Quý Khúc nghiêng người qua, trên điện thoại là tin tức từ ba năm trước. Chồng của Thẩm Ý Chu yêu đương vụng trộm với minh tinh Lạc Du của công ty giải trí Duệ Tinh, sau đó hai người gặp sự cố, một chết một điên.“Nghe nói đến giờ đây vẫn là một vụ án chưa được giải quyết đấy!” Tiểu Hoa bổ sung.“Không phải là đã xét xử rồi à, nói là Lạc Du giết người mà.” Quý Khúc nói.Tiểu Hoa “hừ” đầy khinh thường: “Lúc ấy áp lực dư luận quá lớn, rồi quản trị viên bị xe tông phải, tòa án không thể không phán quyết. Rõ ràng ban đầu đã cho rằng Lạc Du giết người rồi lại thôi, đây coi như là hất nước bẩn lên người quản trị viên.”Quý Khúc yên lặng nhớ đến người bị xe đâm đó, hắn nhớ tới một chi tiết vừa nãy mình không chú ý, quả thật Thẩm Ý Chu đi đứng không tiện lắm, hình như anh còn cầm một chiếc gậy chống.“Về sau tên cảnh sát tông người kia bị đào ra là có quan hệ thân thích với Lạc Du.” Tiểu Hoa kể, “Thế mà còn có người giúp Lạc Du tẩy trắng.”“Lúc ấy tên tiểu tam này dụ dỗ không ít người, còn muốn xóa bỏ vụ ngoại tình và giết người rồi đổ vấy lên Thẩm Ý Chu, thật sự là không biết xấu hổ.” Tiểu Hoa nói, “Quý Khúc, ông đây xem trọng cậu, cậu cũng đừng trở thành kẻ cặn bã như thế nhé.”Quý Khúc lặng thinh, bàn tay nắm chặt. Hắn thật không ngờ người nọ sẽ có quá khứ bi thương như thế, nhưng từ cách giao lưu vừa rồi, biểu hiện của Thẩm Ý Chu trông như là đã thoát khỏi bóng ma tâm lý.Quý Khúc hỏi: “Người đàn ông ban nãy là ai?”“Hả? Ai cơ?” Tiểu Hoa hỏi lại.“Người tới đón Thẩm Ý Chu ấy.” Quý Khúc đáp.Tiểu Hoa ngó xung quanh một lượt, song chiếc xe kia đã sớm rời đi, bóng người đã mất hút từ bao giờ. Cậu khoát tay nói: “Có ai đâu chứ?”…Quý Khúc trở về phòng cho thuê rồi lướt đọc tin trên diễn đàn, phát hiện thấy Thẩm Ý Chu đã đăng một câu chuyện mới, tên “Chủ nhân và chó.” Trong bài đăng chỉ có một chương, ý chính là con chó bị chủ vứt bỏ bắt đầu lưu lạc khắp nơi, chuyến hành trình dài khiến nó quên hết tất cả quá khứ. Lần thứ hai gặp lại chủ nhân mình, con chó quên vụ việc mình bị từ bỏ, vẫn phấn khởi chạy tới vẫy đuôi.Sau khi đọc xong, Quý Khúc rảnh rỗi không biết làm gì. Công việc thường ngày của hắn là đi ghi chép sổ sách cho siêu thị gần đây. Hôm nay là ngày cuối tuần được nghỉ, mà chính công việc này cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền. Quý Khúc không cần nhiều tiền đến thế. Từ lúc tỉnh dậy sau vụ tai nạn, hắn phát hiện trong thẻ của mình có một số tiền lớn, không biết là ai chuyển vào, nhưng đủ để hắn cơm áo không lo.