Tra Công Nhẹ Chút Đi!

Chương 34: 34 Nắm Tay Buông Tay

Anh hai!

Tôi nhìn thấy anh hai lao người xuống biển và đang dốc sức bơi về phía tôi.

“Ngạn Dương nhảy xuống biển rồi, nhanh lên, thả phao xuống kéo cậu ấy lên mau!” Thái Hoàng đứng ở mũi ca nô bất ngờ trước tình huống này, vừa vội vừa hoảng không ngừng quát lên và điều khiển ca nô chạy tới.

Mọi người trên ca nô lập tức xôn xao, một ít người nghe lời lao nhao chạy đi gọi bảo vệ và tìm phao cứu sinh, nhưng hầu hết đều thờ ơ cầm điện thoại hướng phía tôi quay phim như mong chờ mọi chuyện càng rối thêm.

Tôi vẫn hướng mắt nhìn về phía anh hai, lòng dâng lên sự khấp khởi dù đang trong hiểm cảnh, bởi vì anh hai không hề bỏ rơi tôi, anh hai không có ghét tôi, ánh mắt lạnh lùng khi nãy chỉ là tôi nhìn nhầm mà thôi.

Tôi vùng vẫy tay chân và cố gắng thoát khỏi hai bàn tay như gọng kìm sắt của anh.

Tôi thực sự không muốn!

Vì sao mọi chuyện lại đi đến nước này?

Anh hai bất đắc dĩ, anh thì điên cuồng và tôi càng như sống không bằng chết.

Những tưởng anh hai quay về sẽ hoá giải mọi hằn thù khúc mắc.

Nhưng rốt cuộc mỗi người đều chất chứa một vết thương lòng, thời gian càng lâu, vảy đóng bên ngoài chỉ là ảo ảnh, máu thịt bên trong đã nhầy nhụa xác xơ, chỉ cần chạm đến một chút liền giống như bị hàng ngàn ấu trùng cắn xé, vết thương lập tức rỉ máu và cõi lòng đau đớn không thôi.

Tựa như không chết không ngừng!

Xung quanh tôi toàn là nước biển, phía trên là bọt sóng bắn tung toé chắn ngang tầm mắt tôi, tôi cố sức đạp nước bơi về phía anh, ánh mắt cay cay bởi vì tôi không chỉ có một mình.

“A!”

Nơi ngón chân trái bất chợt nhói lên, cơn đau dần dần lan lên phía trên, bắp chân tôi căng cứng đau rần và không hề nghe tôi sai khiến.

Chuột rút rồi!

Tôi nhanh chóng bị hải lưu cuồn cuộn kéo xuống, nước biển lạnh cóng vây lấy thân thể tôi, khắp khoang mũi và miệng đều tràn ngập thứ nước biển mặn chát.

Cứu tôi với!

Nước tiếp tục tràn xuống phổi, dưỡng khí dần dần bị rút cạn, vốn dĩ muốn chết nhưng khi đối diện với cái chết, tôi hèn nhát muốn được sống hơn bao giờ hết.

Nhưng dẫu tôi quơ tay quạt mạnh thế nào vẫn thua trước sức nước cuồn cuộn, cơ thể tôi dần chìm xuống dưới biển sâu thăm thẳm.

Cứu tôi!

Trong lúc trí não bị ngạt đến hồ đồ, một bàn tay bắt lấy hay tay tôi và nhanh chóng kéo tôi trồi lên mặt nước.

Là anh hai!

Tôi chầm chậm mở mắt ra, nhìn thấy anh hai hiền lành và che chở tôi như những ngày còn bé, tôi những muốn cảm ơn nhưng chỉ có thể vô lực ngã lên người anh rồi không ngừng hít thở không khí để giành giật sự sống.

Bỗng dưng cả người tôi bị một lực lớn kéo mạnh ra đằng sau, gáy tôi nhanh chóng lạnh ngắt và sởn lên từng hồi, tôi biết người đó chính là ai.

“Khải Đăng, chuyện gì cũng nên có chừng mực, cậu đừng lấy tính mạng con người ra để đùa giỡn nữa!” Anh hai ôm chặt tôi trong lòng, giọng điệu không còn ôn hoà mà lẫn chút khiển trách.

“Lâm Ngạn Du, quay lại đây!” Anh ở đằng sau vẫn không muốn buông tha tôi, giọng điệu vẫn kiêu ngạo và bất cần như cũ.

“Rốt cuộc là cậu muốn thế nào, bởi vì tôi không thể đáp lại tình yêu của cậu thì cậu liền muốn huỷ hoại tất thảy sao?” Anh hai vẫn kiên quyết giữ chặt tay tôi, giọng điệu không lớn không nhỏ nhưng quyết liệt không kém gì anh.

“Lâm Ngạn Du, tôi nói cậu quay lại đây!” Giọng anh đã mất kiên nhẫn, anh trực tiếp phớt lờ anh hai mà chuyên tâm quát nạt sau lưng tôi, nếu giọng anh làm bằng dao thì chắc gáy tôi đã bị đâm xuyên rồi!

Tôi từ trong mơ hồ cũng không biết phải xử sự ra sao, tình nhân cãi nhau tôi lại phải đứng giữa chịu trận, tiến không xong lùi không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người đang giận cá chém thớt.

Trong lúc song phương giằng co quyết liệt, ván điện vốn dĩ đang xoay vòng quanh ca nô chợt bị sóng hất lên không trung rồi điên cuồng lao thẳng ra khơi.

Hai tay tôi vẫn còn bị trói chặt và nối với ván điện, cả người tôi lập tức bị nó kéo phăng phăng về trước, anh hai không kịp phản ứng, cũng bị tôi đẩy theo ra xa.

“Ngạn Dương, Ngạn Du!” Anh đứng đằng sau lao người bơi tới bắt lấy hai chúng tôi nhưng đã không kịp rồi.

Ván điện mạnh mẽ lao trên cơn sóng lớn, nhanh chóng đẩy chúng tôi ra khỏi khu vực an toàn.

“Đừng sợ, Ngạn Du, sẽ có người tới cứu chúng ta!” Anh hai vẫn ôm tôi, trấn an tôi bằng âm thanh dịu dàng.

Sẽ không sợ! Tôi ngước mắt nhìn anh hai, mũi tôi cay xè cảm thấy mình đúng là sao chổi, lúc nào cũng kéo anh hai vào cảnh hung hiểm mà thôi.

Ca nô ở đằng sau đã chạy tới nơi ba chúng tôi đang đứng và kịp thời vớt anh lên đó.

Lòng tôi chợt nhẹ đi một nửa khi thấy bóng dáng anh đang đứng trong đám thanh niên nhà giàu ấy.

Bọn họ nhanh chóng mang khăn và nước ấm vây quanh anh chăm sóc.

Sau đó, ca nô nhanh chóng đổi hướng và chạy tới nơi chúng tôi đang bị sóng cuốn đi.

Chúng tôi sắp được cứu rồi sao?.