Tra Công Nhẹ Chút Đi!

Chương 25: 25 Ánh Sáng Và Sự Dơ Bẩn 3

Tôi còn đang ngái ngủ vẫn bị anh thẳng thừng kéo dậy khỏi giường, nhưng quả thực lúc này tôi mệt mỏi hơn bao giờ hết, dù là thể xác hay linh hồn.

Thế nên tôi mạnh gan giằng tay khỏi anh nhưng không thể được, ngược lại cổ tay càng bị anh hung hăng siết mạnh.

“Rầm!”

Cửa phòng tắm bị anh hung hăng đá văng ra, anh đẩy tôi ngã nhào xuống sàn sàn nhà lạnh lẽo.

Rất nhanh sau đó, dòng nước nóng hổi từ vòi hoa sen xối xả trút xuống người tôi, thuốc bôi trên cơ thể nhanh chóng bị tan đi và đổi sang cơn bỏng rát ghê người.

“A!”

Anh lại muốn làm gì nữa đây?

Tại sao lúc nào anh cũng nhìn tôi đầy căm thù như vậy, rõ ràng anh hai đã trở về rồi mà! Nếu tôi không hại chết anh hai, vậy sai lầm duy nhất chỉ là lợi dụng anh say xỉn mà lăn giường với anh!

Tội lỗi đê hèn đó tôi đã trả giá bằng ba năm sống không bằng con chó dưới chân anh và bạn bè anh, nhưng vậy còn chưa đủ hay sao?

Phải làm thế nào mới thoả mãn anh đây? Làm ơn dừng lại đi, tôi mệt mỏi lắm rồi.

Tôi trân trân nhìn anh mặc kệ anh có hiểu những suy nghĩ trong đầu tôi hay không, tôi thấy anh hung hăng ngồi xuống rồi nhìn tôi đăm đăm, hơi rượu phả lên mặt từng hồi nóng rực như muốn rủ rê tôi hãy cùng anh say sưa đi.

Nhưng rồi anh hung hăng cho tôi một cái tát như trời giáng, anh gào lên:

“Đ ĩ thoả, đáng tiếc cho gương mặt này ở trên người cậu!”

Anh nói xong thì cầm lấy bàn chải tắm thô bạo chà xát lên khắp cơ thể tôi.

Những vết thương vừa mới khép vảy lại hung hăng bị anh cào cho rướm máu.

Tôi nhìn thấy cơ thể dơ bẩn tràn đầy dấu vết xanh tím đỏ không biết do bị roi quất hay bị chúng cấu véo hiện lên mồn một trong đôi con ngươi đang ngập tràn căm giận của anh.

“Đồ điếm, chơi nhiều đàn ông như vậy mới đủ để thoả mãn cậu sao?”

Nước nóng hổi, da thịt rát buốt nhưng trái tim lại lạnh ngắt khi nghe được câu nói của anh.

Trong mắt anh tôi là đồ đ ĩ thoả hèn mọn như thế sao?

Tôi lắc đầu ú ớ muốn nói không phải, nhưng trí não nói rằng tôi giải thích thì có ích gì.

Từ lúc bắt đầu là tôi tráo trở nhúng chàm anh, cả quá trình đều là tôi đeo bám anh không tha, vì sao anh lại tin tôi chứ?

Tôi cay đắng nuốt xuống ý định giải thích, dù rằng vẫn hèn mọn mong chờ anh hãy tin tôi một chút, dù cho cả thế giới không một ai tin tôi.

Bởi vì 3 năm qua, ngoại trừ cố chấp bám dính anh, tôi chưa từng làm gì có lỗi với anh, chí ít là có lỗi với hai chữ si mê mà tôi hết mực dành cho anh!

Dưới sức nước mạnh như thác nóng đổ xuống cơ thể chi chít vết thương, da thịt tôi đỏ lên như tôm luộc, hầu hết những chỗ non mềm đều ứa màu tím do máu bầm tích tụ.

Nhưng tôi vẫn khăng khăng không kêu la.

Con ngươi thăm thẳm giờ phút này chỉ tràn đầy lửa giận, anh nắm tóc hung hăng kéo tôi đứng lên rồi đẩy mạnh tôi vào trong tường, trí não anh đã hoàn toàn bị ma quỷ ngự trị rồi.

Cơ thể tôi nhanh chóng bị xé nát làm hai, thứ đó của anh hung hăng đâm sâu vào người tôi rồi điên cuồng cắn phá từng lớp thịt mỏng manh bên trong.

Nhưng quan trọng hơn là tôi không còn cảm nhận được da thịt chân thực của anh nữa, rõ ràng anh đeo bao, giữa tôi với anh bị ngăn cách bởi lớp màng mỏng manh, đây là lần đầu tiên.

Là anh ngại tôi qua tay người khác đã dơ bẩn rồi hay sao?

Tôi cảm thấy thật ê chề, thế là khoảng cách ba năm qua tôi dốc sức kéo gần lại giờ phút này đã xa xăm dịu vợi, hoặc là tôi vốn dĩ không thể chạm đến anh!

Tôi nhanh chóng cắn mạnh môi dưới đến bật máu, âm thầm nuốt xuống tiếng rên đau sắp sửa trào ra.

Hai tay tôi vịn chắc lên tường thừa nhận từng lần đâm sâu đầy thô bạo của anh.

Bởi vì  bất ngờ, hơn hết là cơ thể tôi đang rất bài xích loại việc này, hình ảnh hai gã đàn ông ma quỷ kia vẫn ám ngự trí não tôi, cho dù tôi cố gắng quên đi, cố gắng ám thị đó chỉ là một cơn mộng mị nhưng cơ thể tôi vẫn không cách nào quên được những dấu vết d*m ô chúng độc ác khắc lên mỗi tấc da thịt tôi.

Thế nên bởi vì không có màn dạo đầu, cơ thể không đón tiếp, không có chất nhờn được tiết ra, nơi đó của tôi càng lúc càng khô rát và đẩy anh ra ngoài.

Nhưng thứ đó vẫn hung hăng tiến vào càng lúc càng sâu hơn.

Giữa hai chân tôi dần rỉ xuống một thứ chất lỏng đỏ sánh, ngoài máu ra tôi không thể nghĩ đến thứ gì khác.

Trí óc tôi bị cơn đau đớn giữ cho luôn tỉnh táo, đây rõ ràng không phải làm tình dù chỉ là một chút, chính xác là anh đang trừng trị tôi bằng cách xé nát cơ thể tôi mà thôi.

“Bị tôi chơi khó chịu đến thế sao, có cần tôi gọi thêm đàn ông đến thoả mãn cậu không hả?” Anh siết lấy cổ tôi, bắt tôi xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt không chút cảm xúc của anh, bắt tôi nhìn thấy anh chỉ đơn thuần cưỡng hiếp tôi là như thế nào.

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nước nóng vẫn đổ xuống cơ thể hai người nhưng tôi lại chẳng thấy ấm áp chút nào, khắp nơi đều lạnh lẽo, cơ thể lạnh lẽo, trái tim cũng lạnh lẽo.

Anh ghì chặt người tôi vào vách tường, thứ đó vẫn không ngừng đâm vào nơi sâu nhất trong cơ thể tôi, như sắp sửa xuyên qua đường ruột mà đâm đến dạ dày tôi.

Nếu bị anh chơi chết tôi sẽ khóc hay cười? Có lẽ trên đời này tôi là kẻ điên duy nhất muốn chết bằng cách làm tình, quả thực là mất hết liêm sỉ rồi! Miệng tôi trào phúng cười chính mình hết thuốc chữa, nhưng nhanh chóng đã bị anh hung hăng cắn mút thật lâu.

“Là đồ chơi cần biết được ai chủ ai khách, đã qua tay nhiều người chỉ có thể trở thành rác rưởi.” Ngay khi anh đạt đến cao trào cũng không quên mắng chửi bên tai tôi.

Không có sức nâng của anh, người tôi lập tức mất đà ngã xuống sàn nhà, anh chán ghét rút bao ném vào người tôi, âm thanh ác độc nhưng có phần nghiêm túc:

“Cậu dương tính với mai thuý rồi.

Nói thật đi, cậu bắt đầu chơi thứ này từ bao giờ?”.