Đại thiếu gia vừa bị đá đít ra khỏi nhà Hạ Lâm Chu vắt chân ngồi trên đại sảnh một khách sạn năm sao nửa tiếng đồng hồ, Trình Hạo mới từ trong thang máy đi ra, bước đến chỗ hắn cười nói, “Sao qua mà không gọi trước, chờ lâu chưa?” “Để quên di động ở nhà.” Hạ Lâm Chu duỗi người ngáp dài trên ghế sô pha, không chút khách khí nhờ vả thằng bạn nối khố, “Cho tao cái phòng ngủ coi, mệt muốn chết.”“Lâm Chu à.” Trình Hạo khó xử, “Ông già tao mới gọi điện cho tao…”“Sao đến cả mày cũng vậy?” “Mày cũng biết mà, người ta gọi tao Tổng giám đốc Tiểu Trình, nhưng thật ra vẫn chỉ là Tiểu Trình mà thôi, mọi việc đều phải thuận theo ý ông già tao. Giờ tao có để phòng cho mày nhân viên cũng không chịu…” “Thôi được rồi.” Hạ Lâm Chu Xoè tay, “Vậy đưa tao chìa khoá nhà, tao qua ở nhờ mấy ngày.” “Cái này…”“Này cái gì nữa?” Trình Hạo lúng túng, “Nhà tao giờ đang có người, mày qua không tiện…” Hạ Lâm Chu trừng mắt nhìn Trình Hạo, nghiến răng, “Giỏi lắm Hạo Nhi.” Ngày thường khám bệnh cũng không có gì vất vả lắm, nay Ôn Tri Hứa đi công tác cả tuần, chỉ còn mỗi Văn Tầm Xuyên khám bệnh, việc bỗng nhân lên gấp đôi, thời gian uống nước còn không có, mỗi ngày về cả người đều rệu rã.Ơn trời cuối cùng cũng tan tầm. Gã tháo mắt kính, mệt mỏi xoa trán, lúc này mới rảnh rỗi lấy di động ra xem tin nhắn mới.Đa số đều là tin bạn bè rủ đi chơi. Gã nhắn lại, “Mọi người cứ đi đi, tôi không đi được đâu.”“Sao thế, hoàn lương rồi à? Hay đang yêu đương rồi.”Văn Tầm Xuyên cúi đầu nhắn lại, “Không, là đi chăm em bé.”Nhắn xong tin Văn Tầm Xuyên tắt âm điện thoại, đứng dậy thay quần áo về nhà. Ngày thường gã không hay nấu cơm tại nhà, nên không thể làm cơm ngon lành cho Xuân Mai như Ôn Tri Hứa được. Nhưng mà để con gái nuôi ăn hạt khô cả tuần gã cũng xót, thế là trên đường về gã vòng xe đi mua hai phần cháo hải sản, định về cho nhãi con ăn bồi bổ cơ thể. Văn Tầm Xuyên xách hai phần cháo một của mình một cho Xuân Mai về lại tiểu khu. Hành lang ngoài tối om om, đèn đã hư từ lâu mà bên chủ toà nhà hẹn hẹn nữa hẹn mãi vẫn chưa thấy sửa. Gã thở dài vừa móc điện thoại ra mở đèn pin xem đường, vừa nghĩ hôm nào rảnh xuống mua cái bóng mới tự thay quách cho rồi. Cúi mặt bấm mở đèn pin trên điện thoại xong, gã ngẩng đầu, thình lình thấy ngay một gương mặt bị đèn chiếu trắng bệch. Gã hết cả hồn, sống lưng ớn lạnh một đường. Nhưng vừa định buộc miệng chửi tục vì giật mình thì gương mặt kia đã nhanh hơn gã phun ra một câu chửi “Đờ cờ mờ!” Người nọ dựa lên cửa nhà gã, giơ tay che mặt, “Đừng rọi thẳng vô mặt tôi nữa, mù bây giờ!” Văn Tầm Xuyên nghe ra là giọng của ai thì không thèm tắt đèn, cứ thế bước lại cửa nhà cố tình cứ rọi thẳng vào mặt hắn. Nhớ lại gương mặt cái tên ăn không ngồi rồi Hạ Lâm Chu chuyển xanh đỏ tím vàng chớp tắt như cây thông Noel trong nhà hàng mấy ngày trước, Văn Tầm Xuyên lại muốn phì cười, quên luôn cả việc hỏi hắn vì sao lại ngồi ăn vạ trước cửa nhà gã. “Ôi, ai vậy?” Văn Tầm Xuyên cong môi đi ngang qua người Hạ lâm Chu chọc, “Bà xã đấy à?”“…” Hạ Lâm Chu sao mà không hiểu gã đang kháy mình, nhưng đang “không gia đình”, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn. Hạ Lâm Chu nghiêng người tránh ánh đèn, nặn ra một nụ cười khả ố kèm một cái giọng nhão nhoẹt, “Ông xã, anh nuôi em đi.” Văn Tầm Xuyên không hề đoán được hắn sẽ phun ra một câu như thế, da gà gã nổi hết cả lên.Nói thật nếu không phải gã giỏi kìm nén, hai hộp cháo trên tay giờ đã ụp vào mặt tên Hạ Lâm Chu rồi. —