Tra Công Nhất Định Phải Ngược

Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

★ Chương 4:

Edit: Tuế Nguyệt

Beta: Nguyệt Kiều

Bởi mẹ Lăng đến, Lăng An Tu rốt cục thoát khỏi ngày nào cũng ăn thức ăn bên ngoài. Khi cậu rửa mặt xong xuôi, đi đến phòng ăn, nghênh tiếp cậu là bát cháo thịt nạc bốc hơi, bánh quẩy mới vừa làm, còn có dưa muối mẹ Lăng từ quê nhà mang lên.

Lăng An Tu đã lâu không được ăn bữa sáng, so với ngọt ngào bao, hiển nhiên cái này càng tốt hơn, một hơi uống ba chén cháo lớn. Mẹ Lăng ngồi ở bên cạnh, cười híp mắt nhìn hắn, nói: "Tiếu Thành đứa bé kia khi nào trở về a? Mẹ nhớ tới hắn thích ăn nhất là bánh tiêu mẹ nổ."

Lăng An Tu não liên tưởng một chút đến bộ dáng Tiếu Thành mặc âu phục, đeo caravat, mặt không hề cảm xúc ăn bánh quẩy, không khỏi ghê người.

Nhưng mà mẹ Lăng vẫn chìm đắm trong hồi ức thanh xuân của hai đứa, "Con nói một chút, đứa bé kia cũng thật là kỳ quái, trong nhà rõ ràng có nhiều đồ ăn ngon như vậy, cố tình thích đồ ta làm, " Mẹ Lăng có mấy phần đắc ý nói, "Như chiên bánh tiêu, nướng khoai lang... Đúng rồi, mỗi lần hắn đến nhà chúng ta, ta đều làm thịt kho tàu, con khi còn bé còn vì cái này mà giận dỗi đây..."

Lăng An Tu không chịu nổi, "Ba" mà một tiếng để đũa xuống, không nhịn được nói: "Mẹ, mẹ có thể khỏi nói những thứ này ?"

"A?" Mẹ Lăng ngạc nhiên.

"Người ta bây giờ là thiếu gia họ Tiếu, muốn cái gì có cái đó, ai còn quan tâm chút đồ vật kia ..."

"Đứa nhỏ này, nói như vậy là sao." Mẹ Lăng suy nghĩ một chút, hỏi: "Con không phải là cùng Tiếu Thành cãi nhau chứ?"

"..."

"Con, con thực sự là làm cho ta tức chết rồi!" Mẹ Lăng tức giận nói, "Không có Tiếu Thành, con sớm về nhà làm ruộng , con bây giờ còn ở phòng người ta, làm sao có thể cùng cậu ấy cãi nhau đây! Nhanh chóng tìm cậu ấy cho mẹ, nhận sai đi!"

Lăng An Tu thở dài, chột dạ nói: "Mẹ, mẹ cả nghĩ quá rồi, con và Tiếu Thành vẫn tốt".

"Vậy hiện tại cậu ấy đâu?"

"Con không phải đã nói hắn rất hiếm khi xuất hiện ở đây sao ?" Lăng An Tu bất đắc dĩ nói, "Huống chi, hắn sắp kết hôn rồi, gần đây đều khá bận."

"Kết hôn? Đây là chuyện tốt a!" Mẹ Lăng miệng cười nói đều sắp lệch quai hàm, cao hứng giống như là đứa con nhà mình cưới vợ, "Là loại con gái như thế nào? Bao nhiêu tuổi? Nhà làm gì? Có xứng với Tiếu Thành không?..."

Lăng An Tu buồn phiền nói: "Mẹ yên tâm, cô bé rất tốt, dường như là bà lớn trên trời, trong nhà cũng rất có tiền."

"Vậy thì tốt, vậy thì tốt..."

"Được rồi mẹ, chúng ta lâu như vậy không gặp, sao toàn nói về hắn. Nói cho con nghe một chút đi, trong nhà hiện tại thế nào?"

"Há, được rồi. Mấy ngày trước, lợn mẹ vừa hạ sinh vài chú heo con. Còn có, cây bưởi trong sân..."

Hiếm khi bà đến một lần, Lăng An Tu mấy ngày kế tiếp đều mang mẹ Lăng đi xung quanh thăm thú Cảng Thành, mua không ít thứ. Mẹ Lăng tuy rằng to miệng nói phung phí, nhưng Lăng An Tu biết đến trong lòng mẹ rất vui. Mẹ Lăng ở nhà cũng không nhàn rỗi, đem trong nhà trọ quét tước đến như phòng mới, mỗi ngày đều làm các món ăn ngon khác nhau cho Lăng An Tu ăn. Duy nhất khiến Lăng An Tu bất mãn là, bà mỗi ngày đều hỏi về tình hình của Tiếu Thành, mỗi lúc như vậy, Lăng An Tu chỉ có thể giả chết.

Cứ như vậy qua mấy ngày, Lăng An Tu nhận được điện thoại của tập đoàn Lâm thị, báo cho hắn đã qua bài thi viết, cũng mời hắn ngày thứ hai đi phỏng vấn. Ngày phỏng vấn, Lăng An Tu dậy thật sớm, kết quả đến Lâm thị sớm hơn nửa giờ so với thời điểm hẹn.

Đến phỏng vấn chỉ có năm người, lấy hai người, thời gian thử việc sau ba tháng, mới xác định người được chọn cuối cùng. Đối với Lăng An Tu mà nói, chỉ cần đi vào thời gian thử việc liền OK, dù sao sau ba tháng hắn sớm rời xa thế giới này.

Phỏng vấn quan chỉ có hai người, một tên HR (human resources quản lý nhân sự) cùng bản thân Lâm Tư Viễn Toàn bộ quá trình phỏng vấn, Lăng An Tu trấn định ung dung, đối đáp trôi chảy, chiếm được sự khen ngợi của người phỏng vấn. Làm người kinh ngạc chính là, tiền lương hắn đưa ra ít hơn so với người khác. Lâm Tư Viễn càng xem Lăng An Tu càng cảm thấy vừa mắt, liền quyết định giữ hắn lại.

"Cậu ngày mai là có thể tới làm ."

Lăng An Tu cười nói: "Thật là cảm ơn anh."

Lâm Tư Viễn có chút tiếc nuối nhìn Lăng An Tu, "Vẫn là đáng tiếc."

"A?"

"Nếu như cậu biểu hiện không ưu tú như vậy, tôi lại cho cậu công việc này, cậu liền nợ ơn tôi. Nhưng là bây giờ cậu hoàn toàn không cần trợ giúp."

Lăng An Tu trong lòng hiểu rõ, mà ngoài miệng vẫn là nói: "Tại sao Lâm tổng luôn muốn tôi nợ anh nhân tình này?"

"Cái này là... Cậu sau này sẽ biết." Lâm Tư Viễn ôm eo Lăng An Tu, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Bắt đầu từ ngày mai, cậu chính là phụ tá riêng của tôi. Xin chú ý, là 'Tư nhân' nhá."

"Tôi sẽ cố gắng công tác." Lăng An Tu mỉm cười nói.

Khuya, khi về tới nhà, Lăng An Tu phát hiện tâm tình mẹ Lăng tựa hồ cực kỳ tốt, khẽ hát tại nhà bếp. Lăng An Tu bị mùi thơm của thức ăn hấp dẫn tiến vào nhà bếp, hỏi: "Mẹ làm món gì ăn ngon? Thật là thơm."

"Thịt kho tàu."

"Oa!" Lăng An Tu vui sướng, "Cho con nếm thử."

Mẹ Lăng không chút khách khí quất một cái khiến Lăng An Tu rụt tay lại, "Đây không phải là đưa cho con."

"Đó là cho ai?" Lăng An Tu đột nhiên có một loại dự cảm xấu.

"Đương nhiên là cho Tiếu Thành."

Quả nhiên. Lăng An Tu ngượng ngùng nói: "Mẹ, đến cùng con là con trai của mẹ hay vẫn là Tiếu Thành là con trai của mẹ?"

Mẹ Lăng trừng mắt liếc Lăng An Tu một cái cẩn thận đem nồi thịt kho tàu cất vào trong hộp cơm, làm cho Lăng An Tu thèm ăn gần chết.

Mẹ Lăng đột nhiên nói: "Tiếu Thành trở lại chưa?"

"A? Không, không đi..."

Mẹ Lăng mạnh mẽ dùng đũa gõ một cái vài đầu Lăng An Tu, "Cậu ấy ngày hôm nay gọi điện thoại đến."

"Cái gì?" Lăng An Tu trợn mắt ngoác mồm, "Hắn nói cái gì ?"

"Không có gì, hỏi sức khỏe mẹ, bảo mẹ cứ ở đây chơi. Mẹ hỏi cậu ấy đi công tác đã trở lại chưa, hắn nói đã trở về ."

"... Nha." Cái tên trời đánh Tiếu Thành này gọi điện thoại cho cậu trước là tốt rồi, gọi trực tiếp tới nhà trọ này làm gì. Vẫn là nói, hắn chỉ là muốn cùng mẹ trò chuyện, cũng không muốn thay đổi chính mình? Này cũng nói nghe được, dù sao trước đây mẹ cũng đối với hắn rất tốt, hắn tuy vô lương tâm, cũng sẽ không gây khó dễ với mẹ.

"Cậu ta cúp điện thoại, mẹ mới nhớ tới lần này sao không làm món gì cho cậu ấy ăn. Con ngày mai đi đến công ty cậu ấy, đem nồi thịt kho tàu này đưa cho người ta."

Lăng An Tu trợn mắt lên, " Mẹ bảo con đi công ty hắn đưa thịt kho tàu? Mẹ, mẹ không phải đang nói đùa chứ?"

Mẹ Lăng lườm một cái, "Phí lời. Nhất định phải đưa đến tận tay cậu ấy, không cẩn thận mẹ quất chết con!"

"Mẹ, thế này cũng không hay lắm." Lăng An Tu chưa từ bỏ ý định mà khuyên, "Hơn nữa, hắn hiện tại cũng không thích ăn thịt kho tàu."

Mẹ Lăng biểu tình trong nháy mắt thay đổi, vừa bắt đầu còn khí thế hùng hổ, bây giờ tự nhiên bắt đầu ủy khuất: "Quả nhiên con cái càng lớn càng không nghe lời ta nói a... Mẹ tay phân tay nước tiểu (ý nói không ngại cực khổ) mà đem con chăm sóc, kết quả con liền chút chuyện này cũng không nguyện giúp ta làm, ta sống còn có ý gì a..."

Lăng An Tu đỡ trán: "Mẹ, người đừng kêu lên, con đưa là được rồi chứ gì."

Vì vậy, ngày đầu tiên đi làm, Lăng An Tu không thể không mang theo một cái hộp chứa đầy thịt kho tàu đi vào công ty. Được rồi, ở công ty có không ít người vì tiết kiệm tiền lựa chọn mang bữa trưa cho chính mình, Lăng An Tu cũng không một mình bơ vơ.

Lăng An Tu làm việc sát vách Lâm Tư Viễn, giữa gian dùng cửa kính ngăn cách, Lâm Tư Viễn tùy tiện kêu một tiếng, Lăng An Tu có thể nghe thấy. Đối với Lăng An Tu, loại trợ lý kiêm culi này không làm khó được hắn, vẻn vẹn đến giữa trưa liền để mọi người trong phòng tổng giám đốc nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Lâm Tư Viễn lại càng hài lòng, nghĩ chính mình đã nhặt được bảo vật. Chỉ là, hắn vẫn đối với quá khứ Lăng An Tu cảm thấy thật tò mò. Hắn còn cố ý lật hồ sơ Lăng An Tu, kinh ngạc phát hiện Lăng An Tu chưa tốt nghiệp cấp 3. Hơn nữa trước lúc này, hoàn toàn không có bất kì kinh nghiệm nào. Nam nhân này —— thật thú vị.

Đến trưa, Lâm Tư Viễn chủ động mời Lăng An Tu ăn cơm trưa. Còn không đợi Lăng An Tu trả lời, Lâm Tư Viễn đã thấy thấy hắn cầm theo hộp cơm, càng cảm thấy kỳ quái, xem Lăng An Tu ăn mặc biết tuyệt đối hắn không phải loại thiếu tiền , thế nhưng lại bớt tiền ăn cơm trưa. Hắn kinh ngạc nói: "Cậu mang cơm trưa sao?"

"Ây..." Lăng An Tu không biết làm sao trả lời, không thể làm gì khác hơn là ăn ngay nói thật, "Cái này là muốn đưa cho một người."

"Há, vậy à." Lâm Tư Viễn lại nhìn thêm hộp cơm vài lần, nói: "Vậy cậu đi ăn cơm trưa với tôi luôn, gần đây có nhà hàng Nhật Bản mới mở, mùi vị cũng không tệ lắm."

Ông chủ đã chủ động lên tiếng, Lăng An Tu cũng không tiện từ chối, "Vậy thì phiền anh."

Lâm Tư Viễn ám muội mà cười: "Mời ngài ăn cơm sao lại phiền phiền phức."

Mặc dù là thời gian cơm trưa, người của phòng ăn cũng không quá đông, chắc là dùng giá cao loại bỏ người. Hai người chọn chỗ ngồi xuống, Lâm Tư Viễn lật thực đơn, hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì?"

"Tôi chưa từng ăn đồ ăn Nhật Bản, cũng không biết cái gì ăn tốt, anh quyết định là tốt rồi."

Lâm Tư Viễn chọn mấy món ăn mà Lăng An Tu xưa nay chưa từng nghe nói, còn gọi hai bình rượu Sake.

Công tác hơn nửa ngày, Lăng An Tu thực sự đói bụng, hơn nữa thức ăn mùi vị quả thật không tệ, Lăng An Tu ăn cao hứng vô cùng.

Lâm Tư Viễn cười tủm tỉm nhìn Lăng An Tu, không biết tại sao cảm thấy được Lăng An Tu ăn tuy rằng bất nhã, thế nhưng như vậy lại rất đáng yêu. Tâm tình hắn bây giờ, như cưng chiều một chú cún con lớn, lại có loại cảm giác thỏa mãn kỳ dị. Lâm Tư Viễn không khỏi cảm thán, khẩu vị của chính mình thực sự là càng ngày càng nặng, thiếu niên mĩ miều trẻ trung lại không muốn, nhất định phải trêu chọc vị hán tử trước mặt này.

"Tôi mời cậu một chén, hi vọng sau đó chúng ta có thể ở chung vui vẻ."

Lăng An Tu vội vã đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống, giơ ly rượu lên, "Lâm tổng khách khí rồi."

Lăng An Tu uống hăng say, đột nhiên nghe đến một cái thanh âm quen thuộc, "Tư Viễn?"

Lăng An Tu phun mụng rượu Sake thật xa, ho kịch liệt. Lâm Tư Viễn một bên vỗ lưng Lăng An Tu, vừa hướng người đến nói: "Tiếu Thành, cậu sao lại ở đây?"

"Tôi mới vừa cùng khách hàng ở đây ăn cơm." Tiếu Thành liếc mắt nhìn Lăng An Tu, trong mắt loé ra một vẻ kinh ngạc, lập tức quay lại sự im lặng, "Đây là..."

Lăng An Tu chỉ muốn hướng Tiếu Thành dựng thẳng ngón tay giữa —— đúng thật biết ngụy trang!

"Đây là tân trợ lý của anh, Lăng An Tu." Lâm Tư Viễn cười hướng hai người giới thiệu, "An Tu, đây là..."

Lăng An Tu cười nói: "Tiếu Thành. Lâm tổng, tôi biết hắn."

"A? Sao hai người biết nhau?"

"Tiếu tiên sinh, chúng ta tiểu học đến trung học đều là bạn học. Bất quá, ngài quý nhân hay quên chuyện, khả năng nhớ không còn rõ."

Tiếu Thành liếc mắt nhìn một cái Lăng An Tu, nhàn nhạt nói: "Ta nhớ rồi."

"Ồ? Vậy thì thật là đúng dịp!" Lâm Tư Viễn nói, "Nếu tất cả mọi người đều biết nhau,sao không ngồi xuống cùng uống một chén đi! Đúng rồi, Tư Uyển hẳn là cũng ở trong công ty, có muốn hay không gọi cô ấy đến đây?"

"Không cần, tôi vừa gọi điện thoại cho cô ấy, cô nói rất bận."

"Há, vậy thì ba người chúng ta!" Lâm Tư Viễn hứng thú rất cao, "Nhân viên phục vụ, lấy thêm mấy bình rượu đến! Đúng rồi, phải chọn vài món thức ăn mới được..."

Lăng An Tu cùng Tiếu Thành ngồi đối mặt nhau. Tiếu Thành vẫn luôn mặt không hề cảm xúc, Lăng An Tu thì lại yên lặng mà uống rượu dùng bữa.

Lăng An Tu cùng Tiếu Thành đều không làm sao mở lời nói chuyện, bầu không khí tương đối quỷ dị, Lâm Tư Viễn lại không chút nào nhận ra được điểm này, có lẽ là uống nhiều rượu , lời nói càng ngày càng nhiều.

"Tiếu Thành, anh nói cho cậu cái này, An Tu thật sự là nhân tài! Công tác năng suất nhanh, chất lượng cao... Khà khà, anh thực sự là may mắn kiếm được."

Tiếu Thành như có điều suy nghĩ nhìn Lăng An Tu, "Là ."

"An Tu, Tiếu Thành lớn lên đẹp trai chứ?"

"... Đẹp."

"Aiya, chỉ tiếc, hắn muốn làm chồng em gái tôi ."

Lăng An Tu cười gượng vài tiếng, "Vậy thì thật là chúc mừng..."

Vừa lúc, một cú điện thoại phá vỡ cục diện Lâm Tư Viễn lải nhải, hắn một mặt đáng tiếc nói: "Thật thật không tiện, ta hiện tại nhất định ta phải gặp khách hàng quan trọng."

Lăng An Tu lập tức đứng lên, "Tôi và ngài cùng đi."

"Không cần, " Lâm Tư Viễn vung vung tay, "Cậu ngồi tiếp cùng Tiếu Thành, sau đó trả tiền, sau đó công ty chi trả là tốt rồi."

Lâm Tư Viễn đi rồi, bầu không khí càng thêm lúng túng, hai người hai mặt nhìn nhau, không nói một lời. Cuối cùng, vẫn là Lăng An Tu lên tiếng: "Cái kia, ta có đồ vật phải cho ngươi... Bây giờ đi về lấy, ngươi có thể chờ hay không?"

"Không thể."

"... Nha."

"Chờ sau khi tan việc ngươi đưa đến nhà ta được rồi."

"A? Nhà ngươi?"

Tiếu Thành đứng lên, "Ta sẽ đưa địa chỉ cho ngươi sau." Nói xong, liền đi cũng không quay đầu lại.

Sau cánh gà:

Tiếu Thành: Ta kháng nghị! Rõ ràng ta mới là công chính, vì cái lông gì mà xuất hiện ít như vậy!

Mỗ ty: Tiếu mỹ nhân, nhiều như anh đẹp trai như vậy, muốn cùng dính mưa sao ~

(vì vậy mỗ Ty bị Tiếu mỗ người đánh bay ~)

---------------------------

Nguyệt Kiều: ừm máy tính của mình bị thu rồi X﹏X phải beta bằng điện thoại rất khó khăn a :< có gì sai sót mọi người góp ý mình sẽ sửa lại ngay.

- Hết chương 4 -

Chim tao đau quá man =))