Tra Công Nhất Định Phải Ngược

Chương 30

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

☆, Chương 30:

Edit: Nguyệt Kiều

Beta: Tuế Nguyệt

Không có đau đớn, không có sợ hãi, chỉ có gió ở bên tai Lăng An Tu gào thét... Trọng sinh, mang ý nghĩa có thể trở lại quá khứ, thay đổi tương lai, đánh đổi là chịu đựng một lần tử vong thống khổ, Lăng An Tu cảm thấy rất giá trị.

Lần thứ hai mở mắt ra, ánh nắng xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu lên trên người Lăng An Tu, ấm áp mà an lành, xua tan cái lạnh giá nơi nội tâm hắn. Lăng An Tu mờ mịt nhìn gian phòng quen thuộc, sau đó đột nhiên quay đầu lại -- Cốc Xuyên an vị ở bên cạnh hắn, tập trung tinh thần xem ti vi. Lăng An Tu mở to hai mắt nhìn hắn, tựa hồ không thể tin được đây là hiện thực. Cảm nhận được ánh mắt Lăng An Tu, hắn nghi hoặc mà nhìn sang, sau đó lộ ra một cái mỉm cười rực rỡ."An Tu, đã đến giờ, anh còn không xuất phát?"

Đây là Cốc Xuyên một ngày trước khi xảy ra chuyện.

"Anh không đi." Lăng An Tu lẩm bẩm nói.

"A? Tại sao a? Anh không phải đã cùng Thẩm Thu bọn họ nói xong rồi ?"

"Đột nhiên mệt một chút."Lăng An Tu trong mắt ánh lên sự nhu hòa là khó có được, "Chúng ta gọi đồ trong khách sạn tùy tiện ăn một chút là tốt rồi."

Có thể cùng mỹ nhân ăn cơm Cốc Xuyên hắn đương nhiên không có ý kiến gì. Lăng An Tu gọi điện thoại nói cho đoàn phim chính mình có việc không đi, liền cùng Cốc Xuyên tại khách sạn mặt đối mặt giải quyết bữa tối.

Sau khi ăn xong nghỉ ngơi một giờ, Cốc Xuyên liền dự định bắt đầu bài vận động ngày thường. Lăng An Tu cười nói: "Không bằng cậu ngày hôm nay đi ra ngoài chậm chạy đi."

"A?"

"Ở bên ngoài vận động tương đối tốt, không khí trong lành rất tốt cho sức khỏe."

Cốc Xuyên có chút do dự: "Nhưng là, em không muốn để cho người khác nhìn thấy mà..." Còn lời nói dư lại bị đôi môi ấm áp của Lăng An Tu chặn lại trở lại. Cốc Xuyên trợn mắt lên, quả thực không thể tin được, Lăng An Tu cách hắn gần như vậy, hắn thậm chí có thể đếm từng cái lông mi dài cong cong ấy. Cho dù ở khoảng cách này, Lăng An Tu da dẻ vẫn là không nhìn thấy một tia tỳ vết —— tao nhã, cao quý, tuấn mỹ.

Cốc Xuyên cảm giác trong lòng lập tức muốn nhảy ra ngoài, hắn lẳng lặng nhìn Lăng An Tu, toàn thân cứng ngắc, không dám có một tia động tác. Không có được sự đáp lại, Lăng An Tu tự nhủ chính mình không ngừng cố gắng. Đầu lưỡi trơn trượt tách mở đôi môi, liếm qua mỗi một chiếc răng, cuối cùng cùng với đồng loại của nó đi quấn quýt lấy nhau, nhiều lần mút vào.

Chờ lúc hai người tách ra, gương mặt trắng nõn của Lăng An Tu đã ửng đỏ một mảng từ lúc nào. E rằng bộ thân thể này kinh nghiệm tình ái rất phong phú, mà Lăng An Tu chưa từng có chủ động hướng ai hôn tới, Cốc Xuyên là người duy nhất.

Lăng An Tu đợi chờ nhịp tim kỳ cục dần dần khôi phục bình thường, mới bình tĩnh mà đối Cốc Xuyên một mặt mờ mịt nói: "Còn không mau đi ra ngoài? Trời tối rồi."

"A? Đi, đi làm à?"

Lăng An Tu cắn răng nghiến lợi nói: "Rèn, luyện!" ( NK: =)))) )

"Ồ..." Cốc Xuyên vẫn đang ở trạng thái trên mây, phản ứng so với bình thường quả thực chậm không phải một hai nhịp.

Lăng An Tu lần thứ hai xẹt tới, hôn trán của hắn, trên mặt là nụ cười mập mờ: "Cậu giảm mười cân, anh liền cùng cậu quen nhau. Thế nào?"

Cốc Xuyên ngây người như phỗng, "Thật sự?"

"Đương nhiên." Lăng An Tu gật gật đầu, "Cậu không tin anh? Có muốn anh viết một phần giấy cam đoan cho cậu hay không?"

Cốc Xuyên rốt cục phản ứng lại, như gió mà xông ra ngoài. Tới cửa đột nhiên phanh lại, quay đầu lại lắp bắp: "Anh không nên gạt em!"

Lăng An Tu nắm lấy một cái gối liền ném tới, "Ít nói nhảm!"

Lăng An Tu đóng cửa sổ lại, cẩn trọng bắt đầu tìm kiếm, túi nhỏ màu đen... Lăng An Tu nhớ tới phi thường rõ ràng, hắn đến quay phim chỉ mang theo một cái vali lớn cùng một cái ba lô. Lăng An Tu liếc mắt liền thấy được cái túi màu đen lẳng lặng nằm trong góc, nhất thời khóc cũng không khóc được. Hắn luôn luôn nhắc nhở chính mình nhất định phải cẩn thận một chút, không nghĩ tới lại quên một cái mầm họa lớn như vậy. Cốc Xuyên bộ dáng cả người đầy máu vẫn còn hiện hữu ở trong đầu của hắn. Lăng An Tu nắm chặt nắm đấm, trong lòng lạnh lẽo một mảnh, tất cả đều tràn đầy phẫn nộ.

Hắn không biết Sùng Tịnh Chi đến cùng ở bên trong thả cái gì, có lẽ là bom, dù sao bọn họ lần này đóng kịch sẽ dùng không ít tiền, Sùng Tịnh Chi muốn thừa cơ trộm một cái cũng không khó khăn, lại thêm lời nói cải trang. .. Vân vân, Sùng Tịnh làm thế nào thả được bom vào đây? Hắn tìm tiếp tân lấy thẻ vào phong? Nhưng là không thể làm như thế, bằng không một khi điều tra cũng rất dễ dàng bị phát hiện.

Lăng An Tu cẩn trọng cầm valy đi ra khỏi khách sạn, đi đến bãi đậu xe, tìm tới chiếc Lincoln của Sùng Lãnh Chi, cúi người xuống, đem bom đặt ở gầm xe. Hắn nhớ tới tại lúc kết thúc buổi liên hoan, Sùng Tịnh Chi sẽ cùng Sùng Lãnh Chi đồng thời ngồi chiếc xe này trở về.

Hiện tại, việc hắn có thể làm, chỉ có chờ.

Cốc Xuyên đầu đầy mồ hôi trở lại khách sạn chuyện đầu tiên chính là thẳng đến cân điện tử. Cõi lòng đầy hi vong mà đi lại trên đất, mồ hôi ròng ròng chảy xuống, nhìn cân, ai oán nói: "Làm sao mới so với hôm qua gầy một cân a! Không có thiên lý a a a a!"

Lăng An Tu buồn cười nói: "Cân nặng mỗi người mỗi ngày đều thay đổi, cậu như vậy xem căn bản không chính xác."

Cốc Xuyên ủy khuất chớp mắt to, không chờ Lăng An Tu nhắc nhở, tự giác chạy đến bên tường ngồi xổm trồng nấm. Lăng An Tu nhìn bộ dáng mất công tốn sức của hắn, nhẫn nhịn không được cảm thán: Sức mạnh của tình yêu thực sự là vĩ đại.

Cốc Xuyên không có phát hiện ánh mắt Lăng An Tu đã xảy ra biến hóa long trời lở đất. Cặp kia đẹp đẽ động lòng người, cặp mắt đào hoa kia giờ khắc này tràn đầy tình cảm không thể nói rõ cũng không thể sáng tỏ: Thương tiếc, hối hận, luyến ái... Sớm ở một khắc lần trọng sinh thứ hai kia, Lăng An Tu liền phát thệ, sự thống khổ mất đi Cốc Xuyên, hắn không bao giờ muốn thử nghiệm lần thứ hai. Trước đây hắn ôm ý nghĩ trời cao biển rộng cũng chưa từng dùng thủ đoạn gì quá ác liệt đi đối phó người. Mà hiện tại hắn rốt cục ý thức được lòng người hiểm ác, hắn không đi hại người, không có nghĩa là người sẽ không tới hại hắn. Hắn muốn đủ mạnh, cường đại để có thể bảo vệ người mình quan tâm, cường đại đến không người nào dám nổi lên ý niệm xấu đối với hắn.

—— mọi việc đều có nhân quả báo ứng, hành động như cặn bã như vậy, chuẩn bị chịu ngược đi. Lăng An Tu đem chính mình tưởng tượng thành vũ khí khát máy, không mang theo bất cứ tình cảm nào mà tiến hành tàn sát.

Cốc Xuyên làm xong vận động, tắm rửa xong leo lên giường bọc kín chăn, lộ ra hai con con mắt đen kịt nhìn Lăng An Tu. Lăng An Tu dựa vào đầu giường, trong tay nâng một quyển sách, bất quá tâm tư hắn rõ ràng không ở trong sách. Lăng An Tu không cách mấy phút liền lấy điện thoại di động ra xem xem thời gian, tựa hồ tại lo lắng chờ đợi cái gì.

"An Tu, anh còn chưa ngủ?"

"Anh không buồn ngủ."

"Ồ..." Cốc Xuyên cũng ngồi dậy, "Vậy chúng ta nói chuyện phiếm đi."

Lăng An Tu cười cười, "Cậu muốn tán gẫu cái gì?"

"Chúng ta không phải chẳng mấy chốc sẽ quen nhau sao?" Cốc Xuyên hưng phấn mà lại ngượng ngùng nói, "Em cảm thấy được anh nên hiểu em thêm chút nữa."

Lăng An Tu nhướn mày, "Vậy cậu hiểu anh sao?"

"Đương nhiên! Em đối hồ sơ cá nhân của anh đọc thuộc làu làu a." Cốc Xuyên nghiêm túc nói, "Lăng An Tu, nam, hai mươi bốn tuổi, chòm song ngư, chiều cao 180, cân nặng 65 kg, số đo ba vòng..."

"Ầm ầm ——" một tiếng vang thật lớn che mất lời nói còn dư lại của Cốc Xuyên. Cốc Xuyên đột nhiên nhảy xuống giường, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lăng An Tu mặt lộ vẻ kinh ngạc, khép sách lại, "Anh làm sao biết?"

Bên ngoài nhất thời náo động lên, Cốc Xuyên có thể nghe thấy trên hành lang truyền tới tiếng bước chân vội vàng."Chúng ta đi xem một chút đi?" Cốc Xuyên lo lắng lo lắng nói.

"Cũng được." Lăng An Tu mặt ngoài trấn định mà mặc quần áo vào, bên trong tâm lý đã sớm loạn tung lên. Trong lòng hắn vẫn luôn không chắc chắn, nước đã đến chân mới cảm giác mình thật sự không làm được chuyện xấu, hành vi vừa rồi trăm ngàn kẽ hở. Bãi đậu xe phải có máy thu hình, hắn tuy rằng mang theo mũ cùng kính râm, nhưng Sùng Lãnh Chi muốn nhận ra hắn cũng không phải việc khó; còn có, uy lực nổ của đạn đến cùng làm sao? Một đời trước thật giống chỉ có Cốc Xuyên là trọng thương chí tử, còn lại đều là vết thương nhẹ, vậy chắc là sẽ không làm ảnh hưởng đến người vô tội đâu? Bất quá, hiện tại đã là hai giờ sáng, ngoại trừ Sùng Tịnh Chi bọn họ còn sẽ có người đi bãi đậu xe à...

Lăng An Tu càng nghĩ trong lòng càng loạn, hắn có chút vui vì ở hai tháng này hắn đã luyện không ít kĩ năng, cho nên những người không thể nhìn ra hắn không bình thường.

Lăng An Tu cố ý thay bộ quần áo mới cùng Cốc Xuyên ra ngoài. Bọn họ tại cửa thang máy đụng phải Thẩm Thu mới từ buổi liên hoan trở về không lâu. Thẩm Thu hiển nhiên uống nhiều rồi, sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt mê man."Đã xảy ra chuyện gì?" Thẩm Thu hỏi.

Lăng An Tu lắc đầu một cái, "Không biết."

"Tôi mới trở về phòng liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn, là nơi nào phát sinh tiếng nổ đi?"

Cốc Xuyên suy nghĩ một chút, nói: "Em nghe âm thanh vừa rồi, hình như là từ bãi đậu xe truyền tới."

Tâm lý Lăng An Tu chìm xuống, trên mặt lại nhẹ như mây gió, "Không nghĩ tới sức quan sát của cậu nhạy cảm như thếs."

Cốc Xuyên khẽ mỉm cười: "An Tu anh đừng quên, em là tiểu thuyết gia trinh thám."

"..." Lăng An Tu đột nhiên không có dũng khí nhìn cặp mắt đơn thuần của Cốc Xuyên.

Đoàn người đi đến đại sảnh khách sạn, phát hiện nơi này đã tập hợp đầy người. Tất cả mọi người nghị luận sôi nổi, phán đoán chuyện gì mới vừa xảy ra. Thẩm Thu không ngừng mà nhìn xung quanh, thở phào nhẹ nhõm, "Người của chúng ta đều ở đây, tất cả đều không sao chứ."

Trợ lý nhắc nhở Thẩm Thu nàng: "Mới vừa rồi, Sùng BOSS không phải nói cùng tiểu Thái tử lái xe trở về ..."

Sắc mặt Thẩm Thu chợt biến, nàng sốt sắng mà cầm lấy cánh tay Lăng An Tu, âm thanh run rẩy: "Không thể nào!"

Lăng An Tu mới vừa muốn an ủi nàng, liền bị vài ánh đèn chớp đâm đến không mở mắt nổi. Cách bọn họ không xa, mấy tên phóng viên đối diện bọn họ chụp ảnh lia lịa, khách ở khách sạn của hắn tựa hồ cũng phát hiện Lăng An Tu cùng Thẩm Thu, hào hứng cầm điện thoại di động lên chụp ảnh.

Cốc Xuyên có chút tức giận: "Đều lúc nào, bọn họ còn muốn hóng hớt!"

"Đây là một trong những truyền thống của họ, không cần để ý." Lăng An Tu chuyển hướng Thẩm Thu, "Lúc cô trở lại có nhìn thấy tiêu P không? Tin tức hắn có được tương đối nhanh nhạy, có thể biết đã xảy ra chuyện gì."

"Hắn tại trên bàn ăn uống tương đối nhiều, tôi đem hắn đưa trở về phòng." Trợ lý Thẩm Thu nói cho hắn biết.

"Tiểu P chẳng lẽ còn tại vù vù Đại Thụy..."

Vừa dứt lời, bọn họ liền thấy tiểu P đang từ cửa hướng bọn họ chạy tới."Ra, xảy ra chuyện lớn..." Tiểu P chạy đến trước mặt bọn họ, thở hồng hộc chống đỡ đầu gối, một mặt khiếp sợ.

Lăng An Tu bày làm ra một bộ mặt kinh sợ, "Đã xảy ra chuyện gì?"

"Sùng BOSS, hắn, xe của hắn đột nhiên phát nổ..."

Thẩm Thu phát ra một tiếng kêu sợ hãi, suýt nữa đứng không vững. Lăng An Tu đứng ở bên người nàng vội vã đỡ lấy nàng, hỏi: "Có thương vong không?"

"Không biết! Hiện trường hiện tại là một mảnh hoảng loạn, tôi nghe nói một người chết hai người bị thương..."

Ba người, Sùng Tịnh Chi, Sùng Lãnh Chi, còn có người hộ vệ kiêm tài xế kia. Lăng An Tu hơi hơi yên tâm một ít, hắn vội vàng hỏi: "Những người còn lại đâu? Đều không có sao chứ? !"

Tiểu P có chút không hiểu ra sao: "Những người khác có thể có chuyện gì! Chuyện xảy ra tại chỗ chỉ có ba người bọn họ ở bãi đậu xe."

Lăng An Tu rốt cục thở phào nhẹ nhõm, hướng mọi người nói: "Chúng ta cũng đi xem xem đi."

Đoàn người hướng bãi đậu xe đi đến, Lăng An Tu đi ở trước. Nếu như hắn quay đầu lại nhìn, có thể phát hiện ánh mắt Cốc Xuyên nhìn hắn không còn là ngây thơ khát vọng, mà là mang theo ý tứ sâu xa.

Mấy chiếc xe cảnh sát cùng xe cứu thương đứng ở cửa tiệm rượu, hiện trường đã bị phong toả. Tất cả mọi người trong đoàn phim tại bãi đậu xe ở ngoài lo lắng chờ đợi, Lăng An Tu cũng giống vậy. Hắn khẩn cấp muốn biết, đến cùng là ai chết ai bị thương...

"An Tu?" Cốc Xuyên kéo kéo ống tay áo Lăng An Tu, nhỏ giọng nói: "Anh có phải là rất hồi hộp?"

Lăng An Tu cấp tốc trả lời: "Đương nhiên, dù sao bọn họ là đồng nghiệp của anh."

Cốc Xuyên gật gật đầu, lặng lẽ dắt Lăng An Tu tay, "Vô luận phát sinh cái gì, em vẫn sẽ ủng hộ anh."

Lăng An Tu không nói gì, mà là dùng sức mà nắm lại bàn tay ấm áp của Cốc Xuyên—— phảng phất cho tới bây giờ, hắn mới có thể xác định Cốc Xuyên không có chuyện gì, cậu còn rất tốt, cẩn thận mà đứng ở bên cạnh hắn.

"Các người đều là nhân viên của XX công ty?" Một bác sĩ vội vàng hỏi thăm bọn họ.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều gật gật đầu.

"Tổng tài của các người xảy ra vấn đề rồi, lãnh đạo cao cấp của các người không đến kịp, hiện tại nhất định phải tìm một người đại diện cùng chúng tôi cùng đi bệnh viện, các người ai đi?"

Ánh mắt của mọi người đều chuyển hướng tới Lăng An Tu. Ở đây, ngoại trừ Sùng Lãnh Chi, chỉ có hắn và Thẩm Thu xem như là người tương đối có địa vị trong công ty. Mà hiện tại Thẩm Thu hiển nhiên ở trạng thái kinh hãi quá độ, vì vậy Lăng An Tu thành ứng cử viên duy nhất.

"Tôi đi."

Bác sĩ gật gật đầu, "Xin theo chúng tôi."

Lăng An Tu chuyển hướng Cốc Xuyên, "Cậu có thể cùng anh cùng đi không? Anh, anh hiện tại có chút sợ sệt." Sợ sệt sơ ý một chút, em liền lần nữa bỏ anh mà đi. (Đến giờ đổi rồiiiiiiiiiiiiiiiii –NK)

Cốc Xuyên dùng sức mà gật gật đầu, ôm vai Lăng An Tu, "Đi thôi."

Hai người lên xe sau, Lăng An Tu mỏi mệt dựa vào trong lồng ngực Cốc Xuyên. Hắn đột nhiên phát hiện Cốc Xuyên nguyên lai cao to hơn hắn nhiều như vậy, trải qua mấy tháng điên cuồng rèn luyện, cơ ngực Cốc Xuyên đã hơi có mô hình —— hắn đã càng ngày càng giống một thanh niên anh tuấn Lăng An Tu mong đợi, nhưng là không biết tại sao, Lăng An Tu có chút mất mát. Loại cảm giác đó lại như, nhìn đứa nhỏ của mình từng chút từng chút lớn lên, cuối cùng rời khỏi chính mình, giương cánh bay lượn. Bất quá —— Lăng An Tu nhắm mắt lại, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của Cốc Xuyên—— hắn tin tưởng lời Cốc Xuyên vừa cam kết: Vô luận xảy ra chuyện gì, cậu đều sẽ vẫn luôn, vẫn luôn lưu lại bên cạnh mình.

Nạn nhân đã được đưa vào cấp cứu trước khi Lăng An Tu tới bệnh viện. Bác sĩ nói cho hắn biết, tài xế ngồi trước đã tử vong, còn lại hai người một trọng thương, một chỉ là vết thương nhẹ. Người bị trọng thương đã tiến hành phẫu thuật, người bị thương nhẹ vẫn còn trong trạng thái hôn mê, chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh.

"Tôi có thể đi xem hắn một chút không?" Lăng An Tu hỏi bác sĩ.

"Có thể, bất quá không thể quá lâu, hơn nữa phải có người bất cứ lúc nào bảo vệ phòng giải phẫu."

Lăng An Tu hướng bác sĩ nói cám ơn, nhờ Cốc Xuyên tiếp tục trông coi ở phòng phẫu thuật, chính mình đi hướng phòng bệnh.

Đẩy cửa phòng ra, Lăng An Tu liếc mắt liền thấy được nam nhân nằm ở trên giường bệnh.

- Hết chương 30 - 

Đừng để ý ảnh bìa chương a~~~~~ 🤤🤤