Touch Of Enchantment

Chương 1

Tabitha Lennox ghét phải là một phù thủy. Thứ duy nhất mà cô ghét hơn việc đó là phải làm một phù thủy giàu có. Nhưng cô chẳng có quyền ý kiến ý cò gì hết, vì cô sinh ra đã là người thừa kế đế chế tỉ phú của cha cô và những tài năng siêu phàm không đoán trước được từ phía mẹ cô.

Mẹ cô đã đặt tên cho cô là Tabitha. Bà tuyên bố rằng đó là một cái tên đẹp của người theo Thanh giáo. (*Những người theo Thanh giáo là một nhóm những tín đồ đạo Tin lành hùng hậu nói tiếng Anh trong hai thế kỷ 16 và 17. Từ “Người theo Thanh giáo” trong lịch sử được sử dụng để chỉ nhóm người theo đạo Tin lành quá khích có quan điểm cực đoan*). Cha cô đã ôn tồn đồng ý. Nhưng lý do cho tiếng cười rúc rích hài hước của ông đã không quá lỗ liệu mãi đến khi một cuộc thi mang tên Bị bỏ bùa trên trang web Nick at Nite (*trang web trò chơi trực tuyến dành cho trẻ em*) đã khiến mẹ cô nghẹn ra một tiếng thở gấp vì bị xúc phạm.

“Anh có biết con nhỏ tinh ranh xấc láo đó được đặt tên là Tabitha không?” bà hỏi, nói về đứa con phát triển sớm của Darrin và Samantha Stevenses. (*Bộ phim Bị bỏ bùa (Bewitched) là series phim truyền hình Mĩ trong những năm 1964 đến 1972, nói về một phù thủy (Samantha) cưới một người trần (Darrin) và cố gắng làm một bà nội trợ thành thì điển hình nhưng tất nhiên là gặp nhiều rắc rối nhưng cuối cùng họ cũng học được cách dung hòa giữa cuộc sống phép thuật và đời thường. Phim này sau được làm lại do Nicole Kidman đóng với Will Ferrell. Trang web Nick at Nite đã dựa vào bộ phim này để làm một trò chơi trực tuyến cùng tên*)

Cha cô hạ tờ Wall Street xuống và chớp mắt sau cặp kính viễn, đôi mắt xám của ông ngây thơ khiến người ta nguôi giận. “ Xin lỗi, em yêu. Chắc anh đã không nhớ ra chuyện đó.”

Nhưng một nụ cười thấp thoáng đã phản bội ông. Mẹ của Tabitha đã quăng mình ngang qua căn phòng ấm cúng, liên tục đập những cái gối nhồi lông vào ông cho đến khi cả hai người đổ sụm xuống cái trường kỷ mà cười khúc khích.

“Em thật sự không thể đổ lỗi cho anh được,” cha cô thở hổn hển, cù mẹ cô cho đến khi bà quy phục. “Lựa chọn thứ hai của em là Chastity, anh—“

Khi trò ẩu đả của họ chuyển thành một nụ hôn dịu dàng, cô bé Tabitha bảy tuổi đã đảo mắt chán ngán với con mèo đen béo uể oải đang nằm ở lò sưởi và quay lại với cái laptop. Cô bé tự hỏi tại sao cha mẹ mình không thể liên lạc thông qua email hay qua những luật sư của họ như cha mẹ của những đứa trẻ khác ở trường Montessori nơi cô theo học.

Từ khi còn nhỏ, Tabitha đã khao khát sự buồn tẻ dễ chịu của những lề thói thông thường như cái cách những đứa trẻ khác khao khát đồ chơi và kẹo ngọt. Mặc dù cha mẹ cô đã rất cố gắng ra vẻ bình thường với ngôi nhà theo kiểu Victorian ẩn mình trong thôn quê của họ ở Connecticut, nhưng không chỉ có sức khỏe của cha cô khiến cô cách biệt với những bạn cùng trang lứa.

Nhiều người bạn cũng đến trường sau tấm kính cửa sổ đen của những chiếc limousine hoặc tổ chức tiệc sinh nhật ở nhà hàng Bốn Mùa như cô. Nhưng không cô bé nào lại về nhà và thấy con mèo nhà mình trích kịch Shakespeare cho những cái cây đang mê mải lắng nghe, hay một bộ ba những tên yêu tinh len lén nhìn chúng từ dưới những bụi cây. Mẹ của Tabitha không chỉ nướng bánh quy không thôi. Bà nướng những cái bánh quy biết nhảy có thói quen thất kinh là tót vào miệng Tabitha mỗi lần cô mở miệng than phiền. Tabitha cứ trưng ra bài tập về nhà được hoàn tất đáng tự hào của cô chỉ để nó biến mất không để lại dấu vết ngay buổi tối trước ngày phải nộp.

Cha cô phải điên cuồng giúp cô tính toán nhân chia trong khi mẹ cô chia động từ tiếng Pháp và xin lỗi vì phép thuật thiếu tự chủ của bà. Tuy mẹ cô thành thật ái ngại vì đã làm con gái buồn, bà vẫn không giấu nổi niềm tự hào về món quá không bình thường của mình.

Tabitha thì không xem đó là một món quà. Cô cho đó là một lời nguyền. Điều đó giải thích tại sao vào sinh nhật thứ mười ba của cô, khi cô tình cờ ước một lớp kem màu tía phủ lên bánh sinh nhật nhưng cả núi kem tím ngào đường lại chảy tràn xuống cái đầu sửng sốt của cô, cô đã chẳng trải qua một cảm giác tuyệt diệu nào hết, chỉ có sự kinh hãi nhạt nhẽo.

Giũ những vệt dài màu tím nhớp nháp đi, cô chạy trốn lên trên tầng và lăn kềnh ra cái giường có diềm xếp của mình, khóc như thể trái tim nhỏ bé của cô sẽ tan nát.

Cha mẹ cô theo sau, ngồi sụp xuống hai bên giường và trao đổi một cái nhìn bất lực qua cơ thể đang khóc rền rĩ của cô. Cha cô vỗ vỗ lên một bên vai cô co giật vì khóc trong khi mẹ cô vuốt ve mái tóc nhớt nhợt.

“Đừng khóc, bé cưng của mẹ,” mẹ cô thì thầm. “Con phải nghĩ về tài năng của con như một món quà từ Chúa. Con sẽ sớm quen với ý nghĩ là một người đặc biệt thôi.”

Cố gắng hít thở, Tabitha bật thốt, “Mẹ không hiểu! Con không muốn được đặc biệt! Con muốn được bình thường.” Cô khụt khịt vào cái chăn bôngNàng Bạch Tuyết mà cô luôn luôn ghét cay ghét đắng. “Con muốn cả hai người thét vào mặt nhau thay vì cứ hôn nhau mãi. Con muốn những đồ chơi của con ngừng nói chuyện và những đĩa thức ăn đừng có đem hết mấy cái muỗng mà bỏ chạy. Con muốn sống trong một cái nhà-xe lưu động và mặc quần áo lỗi thời và,” giọng cô vỡ òa trước khi tăng lên thành một tiếng khóc rống, “ăn bữa tiệc sinh nhật của con ở nhà hàng McDonald.”

Lời tuyên bố đáng kinh ngạc này còn khiến họ nhìn nhau ngơ ngác hơn và cha cô rùng mình rối trí.

Kể từ ngày đó, mặc dù cô thường có những cuộc chạm trán tai hại với năng lực siêu nhiên của mình, Tabitha vẫn tiếp tục hếch cái mũi nhỏ hơi tầm thường của cô lên mà khinh khỉnh những bộ phim hoạt hình có những ấm trà biết nói và những con chuột nhắt biết hát của Disney. Cô thích sự ảm đạm hờ hững của những buổi lễ tưởng niệm Ingmar Bergman hơn những cô công chúa ngớ ngẩn lúc nào cũng mong chờ Hoàng Tử Quyến Rũ đến nhảy khỏi lưng ngựa và đưa họ đi. (*Ingmar Bergman (1918-2007) là đạo diễn phim điện ảnh và đạo diễn dàn dựng sân khấu nổi tiếng người Thụy Điển, được coi là một nhà làm phim vĩ đại và có ảnh hưởng nhất của nghệ thuật điện ảnh hiện đại. Ông đã đạo diễn 62 bộ phim trong đó có 3 bộ phim giành được giải Oscar cho phim nước ngoài hay nhất – nguồn: wikipedia.org*)

Tabitha Lennox không có lựa chọn nào khác ngoài tin vào phép thần kỳ.

Nhưng cô không tin vào những câu chuyện thần tiên. Hay những kết thúc có hậu. Hay Hoàng Tử Quyến Rũ. Còn chưa.

Thành phố New York

Chính những lúc như thế này làm cho Michael Copperfield thật sự nhớ nhung mái tóc đuôi ngựa của mình. Vì không thể đưa tay giật giật cái đuôi ngựa vì bực bội không thể nguôi ngoai, ông buộc phải bẻ đôi một cây bút chì để giải tỏa căng thẳng. “Cháu có vẻ không hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề. Cha mẹ cháu đã biến mất.”

Người phụ nữ trẻ đang cong lưng ngồi trong chiếc ghế bọc da đối diện với bàn ông còn không thèm nhìn lên từ những bản báo cáo cô đang đọc. “Đó đâu phải là một sự cố gì bất thường đâu, Chú Cop. Cha mẹ cháu lúc nào chả biến mất ạ. Tại những buổi tiệc. Từ trong xe tắc xi. Trong những buổi họp mặt cổ đông nữa. Một lần nọ họ còn biến mất không để lại dấu vết gì trong suốt hồi hai vở kịch thời trung học của cháu ấy chứ.” Cô liếc nhìn ông trêu chọc một lúc trước khi lật sang một trang giấy khác. “Lẽ ra chú phải cố gắng giải thích điều đó cho thầy giáo dạy kịch nghệ tại trường trung học của chú kìa.”

Cô chấp nhận thông tin đó thật gượng gạo chỉ càng khiến Copperfield lo lắng. Ông đứng lên và đi vòng quanh bàn, buộc cô phải chuyển sự chú ý từ màn hình vi tính vào gương mặt bồn chồn của ông. “Lần này thì khác, Tabitha. Họ không chỉ biến khỏi tầm nhìn trong một vài phút hoặc ước đến Paris để ăn trưa. Lần này toàn bộ máy bay của họ đã biến mất. Trên Tam Giác Quỷ Bermuda.”

Tabitha chớp mắt cáu kỉnh nhìn ông sau cặp kính.

Copperfield tận dụng thời cơ của ông. “Máy bay của tập đoàn đã biến mất hơn mười sáu tiếng trước mà không có dù chỉ một đốm sáng trên màn hình radar. Lực lượng Hải quân đã cho máy bay và tàu cứu hộ rà soát nơi đó, nhưng họ thậm chí không tìm thấy dấu vết của một mảnh vụn nào. Tất nhiên, chuyện này không có gì là bất thường trên khu vực đó. Chú đang cố gắng giữ các phương tiện thông tin im tiếng trong một vài ngày, chí ít thì cũng cho đến khi lực lượng Hải quân hoàn thành cuộc tìm kiếm của họ. Nhưng chú có thể đoan chắc với cháu vụ mất tích của một trong những người đàn ông giàu có nhất thế giới sẽ không thể giữ kín được lâu.”

Tiếng cười xòa hoài nghi của Tabitha nghe thật miễn cưỡng. “Thế thì giả thiết của chú là gì, Chú Cop? Rằng họ đã bị một chính phủ nước ngoài bắt giữ? Bị bắt cóc tống tiền bởi một tổ chức khủng bố?” Cô huýt sáo một đoạn nhạc chủ đề trong bộ phim truyền hình nhiều tập Hồ Sơ X. “Bị bắt cóc bởi người ngoài hành tinh hay sao?”

Ông rút lui về ghế ngồi, cảm thấy già hơn tuổi năm mươi lăm của mình. “Chú sợ có lẽ máy bay của họ đã bị rơi.”

Sự im lặng ngập trong không khí phòng làm việc trong suốt quãng thời gian kim phút của đồng hồ để bàn hoàn thành một vòng tròn trước khi Tabitha bật cười. “Đừng có ngớ ngẩn thế! Đây chỉ là một vụ nấc cụt siêu phàm nhỏ khác của Mama thôi ạ. Chắc hẳn máy bay sẽ xuất hiện trở lại ngay nơi nó đã biến mất, hoặc sẽ bất thình lình hạ cánh trên đường bay của cảng hàng không La Guardia kịp lúc để hù một nhân viên kiểm soát đường bay bị suy nhược thần kinh.” Như để né tránh cái nhìn đăm đăm thương cảm của ông, Tabitha đứng lên và đi đến cửa sổ, đẩy một lọn tóc vàng phất phơ ra khỏi mắt cô. “Chú đã quên Tristan và Arian Lennox luôn có khả năng thoát khỏi rắc rối một cách phi thường rồi sao ạ. Chú có nhớ lần chiếc Lamborghini vỡ tan tành không? Họ đã bước ra mà không hề có một vết trầy xước nào. Và chẳng phải chính chú đã kể với cháu họ đã từng ngược dòng thời gian quay về năm 1689 để đánh bại ông ngoại xấu xa của cháu, và chứng minh một lần nữa rằng tình yêu chân chính có thể chinh phục được tất cả hay sao?” (*xem cuốn 1 Breath of magic*)

Âm điệu nhạo báng trong giọng cô làm ông bối rối. “Đó là một giả thiết mà cháu không đồng tình?”

“Đó là một giả định có sức hấp dẫn, Chú Cop à, nhưng chú phải nhớ đây là thế kỷ hai mươi mốt. Tình yêu thật sự chẳng còn được hoan nghênh nữa rồi. Sự lãng mạn đã bị thay thế bởi tình dục qua mạng với những người lạ vô danh không rõ mặt mũi hoặc với hình ảnh ba chiều của những ngôi sao điện ảnh yêu thích của chú ấy.”

Cop khịt mũi giễu cợt. “Và cháu thấy điều đó dễ chấp nhận hơn?”

Tabitha nhún vai. “Lợi thế rất rõ ràng ạ.” Khung cửa sổ bằng kính phản chiếu nét mặt cô đang suy tư, khiến cho cô có vẻ đuối lý chứ không thuyết phục như giọng cô. “Không liên kết nào, không có lời cam kết nào…không có rủi ro.”

Copperfield rùng mình, nhưng ông tự nhắc mình rằng lí lẽ bác bỏ của ông phải đợi thôi. Ông còn những việc gấp rút hơn trước mắt. “Cha mẹ cháu rất may mắn vì đã tìm thấy tình yêu chân chính, cháu yêu,” ông nói dịu dàng. “Nhưng điều đó không khiến họ bất tử.”

Tabitha quay vụt lại đối mặt với ông, đút hai bàn tay vào túi quần len rộng thùng thình của cô. “Chú đã quên là mẹ cháu được sinh vào năm 1669 rồi sao? Bà có thể không bất tử, nhưng bà trông cực kỳ khỏe mạnh đối với một người sắp mừng sinh nhật lần thứ ba trăm năm mươi mốt.” (*llúc này đang là năm 2020*)

Copperfield thở dài, bài học từ những kinh nghiệm chua chát của ông: điều duy nhất ta có được khi tranh cãi với một người họ Lennox là cơn nhức đầu như búa bổ.

Nhận thấy phải cần đến những biện pháp quyết liệt hơn, ông rút một tập hồ sơ từ ngăn bàn và đưa nó cho cô. “Mẹ cháu đã nhờ chú đưa cái này cho cháu trong trường hợp bà…” Những ngón tay ông nắm chặt tập hồ sơ. Ông cảm giác như đưa nó cho cô sẽ khiến việc đó trở thành sự thật.

Tabitha nhìn tập hồ sơ chằm chằm trong một lúc lâu trước khi thình lình giật nó khỏi tay ông. “Chú sẽ phải xấu hổ vì đã nói quá lên khi cha mẹ cháu bất chợt xuất hiện từ đường ống sưởi vào lần họp mặt cổ đông sắp tới của Tập Đoàn Lennox cho xem.” Cô bắt đầu lật mở móc gài bằng kim loại, nhưng Copperfield đặt bàn tay ông lên tay cô.

“Arian đã nói có lẽ cháu sẽ muốn đợi cho đến khi chỉ có một mình để mở nó.”

Tabitha cau mày nhìn xuống tập hồ sơ. Mặc dù cô giữ cho giọng mình nhẹ nhàng, sự can đảm của cô đang mấp mé bờ vực. “Cái gì đây ạ? Giấy chứng nhận nuôi con nuôi phải không chú? Cháu đã luôn nói với Mama và Daddy rằng cháu quá thiếu óc tưởng tượng để có thể làm con ruột của họ mà.”

Copperfield ôm lấy cằm Tabitha trong tay và dịu dàng gỡ cặp kính của cô. Đôi mắt xám u sầu nhìn ông ngập ngừng. Mái tóc dày màu vàng của cô cắt ngắn quá vai, nhưng tóc mái ngang trán mượt như tơ của cô cứ khăng khăng phải phủ lên mắt cô bất cứ khi nào cô thả lỏng đề phòng. Vào tuổi hai mươi ba, Tabitha cao gần như ông và vụng về thì gấp đôi. Nhưng lạ thay, vẻ thiếu duyên dáng của cô chỉ càng làm cô thêm đáng yêu. Khuôn mặt cân đối của cô thể hiện trí thông minh sắc bén đã giúp cô thi đậu vào trường M.I.T vào năm mười lăm tuổi, nhận được bằng tiến sĩ Kỹ Thuật Công Nghệ Ảo trước khi cô tròn hai mươi, và giành được chức trưởng phòng Phân Tách Thực Tế Ảo của Tập Đoàn Lennox chỉ trong vòng chưa tròn ba năm. Nhưng bên dưới năng lực vững vàng đó vẫn thấp thoáng một khao khát mơ hồ, những giấc mơ không trọn vẹn và những ước nguyện chưa thốt thành lời.

Copperfield quan sát khuôn mặt của đứa trẻ mà ông đã yêu thương gần như là con ruột của mình, lòng ông đầy luyến tiếc. Tristant Lennox còn hơn cả một người anh ruột đối với ông như họ đã cùng thề nguyền khi còn là hai cậu bé cô độc trong trại trả mồ côi ở Boston rất lâu về trước. Anh ấy đã trở thành bạn ông.

“Ồ, cháu đích thực là con gái của cha mẹ cháu,” ông thì thầm. “Chú đã bao giờ nói với cháu rằng cháu khiến chú nhớ đến cha cháu nhiều đến mức nào chưa?”

Né tránh cử chỉ thương mến của ông, Tabitha lấy lại cặp kính và đeo nó lên với một nụ cười gượng gạo. “Chú không nên trêu chọc cháu, Chú Cop. Mẹ cháu cũng thường nói như thế và cháu đã luôn nghĩ điều đó hơi tàn nhẫn.” Trước khi ông có thể phản đối, cô nhấc áo khoác lửng rộng thùng thình của mình từ lưng ghế lên. “Chú đã biết—“ Cô ngập ngừng, biểu lộ sự do dự. “Chú biết Daddy rõ hơn bất cứ ai mà. Ông luôn tươi cười, ông tìm thấy niềm vui ngay cả trong những thứ đơn giản nhất. Ông thật duyên dáng và vẫn còn đẹp lộng lẫy chết người, thậm chí ở tuổi năm mươi sáu. Tất cả những người từng được làm việc với ông đều yêu mến và quý trọng ông. Ông chẳng có gì giống cháu hết.”

Cô kẹp tập tài liệu vào dưới cánh tay và chớp vào ông một nụ cười mong manh. Rồi cô mở cánh cửa, để lộ tấm biển bằng đồng trên đó viết MICHAEL COPPERFIELD, PHÓ CHỦ TỊCH HỘI ĐỒNG QUẢN TRỊ. “Chuyển đến Dì Cherie tình cảm của cháu nhé. Cháu sẽ gọi chú nếu…” Cô liếc nhìn ông ngang ngạnh. “Khi cháu nghe tin từ cha mẹ cháu.”

Sau khi cánh cửa đánh sầm trước mặt ông, Cop quay trở lại bàn và chìm vào ghế ngồi, không biết nên cười hay khóc. “Cháu đã không để chú nói hết, Tabitha,” ông lẩm bẩm, vuốt tay lên đôi mắt bỏng rát. “Cháu nhắc chú nhớ về cha cháu…trước khi ông ấy gặp được mẹ cháu kìa.”

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Tabitha Lennox ướt-như-chuột-lột đã dò dẫm tìm cặp kính trước cả khi đi tìm khăn tắm. Nhiều đồng nghiệp chế giễu cô sau lưng vì cứ bám riết lấy cái dụng cụ cổ xưa đó trong khi máy bắn laze đã được hoàn thiện gần như cả thập kỷ trước, nhưng cô thích sự mát lạnh vững chãi của gọng kính kim loại hơn là để tròng mắt bị thao túng bởi một kẻ xa lạ nào đó. Thị lực của cô không thật sự tệ đến thế. Đôi lúc cô nghĩ mình chỉ đeo chúng do thói quen hơn là vì cần thiết.

Cô lau khô mái tóc dày và thoa sữa dưỡng ẩm lên mặt, rồi loay hoay mặc một bộ đồ lót bằng sợi cotton và bộ pyjama dày hiệu L.L Bean mà cô đã vắt lên trên máy hấp khăn trước khi vào phòng tắm. Chất vải flannel ấm bảo bọc cô như một vòng tay vô hình. Cô thở dài khoan khoái khi trượt chân vào đôi dép mang trong nhà bằng vải nhung lông xù được thiết kế như một cặp sóc chuột khổng lồ--nhượng bộ duy nhất của cô cho sở thích những thứ lòe loẹt.

Cô đi tha thẩn qua căn phòng khách đến nhà bếp, cố ý ngó lơ tập hồ sơ bằng sợi gai mà cô đã quẳng lên ghế nệm sau khi trở về nhà từ cuộc gặp gỡ với Chú Cop.

Cô mở tủ lạnh. Bàn tay cô phân vân giữa một bữa tối đông lạnh hứa hẹn không có một calory chất béo nào nhờ vào thành phần Phat!–nguyên liệu mới để thay thế chất béo—với một hộp kem Haagen-Dazs lạnh ngắt. Sau một vài giây khổ sở, cô ngang tàng chọn món kem lạnh.

Nếu cô có thêm một vài gam dư thừa đính vào bụng cô thì sao chứ? Quần ống rộng và áo khoác ngoài của cô sẽ che hết những tội lỗi đó. Và chắc chắn sẽ không có ai nhìn thấy cô trong lúc không mặc chúng.

Trong lúc cô lần tìm một cái muỗng nhỏ từ ngăn tủ màu bạc lấp lánh, một cái đầu xù lông dụi vào cổ chân cô.

“A, chào Lucy bé,” Tabitha ngâm nga, ngồi xổm xuống để cho một muỗng kem vào chén ăn của con mèo con. “Con có nhớ Mommy khi mẹ đi làm không nào?”

Con mèo đen nhỏ là món quà mừng cô sinh nhật hai mươi ba tuổi từ cha mẹ cô. Họ sợ rằng Tabitha sẽ không thể nguôi ngoai sau khi chú mèo nhà, Lucifer, trút hơi thở cuối cùng vào lúc đã ở cái tuổi ngông là hai mươi hai, cha cô đã thu xếp cho bảo quản tinh dịch của Lucifer đợi đến lúc cần. Vì cơn khủng hoảng do quá tải thú nuôi cuối cùng đã được giải quyết nên những chú mèo sinh ra từ ống nghiệm đang trở thành mốt.

Vẫn đang đi vòng qua ghế nệm dài, Tabitha dừng lại bên bảng điều khiển trên tường để chọn một đĩa nhạc từ danh mục bài hát trên màn hình kỹ thuật số. Cuối cùng cô lựa bài hát ‘Tôi Muốn Chút Đường Trong Chén Tôi’ của Nina Simone. Giọng hát thỏ thẻ đầy nhục cảm khơi lên được một nụ cười chế giễu từ Tabitha. Cô đã có chút đường trong chén cô rồi. (*Nina Simone (1933-2003): nữ ca sĩ, nhà soạn nhạc, nghệ sĩ dương cầm, người cải biên, nhà hoạt động xã hội vì quyền công dân. Bà xuất sắc nhất ở thể loại nhạc Jazz, nổi tiếng với khả năng dùng âm nhạc giải bày cảm xúc. Bài hát “I Want A Little Sugar In My Bowl” kể về khao khát tình yêu cuộc sống nhưng cũng có thể hiểu theo khía cạnh tôn giáo hay tình dục*)

Cô tận hưởng một ngụm kem khi cô ngắm nhìn những bông tuyết buông trôi trên mặt kính ở bức tường phía bắc. Thật sung sướng làm sao khi được ở trong căn phòng ấm cúng với một cơn bão mùa đông đang nổi trận cuồng phong ngay bên ngoài cửa sổ! Trong những tháng vừa qua, biệt thự trên cao này đã trở thành nơi trú ẩn của cô—nơi duy nhất trên thế gian mà cô cảm thấy được an toàn. (*Penthouse (biệt thự trên cao) được hiểu đơn giản là một căn nhà được xây dựng trên nóc căn nhà khác, thường là trên nóc các khu cao ốc hay các tòa nhà cao tầng. Trong quá trình thiết kế, các kiến trúc sư nhận ra nhu cầu cần che đi không gian thừa trên tầng thượng và sự hiện hữu của tháp nước, hệ thống thông gió, hệ thống lạnh trung tâm. Và với sự sáng tạo, các nhà thiết kế đã cho áp lưng vào hệ thống này của các căn hộ và cho lùi phần mái che vào một đoạn để tạo ra một loạt căn hộ có sân vườn, gọi là các "penthouse". Các biệt thự trên cao có một ưu điểm mà các biệt thự dưới đất không có là không khí trong lành, có thể ngắm toàn cảnh khu vực xung quanh qua những ô cửa hoặc "mặt tiền" không gian bằng kính trong suốt - trích doanhnhan360.com*)

Cô biết cha mẹ cô đã bị tổn thương khi cô rút lui về đây sau khi cô tốt nghiệp học viện M.I.T. Họ đã từ chối căn hộ rộng rãi trên đỉnh tháp của Tòa Cao ốc Lennox nhiều năm trước vì yêu thích tòa biệt thự ngổn ngang theo kiến trúc Victoria này. Nó không có một hệ thống điều hòa nhiệt độ nào nhưng có những ô cửa sổ có thể mở tung ra để đón lấy ánh nắng mặt trời và những giọt mưa rào.

Tabitha đã luôn cảm thấy là một người xâm phạm sự riêng tư ở đó. Mặc dù cha mẹ cô đã làm hết khả năng để lôi kéo cô vào nhịp sống mê hoặc của họ, cô vẫn chọn là người ngoài cuộc, vì cô quá bẽn lẽn để chấp nhận lời mời của họ. Cô sẽ không đời nào làm tan nát trái tim họ khi thú nhận mình cảm thấy gần gũi hơn với những người xa lạ không rõ danh tính lầm lũi trên những con đường phủ tuyết trắng xóa dưới kia.

Cô đặt cái chén không lên tấm thảm và Lucy thực hiện quy trình liếm sạch nó. Kiềm lại một cái rùng mình vì rét, Tabitha cau mày nhìn vào khoảng tối đen sâu thẳm. Từ chối sống cuộc đời bình dị như cha mẹ cô khi cô biết họ vẫn ở đâu đó ngoài kia, yêu thương cô bất kể khoảng cách là một chuyện. Nhưng ý nghĩ về một thế giới không có tiếng cười của họ, không có sự âu yếm đùm bọc họ dành cho nhau và cho cô, khứa thêm một đường mòn trống trải vào sự cô đơn của cô. Một nỗi trống trải gần kề sợ hãi.

Tabitha chầm chậm xoay người để đối diện với ghế nệm dài. Tập hồ sơ đang yên vị tại nơi cô đã quẳng nó ở đó.

Khi Tabitha cầm nó lên, một cơn khiếp sợ lạnh lẽo thổi qua cô. Cô hiểu sự miễn cưỡng của Chú Cop khi giao nó cho cô. Những lời của ông vẫn văng vẳng ám ảnh cô.

Mẹ cháu đã nhờ chú đưa cái này cho cháu trong trường hợp bà…

“Ngừng cái trò mê tín này lại,” Tabitha làu bàu. “Đây chỉ là một tập hồ sơ, vì Chúa, đâu phải là chiếc hộp của Pandora.” Quyết tâm đương đầu với những nỗi sợ của mình, cô giật cái nắp gài và xổ những thứ bên trong ra. (*Pandora: theo thần thoại Hy Lạp, Pandora là người phụ nữ đầu tiên được mỗi vị thần góp phần tạo ra khi cho bà những tài năng độc nhất. Cái hộp Pandora: khi bà mở chiếc hộp này sẽ gieo rắc những điều kinh khủng lên loài người: vận rủi, công việc nặng nhọc, bệnh tật*)

Một cái đĩa bạc lăn long lóc qua mặt bàn gương. Tabitha nhận ra ngay lập tức đó là cái đĩa video. Cô đem nó đến bàn làm việc và đẩy nó vào đầu đọc đĩa, thầm cầu nguyện nó sẽ không phải là một buổi lễ tang sướt mướt với những cây đàn violin thống thiết gần như nhận chìm những lời chia ly thân thương.

Màn hình ốp tường bốn mươi lăm inch chớp nháy sống dậy.

Tabitha thấy mình ngây người nhìn lên hình ảnh mẹ cô đang ngồi trên một cái ghế đẩu với sự duyên dáng láu lỉnh của một chú yêu tinh chễm chệ trên cây nấm. Bà mặc một bộ váy đặc trưng theo phong cách Channel, đỏ màu rượu vang để hợp với màu son môi của bà.

Trước khi trí tưởng tượng của cô bị vùi dập một cách tàn nhẫn, Tabitha đã từng mơ mẹ cô là một nàng công chúa trên cõi tiên. Thanh tú và nhỏ nhắn, Arian Lennox sở hữu một vẻ đẹp thoát tục mà ngay cả tuổi tác cũng không thể phủ mờ. Những sợi tóc bạc len lỏi mà bà đã ngoan cố không chịu nhuộm màu chỉ càng làm nổi bật sức sống của mái tóc đen. Những nếp hằn nhẹ vì cười phủ quanh đôi môi mọng và đôi mắt sáng lấp lánh của bà.

Mẹ cô không có lỗi vì Tabitha luôn cảm thấy như một con voi lóng ngóng bên cạnh bà. Hay vì cô thầm ước cô đã thừa hưởng nét đẹp của mẹ cô và tài năng của cha cô, thay vì ngược lại.

Nén một tiếng thở dài buồn bã, Tabitha nhấn vào nút chiếu video.

“Chào con, Mèo-Tabby cưng của mẹ.”

Chất giọng trầm ấm của mẹ cô dường như làm căn phòng ấm lên. Tabitha cảm thấy luyến tiếc khi nghe âm điệu Gallic du dương của bà. Mẹ cô đã không còn gọi cô bằng cái tên thân thương đó từ rất nhiều năm rồi—kể từ khi Tabitha tuyên bố cái tên đó quá không đứng đắn cho một quý cô trẻ bảy tuổi. Mắt Tabitha cay. Trải qua quá nhiều giờ ngồi trước cái màn hình video đây mà, cô vừa tự nói với bản thân vừa chớp mắt dữ dội. Lucy nhảy hụp lên lòng cô, đòi phải được vuốt ve.

Mẹ cô lấm lét nhìn qua vai bà trước khi hướng vào màn hình camera một nụ cười mỉm tinh nghịch. “Cha con sẽ không bao giờ tha thứ cho mẹ nếu ông biết mẹ làm việc này.”

“Ở chuyện này thì mẹ đã sai rồi đó, Mama,” Tabitha thì thầm. “Daddy sẽ tha thứ cho mẹ bất kể chuyện gì.”

Nhưng khi nụ cười rạng rỡ của mẹ cô phai đi chuyển thành nét cau mày bâng khuâng, ngay cả Tabitha cũng phải rùng mình nghi hoặc.

Màn hình camera như biến mất khi mẹ cô tập trung nhìn như xuyên thấu vào Tabitha. “Những bậc làm cha làm mẹ khó mà kiểm soát được những yếu tố di truyền nào họ sẽ để lại cho con cái mình, con yêu à. Đôi khi đó là đôi mắt xám, hay bàn chân to, hay sự ham thích không giới hạn đối với món kem.”

Tabitha rầu rĩ liếc nhìn cái chén trống trơn.

“Hay, như cha con sẽ nói”—Arian ngồi thẳng lưng lên và chỉnh cặp kính viễn tưởng tưởng bằng một cử chỉ bắt chước y hệt Tristan Lennox—“khả năng điều khiển không gian-thời gian và biến đổi năng lượng trí não thành vật chất.” Một cái đá lông nheo bí ẩn. “Mẹ thích gọi điều đó theo cách đơn giản là phép thuật.”

Nụ cười của Tabitha tan đi cùng với nụ cười của mẹ cô.

“Sẽ là nói dối nếu mẹ nói với con mẹ đã không hề đau buồn chút nào khi con luôn xem nét di truyền đặc biệt đó như một mối phiền toái hơn là một món quà. Nhưng mẹ nghĩ mẹ không thể thật sự trách con. Con đã cố gắng rất nhiều để trở thành một cô bé ngoan. Mẹ sẽ không bao giờ quên được con đã khóc nức nở như thế nào vào cái ngày thầy hiệu trưởng gửi trả con về nhà bởi vì ông đã tin rằng chính con đã mở hết các vòi tưới cây trong trường vì ác ý. Mẹ đã nghĩ trái tim mẹ sẽ tan nát mất.”

Hai má Tabitha bóng rát vì xấu hổ khi cô nhớ lại sự cố đó và hàng trăm sự cố như thế. Như cái lần trong một cuộc dạo chơi, cô ngây thơ ngắm nhìn một bộ váy được trưng trong một tủ kính chỉ để thấy mình đang đứng trần như nhộng, vây quanh là những bạn cùng lớp đang cười cợt cô. Hay cái lần anh chàng mà cô để ý cuối cùng đã mời cô đi chơi và bị biến thành một con ếch trong lúc đang thực nghiệm nụ hôn đầu của họ. Cậu ta đã dẫn theo Viveca Winslow đến dạ hội cuối cấp trung học và Tabitha đã không dám hôn cậu bé nào nữa kể từ lần đó.

Như đọc được suy nghĩ của cô, mẹ cô cúi người về phía màn hình camera. “Cha con và mẹ cực kỳ lo lắng vì cái cách con rút lui khỏi thế giới xung quanh. Cha mẹ không thể đứng nhìn con tự nhốt mình ở căn nhà trên nóc xa xôi đó như một nàng công chúa trong ngọn tháp.”

Tabitha khụt khịt và ngúc ngoắc ngón chân, bối rối vì ánh nhìn có lỗi trong đôi mắt nâu to tròn của mẹ. “Vâng, mẹ à. Một nàng công chúa mang đôi dép sóc chuột và bôi sữa dưỡng ẩm. Mẹ lúc nào cũng là một người lãng mạn vô phương cứu chữa.”

“Sau nhiều lần tự vấn lương tâm như thế, mẹ đã kết luận rằng có thể con sẽ không xem tài năng của con như một lời nguyền, chỉ cần con nắm được cách kiểm soát nó.”

Đến lượt Tabitha nghiêng người về phía trước, bị hút chặt vào cái từ đáng mê hoặc đó.

Kiểm soát.

“Đó là lí do tại sao mẹ đã quyết định sẽ chia sẻ với con bí mật duy nhất mà mẹ đã giấu cha con.”

Miệng cô há ra. Ôi trời ơi! Có phải cô đang sắp biết được cô là con của người đưa thư không?

Câu chuyện mẹ cô kể sau đó còn khó giải thích hơn. Đôi lúc lẫn sang tiếng Pháp, Arian huyên thuyên về những bùa mê yêu thuật, những pháp sư, những mục sư thối nát, vi mạch xử lý máy tính, và những nhà ảo thuật xấu xa (*xem cuốn 1: Breath of magic*) cho đến khi đầu Tabitha ong ong với nỗ lực theo kịp đầu óc logic đến chóng mặt của bà. Cái năng khiếu nói lan man dài dòng của mẹ cô luôn là một trong những đặc điểm ít được yêu thích nhất. Đến lúc Arian nghỉ lấy hơi, Tabitha đã quyết định là hoặc bà đang trêu chọc cô hoặc bà đang cần gấp liệu pháp tâm lí trị liệu.

Nhưng ánh mắt Arian nhìn cô quá đỗi âu yếm, Tabitha không thể ngăn mình sợ chết khiếp. “Thế là giờ con đã hiểu tại sao mẹ để cha con tin là mẹ đã tiêu hủy bùa hộ mạng từ rất nhiều năm trước rồi chứ.”

Tabitha cau mày, càng mù tịt hơn trước.

“Mẹ tin con sẽ sử dụng nó thật khôn ngoan, con yêu, để tập trung và kiếm chế những quyền năng đặc biệt của con.” Mẹ cô chạm hai ngón tay lên môi và thổi một nụ hôn gió vào camera, trong mắt bà ánh lên niềm mong mỏi buồn vui lẫn lộn. “Không nhất thiết tương lai con ra sao, con đã làm mẹ rất tự hào rồi. Aurevoir, ma chérie.”

Khung hình đứng sững lại.

Tabitha ngồi sụm xuống ghế, ôm chặt Lucy mà không nhận ra. Con mèo nhỏ ngọ nguậy phản đối.

Hẹn gặp lại, con yêu, mẹ cô đã nói thế. Không phải là chào. Không phải tạm biệt. Hẹn gặp lại.

Tabitha tìm thấy chút an ủi trong câu nói đó. Cha mẹ cô đã năn nỉ cô đi với họ trong kì nghỉ đến biển Caribbean. Nhưng như mọi khi, cô cứ khăng khăng rằng mình quá bận, rằng sự có mặt của cô rất quan trọng đối với bộ phận cô phụ trách. Nếu cô đồng ý lời mời đó thì cô đã ở trên máy bay cùng với họ.

Lạy Chúa nhân từ, sẽ thế nào nếu họ đã thật sự ra đi? Người mẹ ngọt ngào, đáng yêu của cô? Người cha thân thương của cô—người mà cô luôn ngắm nhìn với tình yêu thương và sự ngưỡng mộ?

Mắt mờ đi vì những giọt lệ mà cô không thể đổ cho tình trạng mỏi mắt được nữa, Tabitha đưa một bàn tay về phía hình ảnh mẹ cô. “Ôi, Mama,” cô thì thầm, “Con ước…”

Câu nói chết đứng trong thanh quản cô, bị nhận chìm bởi sự cay đắng. Cô không nên ước. Đó là điều duy nhất cô không thể làm. Bởi vì tiền bạc hay phép thần kì cũng không thể che chở cô khỏi những hậu quả tai hại của những khát vọng trong cô.

Tabitha nhấn phím thoát. Cô đã quên tắt chương trình chọn nhạc lúc nãy, nên sau khi hình ảnh mẹ cô biến mất để lại màn hình đen, những nốt nhạc đầy ám ảnh đầu tiên trong bài “Cơn vũ bão” của Nina Simone réo rắt trong căn phòng.