Trà Sữa Vị Em

Chương 23: Chỉ là một cậu bạn nhỏ

“Cố lên! Cố lên a a a!”

“Oa vào vào a a a!”

Lê Dương ghi một bàn thắng, cùng đồng đội trao đổi ánh mắt, sau đó làm dấu tạm dừng với trọng tài.

Hiện tại đang nghỉ giữa giờ, dù chỉ có mười phút ngắn ngủi, nữ sinh cả trường vẫn chạy ra sân bóng rổ tụ tập.

Thêm vài lớp có tiết học thể dục, nhất thời trong sân rầm rầm tiếng hoan hô và tiếng hét chói tai vang dội.

Nhưng chắc chắn hầu hết đều hướng về bọn Lê Dương rồi, chỉ có một số ít bình luận viên ‘đẹp trai không bao giờ sai’ chú ý đến đội trưởng đội bóng rổ Bát Trung thôi.

—— Lớn lên thật trắng, cũng thật cao, dù điểm số đang bị Thành Trung áp đảo thì vẫn tủm tỉm cười, đối lập hẳn với đám đồng đội bực dọc cháy cả mặt xung quanh.

Trọng tài và huấn luyện viên cùng nhau thảo luận, tránh để tiếng reo hò nghiêng hẳn về một phía kia ảnh hưởng, khiến bọn họ cứ như đi bắt nạt người ta.

Tô Ngang đến bên sân uống nước, nhìn bản mặt của đội trưởng bên kia, rất là khó chịu, “Thằng ẻo lả kia cười cái đếch gì, kém bọn mình mười mấy điểm mà còn cười.”

Bạn mập toàn tâm toàn ý giữ nước cho mọi người, cãi cự: “Người ta cười cũng phạm pháp sao?”

“Ai biết, điệu cười của nó làm tao khó chịu,” Tô Ngang nhíu mày, “Như kiểu còn trò gì chưa tung ấy.”

Hồ Phi quay đầu xem thử, “Điệu cười thế nào cơ? Bảnh phết mà.”

Lê Dương ngồi bên sân uống nước, đánh xong một hiệp đã thấy được trình độ của Bát Trung không bằng bọn họ, chỉ cần bọn họ giữ vững tình hình là có thể thắng.

Ngoại trừ đội trưởng đội kia. Trực giác của Tô Ngang không sai, tên đó cười sáng lạn như mặt trời, nhưng thật tình lại rất lạnh lẽo.

Từ Hành tiếp lời: “Nó tên Hứa Kha, là bạn cấp hai của tao. Ngày xưa nó đánh bóng rổ giỏi lắm đấy”.

“Thế hử?” Hồ Phi vỗ vai câu ta, lắt léo hỏi, “Thế nó với anh Lê ai giỏi hơn?”

Vẻ mặt thì viết mấy chữ “Dám nói không phải anh Lê thì tức là mày chọn cái chết!”

Nhưng Từ Hành vẫn luôn là con người thẳng thắn: “Tao không biết, lối chơi của hai người khác nhau lắm.”

“Ồ? Khác như nào?”

“Thì là,” Từ Hành nghĩ nghĩ, “Lối chơi của Lê ca tương đối trực tiếp, tàn nhẫn, chính xác, ổn định, còn lối chơi của Hứa Kha thiên về chiến thuật, …… kiểu như..…”

“Kiểu quanh co vòng vèo ấy hả?”

“…… Chắc thế.”

“Nhưng mà không cần lo quá đâu, tao xem bọn họ phối hợp không tốt lắm, bằng không cũng chẳng để để Nhất Trung độc chiếm ngao đầu* nhiều năm như vậy.”

*獨佔鰲頭(Độc chiếm ngao đầu): Khôi tinh là vị thần chủ tể về vận mạng của văn nhân. Hình tượng điển hình của Khôi tinh là một co quỷ tóc đỏ mặt xanh, đứng trên đầu con ngao, một chân hướng về phía sau co lên như móc câu, một tay bưng cái đấu, tay kia cầm bút, ý nghĩa là dùng bút điểm tên định ra những người thi đỗ. Đây chính là nói “Khôi tinh điểm đẩu, độc chiếm ngao đầu”, được xem là điềm người đi thi sẽ đỗ.

Hồ Phi rất kinh ngạc, “Mày có văn hoá ghê đó Tiểu Từ, còn biết dùng cả thành ngữ.”

“……”

Lê Dương nhìn sang phía đối diện, lúc này bên sân đã nhiều người rời đi, sắp đến giờ vào lớp rồi.

Vừa khéo cậu giao mắt với Hứa Kha.

Đối phương thấy cậu nhìn qua, khóe miệng nhếch càng cao, nụ cười càng sáng lạn.

“……” Đồ điên.

Chờ thảo luận xong, khoảng thời gian tạm nghỉ của họ cũng kết thúc.

Tuy Hứa Kha đúng là giỏi chiến thuật, thậm chí còn nhiều lần suýt vượt điểm bọn họ, nhưng đội cậu ta cũng thật sự phối hợp với nhau không tốt.

Lê Dương thấy đội phó bên kia đã lườm Hứa Kha mấy lần rồi, nom có vẻ không kiên nhẫn nổi nữa.

Hứa Kha thì chẳng có phản ứng gì đặc biệt.

Thế nên trận đấu này thuận lợi chiến thắng.

Bọn Tô Ngang đều rất xúc động, nhưng đối thủ còn ở đây, bọn họ không thể túm lấy nhau ngao ngao kêu được, chỉ có thể làm bộ cool ngầu đập tay.

Bên này vui mừng phấn chấn, bên kia là mây đen giăng đầy.

Tô Ngang thấy tên đội phó kia giận dữ nói gì đó với Hứa Kha, lắc đầu: “Đúng là không thân thiện, chả như tao, khoan dung dịu dàng, hai trận hồi lớp 10 tao chưa từng rống Tiểu Lê Tử như vậy đâu!”

Hồ Phi thọt đao: “Mày cũng đâu dám.”

Hứa Kha không để tâm đám đồng đội đang sục sôi lửa giận trách cứ nhiếc móc mình, cậu ta hiện tại chỉ muốn làm một việc duy nhất.

Lê Dương vốn đang định cùng bọn bạn về phòng học lấy quần áo, đột nhiên bị người gọi lại.

“Lê —— Dương?”

Đám Lê Dương đồng loạt quay đầu nhìn, trông thấy Hứa Kha tủm tỉm cười đứng cách đó hơn hai mét.

Bạn mập cảnh giác: “Ông gọi anh Lê của tụi tui chi vậy? Sao ông biết tên anh tui?”

Hứa Kha mỉm cười, “Con gái trường các cậu gọi to như thế, tôi muốn không biết cũng khó.”

Mười phút giữa giờ ban nãy, Lê Dương lọt rổ hai quả, thu được một đống “Lê Dương em iu anh” từ đám con gái xa lạ”.

Hứa Kha cười nói: “Cậu chơi bóng không tệ.”

Bạn mập đứng sau Lê Dương lặng lẽ bĩu môi.

Tất nhiên rồi, không thì làm sao dần bọn mày nhừ tử thế được.

Lê Dương gật đầu: “Cậu cũng vậy.”

Hứa Kha vươn tay, “Tôi tên Hứa Kha, rất vui được gặp cậu.”

Tuy cậu cảm thấy có chút kì lạ, nhưng vì lí do lễ phép, Lê Dương vẫn đưa tay ra bắt.

Vốn tưởng thế là xong, chẳng ngờ Hứa Kha lại nói, “Thêm phương thức liên lạc nhé?”

Lê Dương càng chẳng hiểu mô tê.

Cậu lạnh nhạt đáp, “Không cần lắm đâu.”

Hứa Kha còn định nói thêm, Tô Ngang đã chỉ chỉ phía sau cậu ta, “Đồng đội ông tìm ông kìa.”

Hứa Kha quay đầu, thấy đội phó đang nhăn nhó ngoắc mình về, nhíu mày. Khi cậu ta quay lại, Lê Dương đã xoay lưng đi mất rồi.

“Thằng ẻo kia muốn gì vậy nhỉ?” Tô Ngang vuốt cằm, “Cứ cảm thấy nó không có ý tốt.” 

Lê Dương không bận tâm lắm, “Kệ nó.”

Lê Dương thay giày xong, sờ sờ mắt cá chân phải.

Ban nãy lúc cậu tiếp đất sau khi bật lên ném rổ, mắt cá chân bỗng nhói lên một chút, từ đó đến giờ vẫn loáng thoáng cảm giác đau.

Chắc vì chấn thương lần trước chưa khỏi hẳn?

Chậc.

Cậu xoay xoay cổ chân, đi khỏi phòng thay quần áo.

Ngay lúc này, Thiệu Nhất vừa đến thành phố Tân Hải.

Anh chào hỏi qua bác sĩ, biết Thiệu Vân đã ngủ, liền không đi quấy rầy.

Trước tiên anh tìm phòng khách sạn, mỗi lần đến đây anh đều mang rất ít đồ đạc, trừ vài món quần áo và đồ vệ sinh cá nhân, vali hành lí chỉ toàn đồ của Thiệu Vân.

Sáng hôm sau, anh xách đồ đến thăm Thiệu Vân.

Hộ lý là một dì lớn tuổi hiền lành họ Dư. Bà đang gọt táo cho Thiệu Vân, thấy Thiệu Nhất đến liền tươi cười: “Ôi chao, Tiểu Thiệu đến rồi.”

Thiệu Vân nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, không có phản ứng.

Thiệu Nhất nhẹ nhàng thưa một tiếng, “Mẹ.”

Thiệu Vân vốn đang an tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy liền kinh hỉ quay đầu, ánh mắt nhìn Thiệu Nhất tràn đầy niềm vui.

“Nhất Nhất, con tới thăm mẹ à?”

Thiệu Nhất mỉm cười, đặt đồ xuống, bước tới ôm lấy Thiệu Vân, “Vâng, tới thăm mẹ đây.”

Thiệu Vân sờ sờ đầu Thiệu Nhất, “Công việc vất vả không con?”

Thiệu Nhất cười với bà: “Không vất vả đâu, lần trước có kể mẹ rồi, con mở một tiệm trà sữa.”

Mắt Thiệu Vân sáng lấp lánh.

“Chờ mẹ khỏe lại, con sẽ đưa mẹ đến đó xem, được không?” Giọng của anh rất đỗi dịu dàng.

“Được.”

Thiệu Nhất nhìn Thiệu Vân cơm nước xong, đứng ngoài cửa hỏi dì Dư, “Dạo này mẹ cháu có khoẻ không?”

Dì Dư gật gật đầu: “Lần trước cháu đến, sau đó vẫn luôn khoẻ, cảm xúc rất ổn định, còn thường nhắc tới cháu nữa.”

Thiệu Nhất cười, “Thế thì tốt rồi, làm phiền dì ạ.”

“Nhất Nhất, Nhất Nhất?”

Nghe thấy Thiệu Vân gọi mình, Thiệu Nhất vội vã đi vào, “Có chuyện gì vậy mẹ?”

Thiệu Vân đang xem ảnh Thiệu Nhất mang cho bà, bà biết tất cả đều là ảnh con mình tự chụp, nên tấm nào bà cũng cảm thấy rất đẹp.

Bà chỉ vào ảnh chụp, ánh mắt có chút nghi hoặc: “Đây là ai thế?”

Thiệu Nhất nhìn vào tấm ảnh trong tay bà, khựng lại một giây.

Ừm…… Lần trước ở chợ đêm anh có chụp Lê Dương hai tấm, tự anh cũng quên mất, lúc in ảnh tiện thể in cả cuộn, cứ ngỡ toàn là ảnh phong cảnh thôi, không ngờ để lẫn vào bên trong hai tấm ảnh này.

Thiệu Vân chưa bao giờ bắt gặp hai tấm ảnh cùng chụp một người trong đống ảnh Thiệu Nhất mang cho bà, tuy chỉ có một là bóng lưng một là sườn mặt, nhưng bà vẫn rất vui vẻ.

“Đứa bé này là con ai? Trông xinh xắn quá chừng.”

Thiệu Nhất mỉm cười, “Chỉ là một cậu bạn nhỏ thôi ạ.”

“Chính diện cũng đẹp sao?”

Thiệu Nhất hiếm khi kẹt lời: “…… Dạ, đẹp.”

Quả nhiên, mẹ anh lập tức hưng phấn nói: “Thế lần sau con mang cho mẹ ảnh chụp bé này chính diện được không?”

Thiệu Nhất bất đắc dĩ, muốn phân trần: “Nhưng con không có ảnh khác của em ấy……”

Mẹ anh rất không vui: “Thì con chụp!”

“Em ấy không thích chụp ảnh.”

Thiệu Vân hơi hơi thất vọng, bà nghĩ ngợi, lại vẫy vẫy tay với Thiệu Nhất, ghé vào tai anh thỏ thẻ như đang bàn chuyện xấu gì.

“Thế con chụp trộm đi.”

Thiệu Nhất bật cười: “Mẹ, làm vậy không tốt lắm đâu?”

“Không tốt chỗ nào? Mẹ nhất định phải xem!”

Thiệu Nhất rất bất lực, nhưng không cách nào từ chối mẹ.

“Được được được, con chụp trộm.”

HẾT CHƯƠNG 23.

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Dương: Mẹ của đối tượng tương lai nhiệt tình quá mức, phải làm sao bây giờ? Online chờ, rất gấp. [ [hỗn độn trong gió /jpg]