Trà Sữa Vị Em

Chương 21: Dù sao em cũng là đội trưởng

Cốc trà sữa thứ hai mươi mốt: Dù sao em cũng là đội trưởng.

- -----------------------

Lúc bọn họ tới chùa Linh Thương, trong chùa đang rất đông người.

Thần phật ngay trước mặt, dù lòng có tin hay không, chí ít giờ phút này họ nhất định phải thành kính.

Tô Ngang lôi kéo Lê Dương: “Đội trưởng! Mau! Bái bằng cả tấm lòng chân thành của mày đi!”

Lê Dương thở dài, nhưng vẫn đi đến dâng hương.

Thiệu Nhất dọc đường chụp được không ít ảnh, có phong cảnh cũng có con người.

Anh bỏ máy ảnh xuống, bước tới cạnh Lê Dương, cùng nhau thắp hương.

Lê Dương thấy anh cũng chắp tay, hỏi rằng: “Anh cầu gì vậy?”

Thiệu Nhất cười, “Không có gì. Chỉ là, hy vọng hết thảy đều suôn sẻ.”

Lê Dương nghe anh nói vậy cũng mỉm cười, “Đơn giản thế thôi à.”

“Ừ, chỉ đơn giản thế thôi.”

Mọi người bái Phật xong, thời gian vẫn còn sớm, không biết là ai đưa ra đề nghị cả đám leo lên đỉnh núi ngắm cảnh.

Lê Dương: “……”

Những người khác đều rất tán thành, núi Linh Thương phong cảnh tú lệ, hẳn trên đỉnh núi cảnh vật sẽ càng đẹp mắt. Hơn nữa tuổi thiếu niên vốn ham chơi, ngồi xe hai tiếng tới đây chỉ để bái một chốc rồi về, chẳng có đứa nào vui vẻ cả.

Diệp Dụ cũng suy xét đến điểm này, liền đồng ý: “Thế cũng được, nhưng thầy thấy đường núi càng lên cao càng khó đi, mọi người phải để ý dưới chân mình.”

Lý Nhiên theo chân Diệp Dụ là chuyện miễn bàn. Từ sau khi nghe Diệp Dụ kể về truyền thuyết ngôi chùa Linh Thương, hắn liền cho rằng giữa hai người bọn hắn lại có thêm một tầng thân thuộc.

Thiệu Nhất tự nhiên cũng đi cùng họ.

Đoàn người nói cười bát nháo, hăng hái ồn ào.

Tô Ngang hỏi Lê Dương: “Tiểu Lê Tử, giờ mày đã có cảm giác sẽ không rút trúng Nhất Trung chưa?”

Lê Dương quay đầu ngó cặp mắt tràn đầy trông đợi của cậu ta, nhẫn tâm lắc đầu: “Chả thấy gì.”

Bạn mập an ủi Tô Ngang: “Không sao đâu mờ, anh Lê xui xẻo đâu phải ngày một ngày hai……”

Tô Ngang thụi bạn mập một cú.

An ủi kiểu gì vậy hả, ông ơi ông nhắm miệng lại giùm cái đi!

Liêu Trí Tùng nghe bọn họ nói đến chuyện rút thăm, cũng lo lắng sốt ruột: “Bọn mày nói xem, bên Nhất Trung có dùng lại đám người của mấy năm trước không?”

Hồ Phi dõng dạc: “Sợ cái gì! Bọn mình thành tâm thành ý bái Phật Tổ, chắc chắn sẽ được phù hộ! Năm nay dập cho bọn nó đái ra quần!”

Nhưng mà không có ai để ý cậu ta.

Hồ Phi:……

Từ hành giả thở dài: “Cũng chỉ là cao hơn chúng ta một chút thôi mà.”

Đám người của đội bóng rổ Nhất Trung toàn bọn khổng lồ, có hai tên một mét chín, một mét tám là lùn nhất.

Còn đội bóng rổ Thành Trung, thậm chí có hai tên chưa đủ một mét tám.

Tô Ngang chửi đổng: “Thân to óc trái nho.”

Bạn mập phụ họa: “Chỉ số thông minh thấp.”

Tô Ngang lắc đầu: “Hầy, béo ơi, đừng tùy tiện chê bai chỉ số thông minh của người ta.”

Bạn mập: “……” Không phải mày nói trước à anh hai.

Lúc này Diệp Dụ đột nhiên nói với đám nhóc: “Mấy đứa cứ thi đi, cố gắng hết sức là được, không cần  áp lực.”

Bạn mập trông mong hỏi: “Thắng có phần thưởng không ạ?”

Diệp Dụ cười cười, vỗ vai cậu ta, “Thắng sẽ mời mấy đứa đi ăn lớn.”

“Thế nếu là th……” Bạn mập còn chưa nói xong chữ “thua”, đã bị Tô Ngang bẹp một phát che kín miệng, tiếng vang to đến nỗi mắt bọn Hồ Phi giật hết cả lên.

Tô Ngang vô cùng căng thẳng: “Không được nói bậy! Nhổ mau! Nhổ!”

Bạn mập bị bịt miệng, phản ứng đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới chắp tay trước ngực hướng về phía chùa Linh Thương gần ấy mà bái lạy, thành kính khấn: “Con chưa nói gì cả, chưa nói gì đâu ạ!”

Lê Dương nhìn chúng bạn, lần nữa hoài nghi làm sao bọn nó có thể bê được mình đi cùng.

Một cái nhìn này khiến cậu bất cẩn không chú ý dưới chân, mặt đá gồ ghề cộng thêm bậc thang đột nhiên cao lên bất ngờ khiến chân cậu bước hụt, theo bản năng chụp lấy thứ gần nhất.

Hoặc người.

Sau một lúc lâu, Lê Dương “Shh” một tiếng.

Mẹ nó, đau.

Dưới tình thế cấp bách cậu túm chặt Thiệu Nhất bên cạnh, nhưng không ngờ Thiệu Nhất bị túm đột ngột cũng không kịp trụ vững, thân mình nghiêng ngả đổ sang một bên.

Lê Dương đương nhiên ngã thẳng cẳng, Thiệu Nhất phản ứng nhanh, duỗi tay chống đất mới tránh không đè lên người cậu bạn nhỏ.

Những người đi trước nghe thấy động tĩnh, hối hả quay đầu nhìn, bị cảnh tượng trước mắt doạ cho chết sững.

Tô Ngang cẩn thận hỏi: “Hai người……đang làm gì thế?”

Thiệu Nhất đứng dậy, “Không có gì, vấp ngã thôi.”

Anh duỗi tay muốn kéo Lê Dương, Lê Dương lại nhíu mi hít một hơi lạnh.

Thiệu Nhất nhíu mày, “Trẹo rồi?”

Những người đi trước đều vòng trở về, “Không sao chứ Lê ca?”

Diệp Dụ lo lắng ngồi xổm xuống hỏi: “Bị trẹo chân hả?”

Lê Dương trừng mắt nhìn chằm chằm chân mình, “Hình như, là thế.”

Đậu má, cậu chạy bộ đánh bóng rổ còn chưa bị sứt chân miếng nào, nay đi một khúc đường núi ngắn ngủn mà cũng trẹo cho được là sao?

Bạn mập hít sâu một hơi: “Siêu đau nhỉ.”

Lê Dương làm mặt lạnh: “Không đau.”

Sự thật là cậu đau sắp chết rồi, tiếng lòng rít gào thảm thiết lắm.

Thiệu Nhất nhéo nhéo mắt cá chân phải của cậu, Lê Dương rụt lại, trừng anh: “Anh làm cái mẹ gì đấy……”

Thiệu Nhất nhìn chằm chằm mắt cá chân đã sưng lên, bất đắc dĩ nói: “Thật sự bị trẹo rồi, bây giờ phải xuống núi thôi nhỉ?”

Anh nâng Lê Dương đứng dậy, nói với những người còn lại: “Tôi đưa em ấy đến bệnh viện khám, mọi người cứ tiếp tục đi đi.”

Bạn mập còn chưa kịp lê hoa đái vũ khóc thương cho anh Lê của mình, Lê Dương đã giơ tay xì tóp: “Tao chưa có chết, bọn mày chơi tiếp đi, dù sao tao cũng không về ngay được.”

Diệp Dụ hỏi: “Chắc chắn không cần mọi người đi cùng em chứ?”

Lê Dương: “Vâng thầy, không sao đâu ạ, chỉ trật một chút thôi, thầy dẫn bọn nó đi đi.”

Diệp Dụ gật gật đầu: “Vậy hai người xuống núi phải cẩn thận.”

Mọi người đi rồi, Thiệu Nhất mới hỏi cậu: “Không đau thật à?”

Lê Dương kiên cường lắc đầu: “Không.”

Thiệu Nhất nhìn trán cậu lấm tấm mồ hôi lạnh, nhướng mày, nhưng cũng không chọc ghẹo gì.

Anh dìu Lê Dương xuống núi, thấy tư thế có chút không thuận liền duỗi tay muốn đỡ eo bạn nhỏ, nhưng chẳng ngờ tay anh vừa khẽ chạm vào, Lê Dương đã theo phản xạ lách mình về phía ngược lại, khéo làm sao, nhào vào lòng ngực anh.

Thiệu Nhất nhìn ót bạn nhỏ, trêu ghẹo: “Chủ động vậy sao?”

“Chủ động ông nội anh, đừng có chạm vào eo bố.” Lê Dương quay đầu lườm anh một cái, tự mình đứng thẳng.

Cậu sợ đau là thật, nhưng có trời mới biết, một nhân vật cấp nam thần lạnh lùng như Lê Dương, so với sợ đau còn sợ ngứa hơn nhiều.

Nhưng vụ sợ ngứa này cũng quá là mất mặt.

Thiệu Nhất nhướng mày: “Sao thế? Đều là đàn ông cả mà.”

Đệt, đều là đàn ông cả nên mới càng không thể đụng đấy! Giây phút này Lê Dương cực lực muốn nắm cổ áo rống vào mặt anh như vậy.

Thiệu Nhất cũng nhớ ra gì đó, tém tém bớt, “Được rồi, không chạm vào em đâu.”

Sau đó đỡ vai cậu tiếp tục xuống núi.

Lê Dương lại nhíu mày: “Câu anh vừa nói hình như có nghĩa khác.”

“Hử?” Thiệu Nhất cười như không cười, “Trong đầu em toàn nghĩ gì đâu vậy.”

“……” Lê Dương ngậm miệng luôn.

Hai người vất vả lắm mới xuống được núi, lập tức tới bệnh viện gần nhất.

Lúc đang xếp hàng, trên lối đi của bệnh viện có một bà bác cài trâm dòm họ cả buổi, còn nói với một bác cài trâm khác đứng cạnh: “Ầy chà hai thằng nhóc này đẹp trai quá ta!”

Bác sĩ đã lớn tuổi, thấy có hai người kèm nhau bước vào cũng không hề bối rối mà giương mắt xem xét, sau đó từ từ đeo kính, một loạt động tác cứ như pha quay chậm.

Bác sĩ già rốt cuộc chuẩn bị xong, chậm rì hỏi: “Bị sao thế?”

Thiệu Nhất đỡ Lê Dương ngồi xuống, “Trẹo chân ạ.”

Bác sĩ già ngắm nghía, lại chậm rãi uống một ngụm trà, Lê Dương cảm thấy ông ta quả thật chẳng khác chi cái con lười tên Tia Chớp* kia.

* Con lười trong Zootopia

Bác sĩ nắn nắn, hỏi thêm mấy điều, nói với hai người: “Không có vấn đề gì lớn, vặn lại rồi, sau một tuần sẽ tốt thôi.”

Bác sĩ già viết cho hai người những việc cần lưu ý, viết thêm một đống kiến nghị, sau đó mới để hai người đi về.

Thiệu Nhất trộn lẫn hắn, hỏi: “Bác sĩ dặn em trong vòng hai tuần không được hoạt động mạnh, vậy trận thi đấu của các em?”

Lê Dương nhíu mày: “Ổng nói một tuần là tốt rồi, đến thứ sáu cũng chừng đó.”

Thiệu Nhất lắc đầu: “Em đây là không tôn trọng lời dặn của bác sĩ à? Chân của em nếu chưa khỏi hẳn, có thể để lại di chứng đấy.”

“Ông đây kiên cường.”

“Trường các em mà biết sẽ cho em đi thi tiếp sao?”

Lê Dương ngắt lời anh, “Anh đừng nói thì ai biết chứ, chỉ cần yên phận một chút, ba ngày sau sẽ khỏi hẳn thôi.”

Thiệu Nhất có chút kinh ngạc: “Vì sao vậy?”

Vốn dĩ chiếu theo biểu hiện chán chường của bạn nhỏ, nếu có lí do hợp lí để không phải thi đấu, bạn nhỏ hẳn sẽ không chối từ, nhưng thật không ngờ……

“Bọn nó đều nói, em chơi bóng rổ rất giỏi,” Lê Dương khập khiễng bước đi, giọng điệu đều đều, rũ mắt nói, “Sợ bọn nó không có em sẽ oà khóc trên sân mất.”

“Rất mất mặt.”

“Dù sao em cũng là đội trưởng mà.”

HẾT CHƯƠNG 21.

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Dương: Là em, tên em là Lê Kiên Cường:)