Tra Công Muốn Giết Tôi

Chương 43: Phiên ngoại 7

Vì sao con chó bị vứt bỏ?

Chính nó cũng không nghĩ rõ được vấn đề này. Nó chỉ nhớ hình như mình làm hỏng việc gì đó, chủ nhân tức giận, mà nó biết mỗi việc vẫy đuôi mừng chủ y như những con chó khác.

Không thú vị. Chủ nhân cười nói.

Chó chỉ đành vừa sủa gâu gâu vừa nhìn bóng dáng xa dần của chủ nhân, nghe bi thương như tiếng khóc của con người.

“Cứ thế đi.”

“Cơ hội, là cần phải giành lấy. Mà vận mệnh đi kèm với sự trả giá.” Cuối cùng chủ nhân nói, “Lần sau, nếu gặp lại thì sẽ cho mày một cơ hội.”

Thật tốt quá, giây phút cuối cùng, nó đã nghĩ như vậy. —— “Chủ nhân và chó”

P/S: Nếu cậu đọc mà vẫn không hiểu thì nhảy sông tự vẫn đi, Quý Khúc.

P/S 2: Khi chúng ta đang nói chuyện yêu đương, chúng ta đang nói về cái gì.

Quý Khúc dùng chuột máy tính bôi đen những dòng chữ này, hắn biết gợi ý đã được người đăng bài cài đặt riêng, chỉ mỗi hắn xem được.

Khi chúng ta đang nói chuyện yêu đương, chúng ta đang nói về cái gì? Hắn nghĩ, đang nói về tuyết trắng bao quanh Himalaya, đang nói về California quanh năm không tuyết, đang nói về “Sự phán quyết cuối cùng” của nhà nguyện Sistine(1).

(1) Nhà nguyện Sistine: là nhà nguyện nổi tiếng nhất trong Điện Tông Tòa, là nơi dùng tổ chức các Mật nghị Hồng y để bầu chọn một giáo hoàng mới. Bức tranh “Sự phán quyết cuối cùng” được vẽ trên trần nhà thu hút rất nhiều khách tham quan.

Chúng ta đang nói về mức độ của tình yêu.

“Không bằng nói là tiêu chuẩn, là bảng giá.” Trong ký ức, hình như người nọ từng nói thế, “Tất cả vật chất đều có thuộc tính giá trị cơ bản. Giống như các tác phẩm trong bảo tàng Louvre đắt gấp trăm lần so với tranh của họa sĩ lang thang bên bờ Rhine(2), tình yêu của mỗi người sẽ có giá cả khác nhau.”

(2) Lourve: bảo tàng nghệ thuật và lịch sử nằm ở Paris, Pháp. Sông Rhine là sông chảy ngang châu Âu, bắt nguồn từ Thụy Sĩ và chảy ngược lên hướng bắc qua Đức và Hà Lan.

“Nhưng giá cả sẽ thay đổi theo thời gian.” Người nọ nói, “Có điều, tớ không tin vào thời gian, nó cũng chẳng có gì quan trọng.”

Không, Quý Khúc nghĩ, thời gian có tác dụng. Tính kiên nhẫn và gom góp là phẩm cách quý giá nhất của loài người, chỉ có hai thứ ấy mới có thể thay đổi tình yêu hèn mọn vô vọng của hắn.

Hắn nghĩ, hắn đã nhớ lại rồi.

Vậy thì tiếp theo nên tới địa điểm đã hẹn —— căn biệt thự xảy ra vụ án lúc tước.

Ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua song cửa số, chiếu rọi gò má Thẩm Ý Chu. Nửa bên mặt nghiêng còn lại của anh biến mất trong bóng đêm, nhưng một anh như thế trông cực kỳ xinh đẹp, giống thiên sứ và ác ma dung hòa vào nhau, giống khoảng cách giữa vực thẳm và ánh sáng.

Anh dựa vào cửa sổ, cầm một chiếc gậy chống trong tay.

“Nhớ ra rồi à?” Anh nhẹ giọng hỏi.

“Ừ. Đã xóa bỏ thôi miên.” Quý Khúc trả lời, “Tờ đã nhớ hết toàn bộ. Thế nên, cho tớ một cơ hội theo đuổi cậu nhé.”

Ba năm trước, sau khi phán quyết hạ xuống, hắn tràn đầy vui sướng mà kỳ vọng ánh mắt của Thẩm Ý Chu sẽ dừng trên người mình, song cuối cùng vẫn chỉ bị xem nhẹ.

Hắn cảm thấy đây có thể là vì mình biết quá nhiều, nhưng thế thì sao chứ, cơ hội là phải giành lấy mới được, Quý Khúc nghĩ. Vì vậy hắn giao hẹn với Thẩm Ý Chu, nếu ba năm sau, hắn hoàn toàn không biết gì mà vẫn cứ cam tâm tình nguyện yêu anh, thì Thẩm Ý Chu sẽ cho một cơ hội.

Thẩm Ý Chu cười khẽ: “À… Vậy hả.”

“Thế thì cho cậu một cơ hội nhé.”

Quý Khúc nghe thấy tiếng súng lục lên nòng. Hắn phát hiện tay nắm của chiếc gậy chống tách ra để lộ một cây súng.

Giây phút ấy, hắn không cảm thấy sợ hãi, mà là vui vẻ, vui vẻ vì khả năng đi lại của người nọ không bị ảnh hưởng, như vậy cũng sẽ không cảm nhận được nỗi đau.

“Pằng!”

Xong một phát. Người không chết.