Trà Sữa Vị Em

Chương 46: Bạn mập không dám hé lời

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậu rốt cuộc muốn nói gì?” Lê Dương đi một đoạn vẫn chưa thấy Hứa Kha có ý dừng lại, hơi mất kiên nhẫn.

Cậu lăn tăn nửa ngày, cảm thấy vẫn là muốn uống trà sữa, thế nên hiện tại chỉ mong hai mặt một lời với Hứa Kha thật nhanh thôi.

Hứa Kha thở dài, “Tớ theo đuổi cậu lâu như thế, thật sự không có chút cơ hội nào sao?”

Cậu ta thấy Lê Dương không đáp, lại tiếp tục nói: “Cậu cũng thích con trai đúng không? Tớ thấy…… cậu không có biểu hiện phản cảm.”

Trước đó cậu ta cũng không dám chắc, có thể nói vẫn luôn thăm dò, hiện tại thì gần như dám khẳng định Lê Dương giống mình. Làm gì có tên trai thẳng nào không phản cảm với chuyện thằng khác thích mình chứ.

Lê Dương nhíu mày: “Vậy thì sao?”

“Người giống mình không nhiều lắm, nếu gặp được,” Hứa Kha thấy cậu không phủ nhận, liền cười, “Tại sao không thử xem?”

“Ồ, thế à”, Lê Dương mặt vô cảm, “Nhưng tôi không muốn.”

Hứa Kha nhướng mày, “Vì sao?”

“Vì tôi có người thích rồi.”

Hứa Kha nghe cậu nói câu này liền sửng sốt, lập tức phản ứng lại, “…… Cậu không cần như vậy, tớ……”

Lê Dương ngắt lời cậu ta, “Tin hay không thì tuỳ.”

Hứa Kha dòm mặt cậu cũng không nhìn ra cái gì, ngừng một chút, thử hỏi, “Vậy cậu…… có bạn trai?”

Nghe được hai chữ “Bạn trai”, lòng Lê Dương giật thót, trong đầu chỉ hiện mỗi gương mặt Thiệu Nhất.

“…… Tạm thời không có.” Nhưng rồi sẽ có thôi.

Hứa Kha nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, nhất thời không biết nên nói gì.

Nhưng cậu ta cũng không phải loại lì lợm đi la liếm người khác, nếu họ đã có người trong lòng, cậu ta sẽ không làm phiền nữa.

“Vậy…… được rồi,” Hứa Kha cười cam chịu, “Chúc cậu sớm được ở bên người mình thích nhé.”

Cuối cùng cũng nói một câu mát lòng mát dạ, Lê Dương xua tay với cậu ta, “Cảm ơn, đi đây.”

“Trà sữa cậu cứ cầm đi, tớ không thích đồ ngọt,” Hứa Kha lần nữa giơ lên trước mặt cậu, “Không thì cũng phải vứt mà.”

Lê Dương chần chừ, vẫn là nhận lấy.

Một ly trà sữa mà thôi, từ chối nữa thì có vẻ kiêu căng quá, vả lại…… Đây là trà sữa Thiệu Nhất làm.

Cậu thất thần xách trà sữa trở về, trên đường có đi ngang một cửa hàng lưu niệm.

Ánh mắt cậu dừng một chút.

Chẳng mấy nữa là đến Giáng Sinh.

Thấy cậu cầm cốc trà sữa tiến vào, Lý Nhiên cợt nhả, “Ui cha, vẫn nhận nha ~”

Lê Dương nhíu mày, “Sao anh còn chưa đi nữa?”

“…… Sao anh lại phải đi?”

Lê Dương mặc kệ hắn, ngồi xuống cạnh quầy bar chào hỏi Thiệu Nhất.

“Nhất ca.”

“Ừm.”

Lê Dương ngó Thiệu Nhất vài lần, trong lòng rối rắm chưa từng thấy.

Rốt cuộc anh có biết hay không vậy……

Cậu chọc ống hút vào cốc trà sữa, đang định uống, Thiệu Nhất chợt duỗi tay lấy nó đi.

“……” Lê Dương khẽ sửng sốt, “Chi đó?”

Thiệu Nhất thở dài, “Vị dâu tây.”

“…………”

Lê Dương ồ một tiếng, “Nhưng sao anh biết?”

Thiệu Nhất buồn cười, “Anh làm sao anh không biết?”

Lê Dương dựa vào quầy bar, tư duy bắt đầu chu du mây gió.

Vài phút sau, Thiệu Nhất đặt lại một cốc trà sữa trước mặt cậu, thuận tiện xoa xoa đầu.

Lê Dương cắn ống hút, không nói lời nào.

Nhưng tim đập hơi loạn chút.

Lý Nhiên ngồi cạnh quan sát cả quá trình, thắc mắc hỏi, “Bé học bá, sao bé không né?”

Lê Dương liếc hắn, “Né gì cơ?”

Lý Nhiên sờ cằm, sau đó thử duỗi tay tới đầu Lê Dương.

Lê Dương ngồi thẳng lưng dậy, híp mắt nhìn hắn.

Lý Nhiên thu tay về, cười rất là thâm sâu.

Cạnh quầy bar có đặt một cái bể cá, bên trong là ba con cá koi chủ biên Lưu tặng.

Lê Dương vô tình nhìn thấy, liền nghĩ tới Mao Bánh thân cá cô đơn một mình.

Vì thế hôm sau cậu mang cá sang đây luôn.

Mao Đản ngồi xổm trên quầy bar, giống như gặp bạn cũ mà dán mặt chó lên thành bể cá.

Thiệu Nhất cười, “Cô quản lí không cho nuôi à?”

Lê Dương lắc đầu, “Cho nuôi.”

Thiệu Nhất hỏi, “Thế sao còn đem sang đây?”

Lê Dương không biết đáp gì, cảm giác đáp gì cũng nghe ngốc nghếch.

Cậu chống mặt, nghĩ ngợi, “…… Cá của em muốn bàn chuyện yêu đương với cá của anh?”

Ừm…… Với cả, em cũng muốn bàn chuyện yêu đương với anh đó.

Nhưng lời này cậu chỉ giữ trong lòng thôi, không nói ra miệng.

Đến bây giờ cậu vẫn rối rắm chuyện Thiệu Nhất có thích con trai hay không, rồi thì có biết cậu trộm hôn anh không.

Có điều dù lòng cậu đã thành cuộn chỉ rối, ngoài mặt cậu vẫn cứ là Lê ca lạnh lùng.

Lúc tan học, Tô Ngang với amidan lành lặn lấy vẻ mặt không thể tin nổi tới tìm Lê Dương.

“Tiểu Lê Tử!!!”

Lê Dương ghét bỏ, “Mày khóc tang à.”

Tô Ngang ánh mắt sáng quắc, biểu cảm rối rắm.

Động tác thu dọn sách vở của Lê Dương không dừng, “Có rắm mau nhả.”

“Tao…… Không phải, mày, cái đó,” Tô Ngang trước ánh mắt mất kiên nhẫn của Lê Dương cũng đem lời nói ra miệng, cẩn thận rụt rè.

“Mày thích ai rồi hả?”

Lê Dương liếc sang bạn mập đang lắp bắp bên cạnh, bạn mập bị cậu nhìn tới sốt ruột.

“Không phải tao!”

“Là tao ép nó!”

Tô Ngang và Mập đồng loạt mở miệng, lúc nói xong bầu không khí liền lâm vào yên tĩnh.

Tiết Lai Đoá ngồi trước Lê Dương đang rề rà dọn sách vở chợt cứng đờ trong cái chớp mắt, sau đó hối hả chuồn khỏi lớp học.

Lê Dương thấy nhỏ chạy nhanh như con thỏ, nhíu mày, “Nhỏ nói với mày?”

Tô Ngang ngồi luôn xuống chỗ Tiết Lai Đóa, do dự một tẹo rồi bán đứng bạn học Tiết.

“Cũng không phải…… Chuyện là nhỏ tám với tao, vô tình, thật sự vô tình nha! Liền, lỡ miệng, sau đấy tao hỏi nhỏ, nhỏ kể.”

“……” Biết ngay Tiết Lai Đóa không đáng tin cậy.

Tô Ngang sán gần một chút, cực kì tò mò, “Ai dợ ai dợ?”

Theo lời Tiết Lai Đóa, đấy là kẻ có bản lĩnh khiến ba Lê của mình yêu thầm nha. Yêu thầm đó!

Quá ngầu quá xịn, nhất định phải biết phải biết.

“Liên quan méo gì mày.”

“Hoi mà, nói chút đi mà.” Tô Ngang không từ bỏ, “Không chừng có thể quân sư cho mày nữa đó?”

Lê Dương xuỳ một tiếng, “Bằng mày?”

“…… Cái giọng điệu khinh người này của mày là muốn như nào đây?”

“Không như nào cả,” Lê Dương hơi mỉm cười, “Mày không đánh lại tao.”

Tô Ngang run run khóe miệng, nhưng cũng không thiết so đo vấn đề này, cậu ta chỉ quan tâm rốt cuộc Lê Dương thích ai thôi.

Đầu tiên, là nam.

Nghĩ vậy, Tô Ngang lại muốn xác nhận lần nữa, cậu ta thấp giọng hỏi: “Là nam đúng không?”

Lê Dương gật đầu.

“Ừm……” Tâm trạng Tô Ngang hơi phức tạp.

Dù sao cũng đã chứng kiến ba Lê của mình độc thân từ trong bụng mẹ hết mười bảy năm cuộc đời, đột nhiên biết được Lê Dương có người thích, không thể tránh khỏi có chút ngậm ngùi.

Bạn mập bị xem nhẹ bên cạnh vẻ mặt hoảng sợ.

Vừa mới nãy Tô Ngang nói cái méo gì vậy???

Nam…… Nam?!

Là lưỡi Ngang Ngang trẹo hay lỗ tai bạn hỏng rồi!

Tô Ngang tiếp tục hỏi, “Trường mình?”

Lê Dương lắc đầu.

Tô Ngang gãi gãi cằm, “Tao quen không?”

Lê Dương thuận miệng nói, “Mày đoán coi.”

“……” Tô Ngang nhìn chằm chằm Lê Dương tự hỏi, vất vả động não một hồi mới đưa ra khẳng định, “Tao chắc chắn quen.”

Cậu ta nghĩ tới gì đó, hít hà một hơi, “Đừng nói là thằng Hứa Kha nhé!?”

Lê Dương liếc cậu ta, cười lạnh.

“…… Ồ, không phải à.” Tô Ngang thở dài nhẹ nhõm, “Tao đã bảo rồi, sao mà mày ưng cái thằng mặt ẻo đó được.”

Bạn mập nghe hai người nói qua nói lại, vẫn bàng hoàng như cũ.

Nửa chữ không dám hé lời.

HẾT CHƯƠNG 46.

Hôm nay vẽ cả đôi, có xinh ko nào.