Tôi quyết định đến cục cảnh sát, Ảnh đế không yên lòng nên đi theo. Tôi thấy cảnh sát D như thở phào một cái, hắn lập tức thả lỏng.Tôi không hiểu tại sao hắn lại thả lỏng. Tôi đã sớm tìm được “chìa khóa” cửa rồi.Trước khi tới cục cảnh sát, tôi gọi báo cho biên tập B chuyện này, cậu nói mình đã mời luật sư giỏi nhất, cũng đã tra rõ lai lịch của D. Hắn đại khái là con nuôi nhà Trúc mã, có điều hình như không có tên trên hộ khẩu.Tôi bảo cậu rằng mình đã biết.Lúc đến nơi, tôi phát hiện anh chồng A đang ngồi ở đó, cạnh y là mẹ, có vẻ đã ngu dại, chỉ biết lẩm bẩm muốn Trúc mã lấy cái chết tạ tội.A ngẩng đầu nhìn tôi và thở dài, hỏi: “Em cũng tới khai báo à?”Tôi lắc đầu. Tôi thấy vẻ mặt y tiều tụy hẳn, lún phún ít râu chưa cạo sạch, trông chẳng giống y ngày xưa chút nào. Y đã chịu đả kích rất lớn đó chứ.Cảnh sát D dẫn tôi vào một căn phòng, Ảnh đế được yêu cầu chờ ngoài cửa. Anh cầm tay tôi và nói, ngộ nhỡ có chuyện gì thì hô cứu mạng, anh sẽ lao đến cứu tôi ngay lập tức. Tôi cảm thấy Ảnh đế tưởng tượng hơi nhiều, dù sao nơi đây cũng là cục cảnh sát mà.Trong phòng có một chiếc bàn gỗ cứng và hai cái ghế, cách gian phòng của Trúc mã một tấm màn che trong suốt. Xuyên qua nó, tôi có thể trông thấy Trúc mã mặc áo tù, tay chân đeo còng xích, ánh mắt cậu ta chứa đầy sốt ruột bất an, khi thấy tôi hình như còn bị dọa run rẩy.Tôi ngồi lên ghế, cảnh sát D ngồi cạnh, hắn khẽ ho khan một tiếng rồi bảo: “Trúc mã, cậu có thể nói rồi.”Tôi thấy ánh mắt tín nhiệm của Trúc mã đảo qua cảnh sát D, nhưng khi đến trên người tôi thì nó lại biến thành thù hận và lo ngại. Cậu ta run rẩy nói: “Chính… Chính anh ta nhốt tôi và chồng anh ta vào phòng, tôi… Tôi không còn cách nào nên mới ăn… Ăn anh ấy…” Nói đến đây, cậu ta càng sợ hãi hơn, hai tay run lẩy bẩy, như thể một giây sau sẽ đứng dậy bỏ chạy vậy.Cảnh sát D nhìn tôi, hỏi: “Anh thấy sao?”Tôi nhìn D chằm chằm, gằn từng chữ: “Một kẻ tội phạm tình nghi có gì đáng để nghe chứ? Tôi đã biết cậu ta giết chồng tôi.”Cảnh sát D cười hỏi: “Không phải lần trước anh vẫn chưa tin à?”“…Bây giờ… Đã tin rồi.” Tôi cúi đầu lau nước mắt, nức nở nói, “Cảnh sát… Anh muốn giúp kẻ sát hại chồng tôi thoát tội à?”“Không.” Cảnh sát D đáp, “Cửa là do ai khóa?”“Cửa do ai khóa thì có ý nghĩa gì chứ!” Tôi vờ gào khóc, “Nguyên nhân cái chết của chồng tôi là mất máu quá nhiều! Cậu ta lại cầm dao! Trong phòng cũng không có người thứ hai! Hơn nữa…”“Hơn nữa cậu ta còn ăn thịt chồng tôi!” Tôi nói, “Tội phạm là ai mà không kết luận được à? Tại sao anh cứ một mực điều tra xem ai khóa cửa hả! Đưa tên tội phạm giết người này ra tòa án phán tử hình đi chứ!”