Trà Xanh Rượu Ngọt

Chương 27

Bữa tối thiếu niên nấu cơm, làm xong bưng đến bên giường đút anh ăn.

Đại mỹ nhân lười biếng dựa vào đầu giường, quần áo cũng lười mặc mà bọc người trong chăn, y như Omega nữ vương trong kì động dục, cơm đến há mồm, quyết không duỗi tay. Cả người thoạt nhìn giống như chú chim cánh cụt tròn tròn, đôi mắt to đen láy hấp háy nhìn người yêu nhỏ của mình.

“Em nấu cơm cũng rất ngon mà.” Anh nói thầm, “Còn tưởng em không biết làm chứ.”

Thiếu niên nói, “Em thích nhìn anh nấu cơm.”

Thích nhìn anh dáng dấp suy tư nghiêm túc chọn mua nguyên liệu; thích nhìn anh mặc tạp dề đứng ở kệ bếp, trên người ám mùi khói lửa; thích cả anh lúc ngồi cạnh trên bàn ăn, hai mắt sáng lên biểu tình chờ cậu khen mình.

Đại mỹ nhân cảm thấy không công bằng, tự mình quyết định, “Vậy tôi cũng thích nhìn em nấu cơm, sau này muốn em nấu cho tôi ăn.”

Thiếu niên đàng hoàng gật đầu, anh vui vẻ đưa ra một ngón tay, ngoắc ngoắc ra hiệu thiếu niên lại gần, hôn lên miệng cậu một cái.

Rửa bát xong, thiếu niên ôm máy tính bảo bối của đại mỹ nhân tới, cùng anh xem phim. Cậu dĩ nhiên không để ý đến cái này, xem không được tập trung. Mà đại mỹ nhân cũng hiếm thấy không hứng thú lắm, thỉnh thoảng lại liếc mắt sang người bên cạnh một cái.

Lúc ánh mắt hai người giao nhau, thiếu niên không nhịn được hỏi: “Anh có giận việc em vứt bức thư đi không?”

Sự tình đi qua không có nghĩa là không tồn tại, trong lòng cậu vẫn thấp thỏm không xác định được.

Lông mi đại mỹ nhân rung lên, mở lớn hai tay ôm cậu vào lòng, nhiệt độ hai người truyền sang nhau. Lúc này đại mỹ nhân mới nói: “Sao em lại không tin tưởng tôi như vậy.?

Khí tức ấm áp giúp thiếu niên thả lỏng, đại mỹ nhân nghiêng đầu chạm vào trán cậu, nhẹ nói: “Người tôi thích hiện tại chính là em, tôi giận bởi vì em không quý trọng bản thân mình.”

Thiếu niên suy nghĩ một lát, lần thứ hai cam đoan nói, “Về sau em sẽ không thế nữa.”

“Biết sửa sai mới là bé ngoan.” Đại mỹ nhân hài lòng gật đầu.

Một số lung lay nho nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục triệt để bị nhổ đi, tự ti trong lòng thiếu niên cũng tan theo mây khói.

Sau khi triệt để có được đại mỹ nhân, tâm tình cậu giống như không ngừng bành trướng, bị một loại cảm giác hạnh phúc ngọt lịm bao bọc.

Dù biết suy nghĩ như vậy rất ngây thơ nhưng cậu vẫn không nhịn được mà mỉm cười.

Cậu có thể làm bạn với Dung Xuất Vân, chăm sóc sinh hoạt cho Dung Xuất Vân; cậu đồng thời cũng có thể làm người yêu, đem tới cho Dung Xuất Vân khoái cảm.

Rốt cuộc cậu cũng đã đứng cùng ngang hàng với vị người yêu tám năm kia, cái gì hắn làm được cậu cũng làm được, thậm chí còn làm tốt hơn nữa.

Quan trọng nhất là, Dung Xuất Vân lưu tâm cậu, vượt qua tất cả lưu tâm với người nào khác.

Thiếu niên không tiếng động nghĩ, đột nhiên trở tay nắm chặt tay đại mỹ nhân, mà đối phương cũng nắm lấy tay cậu. Vào giờ phút này họ không cần ngôn từ nào cả, chỉ đơn giản nắm tay nhau, tiếp xúc thân thể phảng phất cũng như có thể biết được đối phương đang suy nghĩ điều gì.

Ngày mãnh liệt nhất của kì động dục vừa qua, thiếu niên tháo bỏ camera trong phòng khác, chỉ giữ lại camera ngoài hành lang phòng ngừa vạn nhất.

Cậu ngoan ngoãn hướng đại mỹ nhân nhận sai. Anh giả bộ sinh khí nắm lỗ tai cậu, “Tiểu bại hoại có phải muốn trộm nhìn bộ dáng xấu của tôi không!” Phạt cậu lao động thể lực, tới xoa bóp cho mình.

Ấn ấn vài lần hai người lại lăn thành một khối, cọ xát ra lửa, hôn môi ve vuốt lẫn nhau.

Thiếu niên có chút lưu luyến cảm giác này. Nếu như có thể, cậu sẵn sàng vứt bỏ tất cả mọi thứ, vĩnh viễn ở bên cạnh chăm sóc anh.

Cậu không cần gì khác, tiền tài, danh vọng, tương lai đối với cậu đều không quan trọng.

Chỉ cần nhìn thấy Dung Xuất Vân, đã đủ để cậu cảm thấy thế giới này hạnh phúc đủ đầy.

Không rõ là trùng hợp hay bởi tâm tình thiếu niên quá mức cường liệt, hoặc là do lúc trước phải uống thuốc cưỡng chế động dục làm rối loạn hóc-môn trong cơ thể, vào một buổi chiều chủ nhật, cậu bị đại mỹ nhân câu đến đồng bộ phát tình.