏi nào, khi cả hai vào trong lập tức ba, bốn người bảo vệ đứng chắc tại sảnh không để đám phóng viên có cơ hội hỏi câu nào. Khi thang máy mở ra, An Kỳ và Bách Dạ nhìn thấy Trương Dự người như mất hồn đang đứng bên trong, ánh mắt và cả khuôn mặt đều cúi xuống, dường như thấy được thang máy đã dừng, lần này ông ta mới ngẩn đầu thì thấy trước mắt là hai người họ, nghĩ đến chuyện xảy ra trong lòng liền áy náy, cố ý tránh mặt để ra ngoài thì đột nhiên bị An Kỳ giữ lại. Trương Dự khựng vài giây, lúc sau mới quay người nhìn An Kỳ, ánh mắt có chút khó hiểu. An Kỳ không để ý tới sự khó hiểu đó mà nói:

"Ông theo tôi lên phòng."

Khi An Kỳ và Bách Dạ đã vào trong, Trương Dự vẫn đứng đó như đang do dự bởi vì ông ta cho rằng không giờ đã không còn gì để mà ở lại, nhận lấy ánh mắt của An Kỳ ông ta chốc giật mình, một bước tiên vào. Cánh cửa thang máy từ từ đóng lại, không ai nói với ai câu gì, Trương Dự bên cạnh không dám nhìn thẳng vào hai người họ, cố tìm một điểm mà hướng ánh mắt nhìn đến. Thang máy dừng lại ở tầng cao nhất, An Kỳ và Bách Dạ ra trước còn Trương Dự thì từng bước tiến đến. Bên trong, An Kỳ ngồi vào bàn làm việc, bên cạnh là Bách Dạ, trước mắt hai người là giám đốc Trương. Tình hình diễn ra không khó để liên tưởng tới cảnh như đang thẩm vấn, An Kỳ là người lên tiếng đầu tiên:

"Ông còn nhớ lời mà tôi nói với ông khi ở Tinh Thức không?"

Đột nhiên hỏi đến chuyện này, Trương Dự lại càng thêm khó hiểu, từ tốn mở lời:

"Chủ tịch, à không An tiểu thư, cô muốn nói?"

Khi từ "chủ tịch" nói ra ngay lập tức ông ta sửa lại, giờ bản thân đã không còn là người của Thương Thịnh nữa rồi. An Kỳ không để ý tới điều này mà nói:

"Tôi sẽ giúp ông."

Nghe xong câu này, Trương Dự như chết đứng, mãi mới nói được một câu:

"Ý của cô là."

An Kỳ không trực tiếp trả lời, từ trong ngăn kéo cô lấy ra một chiếc thẻ đưa tới trước mắt Trương Dự:

"Đây là khoản tiền mà ông có thể thu xếp ổn thoả cuộc sống của gia đình, chỗ này cũng đủ để ông trả nợ đấy, tôi đã hứa là sẽ làm."

Trương Dự ngẩn người sau lời nói đó của An Kỳ, ánh mắt kinh ngại nhìn chiếc thẻ mà cô đưa, một mực từ chối:

"Cái này, tôi không thể nhận, tôi đã phản bội chủ tịch An, phải bội Thương Thịnh, không thể nào nhận nó được."

Nói xong ông ta liền trả chiếc thẻ về vị trí cũ. An Kỳ một lần nữa đưa nó hướng về trước mà nói:

"Đừng hiểu lầm, cái này là tôi cho vợ và con ông, tôi cũng không muốn bị mang tiếng là kẻ thất hứa, chỉ biết nói miệng."

Trương Dự bàn tay run rẩy mà cầm tấm thẻ lên, ông ta không ngờ rằng sau mọi chuyện mà mình vẫn nhận được đãi ngộ như vậy, đột nhiên cảm thấy ấm nóng trên má, ông ta đưa tay sờ lên thì phát hiện rằng mình đang khóc, nước mắt vui mừng lẫn tủi nhục rơi xuống, biết rằng bản thân mình không xứng đáng để khóc nhưng nước mắt vẫn cứ rơi. An Kỳ thấy ông ta cứ đứng đấy mãi một hồi, thấy được vai của người trước mắt đang run rẩy cô có chút không biết nên nói gì, một lúc sau lên tiếng:

"Được rồi, ông có thể về."

Trương Dự nước mắt ngày càng tuôn ra, giọng lạc hẳn đi mà nói:

"Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn."

Trong tình cảnh này, ngoài câu "cảm ơn" ra thì ông ta cũng không biết nói gì, hoặc có lẽ là cũng không dám nói. An Kỳ bên cạnh nhìn Bách Dạ nhún vai nói:

"Hay anh đưa về đi."

Bác Dạ chưa kịp lên tiếng thì Trương Dự đã nói:

"Không cần, khồn cần đâu, tôi tự về được." Nói xong thì một mạch đi về phía cửa.

An Kỳ nhìn thấy mà chỉ lắc đầu. Đưa tay với lấy tập tài liệu trên bàn thì Bách Dạ lên tiếng:

"Mọi chuyện có chắc là do ông ta một tay dựng lên không?"

An Kỳ không vì câu hỏi này mà dừng lại, tự nhiên mà nói:

"Đương nhiên không phải, đằng sau còn có một ngươi nữa, mà người này từng bước đi đều rất cẩn trọng."

Bạch Dạ lần này không nói gì, An Kỳ như nhớ ra nói:

"Đúng rồi, anh liên lạc với công nhân ở đó bảo rằng ngày mai họ có thể quay lại làm việc rồi."

Bách Dạ lập tức bắt tay vào làm:

"Vâng."

Từ khởi Minh, Trương Dự, hai người họ cũng chỉ là nhận lệnh mà làm theo, còn người đứng đằng sau thì lại có quyền lực cao hơn, điều này có thể thấy rất rõ khi mà cả hai bị vạch trần đều không dám nói tới người thứ ba, gần như một mực khẳng định mình làm.

Bên phía Tả Dật, đối diện là người bác ruột của mình, hai người họ như này cũng không có gì lạ hay nói là từ xưa đã thế. Tả Diên Nghi đánh mắt nhìn cháu trai mình, bọn họ nói chuyện với nhau cũng có thể đến được đôi ba lần nhưng gặp mặt riêng như này thì quả thực đây là lần đầu.

"Đừng làm mọi chuyện nghiêm trọng như vậy, ta cũng không có ý xấu."

Tả Dật nhìn bà, ánh mắt ánh thản nhiên:

"Xấu hay tốt thì bác biết rõ, cháu chỉ muốn nói mọi chuyện cháu có thể giải quyết được."

Tả Diên Nghi nghe vậy mà mỉm cười:

"Lần đầu tiên tự ra mặt, hiếm thấy đấy."

Cốc cafe đã nguội hẳn, giờ uống vào thì cũng chỉ thấy sự đắng ngắt, tẻ nhạt, giống như cuộc trò chuyện này vậy. Tả Dật vẫn giữ nét điềm nhiên mà nói:

"Lời muốn nói cũng đã nói hết rồi, tập đoàn còn có việc, cháu xin phép." Nói xong anh đứng dậy rời đi.

Bên trong phòng giờ chỉ còn lại một mình Tả Diên Nghi, bà nhìn theo bóng dáng Tả Dật mà ý cưới ngày càng đậm, cháu trai của bà dường như đã có chút thay đổi. Tả Diên Nghi đánh mắt nhìn tách trà của mình, nó do với cốc cafe của Tả Dật cũng không khác là mấy, bà đến động cũng không, từ trong ví rút ra một tờ chi phiếu mà đặt xuống bàn. Tờ chi phiếu này một phần là đã trả cho tách trà của bà nhưng dường như toàn bộ là đều đặt vào cuộc trò chuyện giữa hai người, thấy được dáng vẻ hiện giờ của Tả Dật, bà thấy cũng đáng.