Trà Xanh Phân Hóa Thành Alpha

Chương 32

Trong lòng Lâm Tân Giác nghĩ thầm, ánh mắt của một tên chưa phân hoá sao có thể đáng sợ đến mức này. Trong khoảng thời gian ngắn cũng không có tâm tư nói đùa, không khí yên tĩnh tới mức làm người khó thở.

Chụp được mấy tấm ảnh Lâm Phỉ liền mất hết hứng thú, không khí yên lặng cũng làm cậu cảm thấy buồn bực.

Đám nam sinh cũng không quá thích chụp ảnh, thấy Lâm Phỉ không chụp nữa, mọi người đều tản xuống nước.

Lâm Phỉ ngồi ở đuôi thuyền, chân rũ xuống nước, thỉnh thoảng lại đạp nước chơi.

Bùi Cảnh Hành ngồi bên cạnh cũng học theo, bỏ chân vào nước còn thân thể ngửa ra sau, thích ý mà nhìn không trung.

Dù đã nhìn khuôn mặt hắn không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn khiến tim Lâm Phỉ đạp nhanh không thôi.

Lâm Phỉ ho khan một tiếng thu hồi tầm mắt: “Cậu không đi xuống chơi à?”

“Tôi không biết bơi, thế sao cậu không xuống chơi?”

“Tôi cảm thấy như này là thoải mái nhất.”

Tất nhiên, còn có một nguyên nhân sâu xa khác nữa, lúc Lâm Phỉ còn chưa biết bơi, có một lần đang ngồi bên hồ chơi lại bị người lạ đẩy từ phía sau, khiến bây giờ cậu còn bị nó ảnh hưởng.

Hai người giống như hai vợ chồng già nhàn nhã ngâm chân, tắm nắng.

Đột nhiên Lâm Phỉ cảm thấy mắt cá chân của mình bị thứ gì đó nắm lấy.

“A——!” Lâm Phỉ sợ tới mức ngã ra, nhấc chân đá một cái.

Một chân khác cũng bị nắm lấy, khiến hai chân cậu đều bị khép chặt lại.

“Lâm Phỉ! Lá gan của cậu còn có thể bé hơn được không?”

Lâm Phỉ sửng sốt, bỗng nhiên mở to mắt, giơ tay nắm lấy mái tóc ngắn của Ứng Thần: “Cậu điên à! Tự nhiên kéo tôi làm gì?”

“Muốn nhờ cậu giúp một chuyện.”

“Cậu muốn tìm giúp đỡ hay muốn làm tôi sợ thế?”

“Được được được, tôi sai rồi. Lần sau tôi sẽ không kéo cậu đột ngột nữa được chưa?”

Không chỉ Lâm Phỉ mà ngay cả hai thằng đệ cũng ngạc nhiên như vừa tự nuốt một quả trứng gà sống.

Bọn họ vừa mới nghe được chuyện gì vậy?

Ứng Thần vậy mà lại chịu cúi đầu xin lỗi!

“Cậu bình thường một chút đi.”

Lâm Phỉ không nói hết nửa câu sau “Cậu như vậy làm tôi rất sợ”, câu này thật sự làm tổn hại đến tôn nghiêm của cậu.

“OK.” Ứng Thần gật đầu, đuôi lông mày nhanh chóng ép xuống, rõ ràng vẫn cười như cũ nhưng lại làm người ta thấy rợn cả người: “Chụp cho tôi mấy tấm.”

Hai tay hắn đều đặt trên đùi Lâm Phỉ, hơi hơi ngửa đầu.

Mái tóc đen ngắn được hắn vuốt ngược ra sau, bọt nước theo làn da trắng nõn rơi xuống. Ánh nắng màu vàng cam ấm áp chiếu vào từ đằng sau làm gương mặt hắn trở nên dịu dàng vài phần, giống như mỹ nhân ngư vừa mới trồi lên khỏi mặt nước.

Nhưng Lâm Phỉ lại không hề bị mê hoặc bởi sắc đẹp ấy: “Vậy cậu buông tôi ra, đè lên đùi thì làm sao tôi chụp được?”

“Cứ thế này mà chụp.”

Khuỷu tay Ứng Thần chống lên đùi Lâm Phỉ, chống cằm mỉm cười nhìn cậu.

Trong lòng Lâm Phỉ chửi thầm hắn vài câu, nhưng cuối cùng vẫn thành thật cầm lấy camera giúp hắn chụp ảnh.

Trong màn ảnh, gương mặt Ứng Thần tràn đầy ý cười, ánh mắt theo động tác của cậu mà dừng ở các hướng khác nhau. Khi hắn nhìn về bên trái, đuôi lông mày đột nhiên trầm xuống.

Hắn thấy Bùi Cảnh Hành cười với hắn, sau đó ngả người ra sau, rơi vào trong nước.

Tiếng “Bùm” khi rơi xuống nước phát ra, bọt nước bắn lên người Lâm Phỉ khiến cậu lạnh thấu tim.

Lâm Phỉ vội vàng nhìn sang bên cạnh, phát hiện Bùi Cảnh Hành rơi xuống nước đang điên cuồng giãy giụa.

“Đừng chụp nữa, mau đi vớt Bùi Cảnh Hành lên.” Lâm Phỉ đẩy Ứng Thần ra, nôn nóng thúc giục.

Ứng Thần nổi trên mặt nước nhìn Lâm Phỉ một lúc, rồi bất ngờ lặn xuống vớt Bùi Cảnh Hành lên.

Cũng may là vừa mới rớt xuống nước nhưng Bùi Cảnh Hành vẫn bị doạ một chút, sau khi lên bờ vẫn luôn nắm lấy quần áo Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ đưa hắn về phòng, vừa giúp hắn lau khô tóc vừa kêu Ứng Thần cứ việc ra ngoài chơi, không cần lo cho hai người họ.

Ứng Thần tới mép giường ngồi xuống: “Tôi cũng không muốn đi chơi, ở đây chờ cậu.”

Lâm Phỉ chớp mắt, dừng tay nhìn về phía Ứng Thần: “Vậy thì cậu giúp tôi chăm sóc Bùi Cảnh Hành được không? Tôi còn muốn ra ngoài chơi.”

Ứng Thần sửng sốt một lát, mới cười nói: “Được, cậu ra ngoài đi.”

Lâm Phỉ vui vẻ ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa lại.

Cậu vừa rời đi, Bùi Cảnh Hành mới nãy còn đang run bần bật bỗng dưng đổi sắc, không hề sợ hãi mà nhặt lên khăn lông, nhanh chóng lau khô tóc.

“Cậu đúng là chuyện gì cũng dám làm.” Ứng Thần lạnh lùng nói.

“Cậu cũng bắt đầu biết dùng đầu óc, không làm chút chuyện sao được?”

“Hừ.”

Lâm Phỉ thật ra cũng không thích biển, sau khi ra ngoài cậu cũng không nghịch nước nữa, chỉ lẳng lặng nằm trên boong tàu.

Cậu chẳng muốn nghĩ gì tùy ý để đầu óc trống không, nước biển mặn chát lướt qua làn da làm cậu thoải mái đến hừ ra tiếng.

Sau khi ăn xong bữa tối, cả đám đều ra boong tàu ngắm sao.

Lâm Phỉ không hề có tí tế bào nghệ thuật nào, ban đầu xem quả thật là đẹp đến nao lòng nhưng một lúc sau cậu đã mơ màng sắp ngủ.

Bởi vì buổi chiều Bùi Cảnh Hành gặp lạnh, vậy nên lúc này hắn càng ngủ sớm hơn ai hết.

Hắn ghé lên vai Lâm Phỉ, chỉ thiếu điều chôn cả người vào ngực cậu.

Lâm Phỉ thấy hắn luôn vô thức ghé lên vai cậu liền dứt khoát đem người ôm lại. Lúc trước khi xem mặt trời mọc hai người cũng như vậy, không có gì kỳ quái cả.

Ứng Thần vừa cầm điện thoại quay đầu lại liền bắt gặp tình cảnh này.

Hắn sửng sốt một lúc, vậy mà đã quên bản thân đang muốn nói gì.

Ứng Thần nhìn điện thoại, trên màn hình là chòm sao đang được sợi dây gắn kết, hắn đang định chia sẻ với Lâm Phỉ chuyện về các chòm sao.

Mà khi hắn nhớ ra chuyện muốn nói, lại phát hiện đối phương đang gật gà gật gù sắp sửa ngủ rồi.

Dựa vào tính tình bình thường của hắn, lúc này khẳng định sẽ đánh thức Lâm Phỉ dậy, buộc cậu nghe xong chuyện mình kể.

Nhưng không hiểu vì sao, lúc này Ứng Thần lại không thể thuyết phục bản thân làm phiền cậu.

Gió đêm càng lúc càng lạnh, mọi người bắt đầu thu thập đồ đạc chuẩn bị trở về.

Lâm Phỉ mơ mơ màng màng tỉnh lại, trước tiên nhìn thoáng qua Bùi Cảnh Hành, thấy hắn còn chưa tỉnh.

Vừa lúc cậu cũng không có đồ gì phải thu dọn, liền nhẹ nhàng ôm lấy Bùi Cảnh Hành, tính toán đưa hắn về phòng.

Ứng Thần yên lặng đi ở phía đằng sau không hề bước vào phòng, hai tay ôm ngực lẳng lặng nhìn Lâm Phỉ ôm người lên giường. Bùi Cảnh Hành vẫn nắm chặt lấy vạt áo Lâm Phỉ mà Lâm Phỉ cũng không dám dùng sức bẻ tay hắn, sợ làm hắn tỉnh giấc.

Hai người cứ như vậy giằng co hồi lâu.

Ứng Thần xoay người rời đi.

Rất nhanh, hắn đã mang theo một cây kéo trở về, nhanh chóng cắt đi vạt áo của Lâm Phỉ.

Lâm Phỉ yên lặng dựng thẳng ngón tay cái lên với Ứng Thần, đặt tay của Bùi Cảnh Hành vào ổ chăn, mới chậm rãi ra ngoài.

Hai người cùng nhau rời đi, Ứng Thần bước đi hơi nhanh, trước sau đều đi trước Lâm Phỉ nửa bước.

Theo thời gian trôi qua, khoảng cách này càng ngày càng dài ra.

Ứng Thần đứng trước cửa, ngăn cản Lâm Phỉ đang muốn đi qua.

“Lúc tôi đi trước, cậu không nghĩ đến việc đi nhanh hơn à?”

Lâm Phỉ: “?”

Ứng Thần nhíu nhíu mày, đột nhiên trở về phòng, kéo cửa khóa lại phát ra tiếng “rầm” lớn.

Lâm Phỉ rụt rụt bả vai, nghĩ thầm Ứng Thần lại bị làm sao nữa?

Thôi, dù Ứng Thần đang suy nghĩ cái gì cũng là chuyện của Bùi Cảnh Hành, chẳng hề liên quan đến cậu.

Lâm Phỉ vô lương tâm cứ thế mà yên tâm thoải mái ngủ một giấc ngon lành, không hề hay biết có người vì cậu mà mất ngủ.

Ngày hôm sau không khí có hơi vi diệu, Ứng Thần vẫn luôn trầm mặt không nói một câu. Bùi Cảnh Hành đi theo Lâm Phỉ cũng không nói một câu nào, mà người trong cuộc là Lâm Phỉ lại không hề hay biết, lôi kéo Bùi Cảnh Hành chơi rắn tham ăn.

Lâm Tân Giác vô cùng khâm phục khả năng chịu áp lực của mọi người, dù sao hắn nhìn thôi cũng đã khó chịu vô cùng, tự tìm một góc ngồi chơi, sợ chọc giận người nào đó.

Vừa qua buổi trưa, đoàn người đã sớm trở về điểm xuất phát.

Cơ hội như vậy rất khó có được, Lâm Phỉ muốn làm Ứng Thần tiếp xúc nhiều hơn với Bùi Cảnh Hành, liền đề nghị đi ăn lẩu sau khi rời thuyền.

Không ai phản đối nhưng mọi người cũng không hứng thú cho lắm.

Lâm Phỉ chắc chắn không chuyện gì là một bữa lẩu không giải quyết được, thành ra không hề bận tâm đến bầu không khí nặng nề lúc này.

Quả nhiên dưới sự ảnh hưởng của không khí náo nhiệt trong tiệm lẩu, mọi người cũng dần dà nói nhiều lên.

Sau khi sách bò được bưng lên, Bùi Cảnh Hành nhúng chín miếng đầu tiên rồi tự nhiên như ruồi gắp vào bát Lâm Phỉ

“Phỉ ca, cậu nếm thử xem lần này tôi nhúng thế nào?”

Lúc trước đi ăn lẩu Bùi Cảnh Hành có làm cách nào cũng không thể nhúng được thức ăn ngon.

Lâm Phỉ nghi ngờ gắp sách bò vào miệng, không ngờ rằng lần này Bùi Cảnh Hành lại nhúng rất ngon, vừa cay vừa giòn, kỹ thuật có thể sánh ngang với người thích ăn lẩu đã lâu là cậu.

“Không tồi, có tiến bộ.”

“Trước đây bọn cậu từng đến đây ăn rồi à?” Ứng Thần cũng gắp một miếng sách bò, giả vờ vô tình hỏi.

Lâm Phỉ liền thuận miệng kể lại chuyện lần trước còn đặc biệt nhấn mạnh việc Bùi Cảnh Hành lúc trước làm thế nào cũng không nhúng được thức ăn, không ngờ rằng lần này lại học được rồi.

Ứng Thần hừ lạnh một tiếng, gắp một miếng sách bò vừa nhúng xong vào bát Lâm Phỉ: “Vô dụng, đến nhúng lẩu cũng không biết.”

“Người ta là lần đầu tiên ăn, không biết cũng là chuyện bình thường thôi, hiểu không?” Lâm Phỉ nháy mắt với Bùi Cảnh Hành: “Đây không gọi là vô dụng, phải là ngốc nghếch mới đúng.”

“Đây cũng là lần đầu tiên tôi nhúng lẩu.” Ứng Thần giơ giơ cằm lên, ý bảo Lâm Phỉ mau ăn.

Lâm Phỉ không hề hoài nghi tay nghề của công chính, trực tiếp đem sách bò nhét vào miệng.

Mới nhai một miếng đã cảm thấy không ổn, quá dai rồi, căn bản là không thể cắn được.

Lâm Phỉ cũng không phải loại người sẽ để mình bị thiệt, cậu dứt khoát phun ra sách bò, bảo Bùi Cảnh Hành đừng giúp cậu nhúng lẩu nữa mà nhanh đi giúp cái người thật sự không biết nhúng —— Ứng Thần.

Ứng Thần mở miệng, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì lại nuốt lời từ chối vào, cười như không cười mà nhìn Bùi Cảnh Hành: “Vậy thì cảm ơn cậu.”

Bùi Cảnh Hành cũng cười: “Không cần cảm ơn.”

Một bữa cơm ăn vô cùng vui vẻ hoà thuận, đặc biệt là hai người Bùi Cảnh Hành và Ứng Thần, thân thiết đến mức như một cặp vậy.

Lâm Phỉ ăn một tô cơm chó, cảm thấy bản thân hình như ăn hơi nhiều cho nên ngực mới khó chịu như vậy.

Cơm nước xong, mọi người cuối cùng cũng ai về nhà nấy.

Lâm Phỉ nằm nhoài trên giường, nghĩ thầm lúc này hẳn là sẽ không còn ai tới quấy rầy cậu nữa. Chỉ còn hai ngày nữa thôi là khai giảng, cậu nhất định phải nghỉ ngơi thật tốt!

Cả buổi chiều, Lâm Phỉ đều nằm trên giường xem tiểu thuyết cẩu huyết vô cùng vui vẻ.

Ăn tối xong, Lâm Phỉ bèn làm tổ trên ghế sô pha tiếp tục đọc tiểu thuyết.

Khi trời dần tối, lúc này điện thoại lại đổ chuông.

Màn hình hiện lên tên Bùi Cảnh Hành.

Bây giờ Bùi Cảnh Hành gọi điện thoại cho cậu làm gì?

Lâm Phỉ đầy bụng nghi hoặc nghe điện thoại, còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Bùi Cảnh Hành nức nở nói: “Phỉ ca, tôi khó chịu quá……”

“Sao vậy? Cậu bị bệnh sao?”

“Tôi không biết, nóng quá.”

Lâm Phỉ vội vàng bò dậy: “Đừng lo lắng, tôi tới chỗ cậu ngay đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Đi tới cửa, trong đầu Lâm Phỉ hiện ra suy nghĩ:

Chẳng lẽ là Bùi Cảnh Hành sắp sửa phân hoá.