Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 20: Thái tử “rát mặt”

Khi Thái tử đến Tĩnh Hi cung thì Thẩm Vu đang đóng cửa nghỉ ngơi.

Mẩn đỏ trên mặt nàng không nhiều lắm nên chỉ ba ngày đã biến mất, ba ngày đó ngày nào Thái tử cũng đến thăm một lần, nhưng Thẩm Vu không muốn gặp mấy chuyện xui xẻo gì đó nữa nên mới bảo không tiếp khách.

Nhìn thấy Lục Chi Trạch lại phải diễn trò cùng hắn ta, giữa mùa hè nóng nực còn phải nhảy qua chậu than, lãng phí củi than không nói, lại thêm mỗi lần nhìn mặt Lục Chi Trạch nàng lại thấy buồn nôn, không sao nuốt nổi cơm.

Chử Linh Thư đang bưng đĩa bánh táo ăn ngon lành thì nghe thấy Đại cung nữ vào bẩm báo Thái tử đến, nhìn vẻ mặt Thẩm Vu khó chịu như ăn phải muỗi, nàng ấy không nhịn được bật cười: “Lần này ngươi vào cung thật khác với trước kia.”

Thẩm Vu khó hiểu: “Khác chỗ nào?”

Chử Linh Thư suy nghĩ một lát rồi nói: “Càng ngày càng ghét Thái tử.”

Nàng ta thấy từ “ghét” này dùng đúng lắm, trước đây Thẩm Vu không thân với Thái tử nhưng cũng không lạnh nhạt với hắn ta, dù biết Thẩm Vu chưa từng có tình cảm với Thái tử, cũng sẽ chẳng bao giờ động lòng, nhưng trong mắt người ngoài trông bọn họ rất xứng đôi, cũng rất thân mật.

“Hình như ngươi hơi đề phòng Thái tử?” Chử Linh Thư lại nói thêm, “Không đúng, phải là rất đề phòng mới đúng, kiểu như rất sợ mình dính líu đến hắn, nhưng lại không thể không nhẫn nhịn hắn.”

Nếu Thái tử đề cập đến chuyện gặp lại lần nữa, hẳn là Thẩm Vũ sẽ không từ chối, nàng không đồng ý nhưng cũng không kháng cự, vì thế dễ khiến cho người ta lầm tưởng.

“Chắc Thái tử đã biết tâm tư của ngươi nên mới nóng lòng như thế.”

Càng ngày càng đến thường xuyên hơn, thậm chí còn mượn danh Hoàng hậu để ban thưởng cho Tĩnh Hi cung không ít đồ.

“Nếu lần này ngươi không gặp hắn, chỉ sợ sau này hắn sẽ còn đến nữa.”

Đột nhiên Thẩm Vu thấy khó chịu trong lòng.

Nàng sốt ruột đứng dậy khỏi giường, tức giận giẫm lên đôi giày thêu vội vàng bước đến gương trang điểm, cầm hộp son của Chử Linh Thư lên, nhìn vào gương bắt đầu bôi vẽ lên khuôn mặt trắng nõn.

Thuốc này có hiệu quả nhanh thật đấy, kết hợp giữa thuốc sắc và thuốc bôi, mấy vết mẩn đỏ mờ nhạt trên mặt đã biến mất, nhưng Thẩm Vu nhìn gương mặt sạch sẽ của mình không tránh khỏi thầm rủa Thái tử vài câu: “Nếu biết trước đã không thèm uống thuốc rồi.”

Mấy nốt mẩn đỏ trên người và cổ tay nàng còn chưa biến mất, vậy nên nàng chỉ cần bôi một chút lên mặt.

Nàng dùng ngón tay xoa xoa vào hộp son, sau đó chấm lên mặt, lập tức cả khuôn mặt ửng đỏ như thể bị sưng.

Để tăng thêm tính chân thật, nàng còn gỡ trâm cài tóc xuống, dùng đầu nhọn dính thuốc mỡ rồi tạo thành những nốt mẩn đỏ “nổi” trên mặt.

Nàng quay đầu lại hỏi: “Thế nào?”

Chử Linh Thư gật đầu: “Trông còn nặng hơn hôm trước nữa, hẳn là thái y đưa thuốc độc cho ngươi dùng.”

Thẩm Vu: “…”

Cung nữ che miệng cười khẽ, Thẩm Vu buồn bực, bỗng mắt nàng sáng lên, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ, nàng nhếch môi mỉm cười đáng sợ.

Chử Linh Thư thấy nụ cười đáng sợ đó thì bỏ cái khay xuống, phủi tay cho rơi hết vụn bánh ngọt, nàng nghiêng người lăn từ trên giường xuống.

Nàng nhìn Tri Xuân nghiêm túc nói: “Lát nữa dù nàng làm gì các ngươi cũng phải nghe theo, ta sợ tiếp không nổi mấy trò của nàng, đành phải đi đọc sách đây, mấy ngày nữa Hoàng hậu nương nương muốn tổ chức hội thơ, ta không thể để bà mất mặt được.”

Tri Xuân thầm nghĩ chắc gì mình đã giúp được, hơn nữa từ trước đến nay hội thơ nào quận chúa chẳng đi cho đủ số lượng, mấy năm nay mất mặt quen rồi mà bây giờ còn mượn cớ, Thẩm cô nương tìm đâu ra được người bạn ngốc nghếch chó mèo cũng không tin vậy chứ.

Nàng vẫn cố gắng kéo lòng lương thiện về cho Chử Linh Thư: “Nô tỳ không làm được đâu, quận chúa sáng suốt, nô tỳ…”

Chử Linh Thư vỗ bờ vai gầy yếu của Tri Xuân ra vẻ giao hết trọng trách cho ngươi: “Ngươi có thể làm được, lần trước không phải biểu hiện tốt lắm sao? A Vu còn khen ngươi trước mặt ta nữa, bảo ngươi nhanh nhẹn hoạt bát, nếu làm tốt sẽ có thưởng!”

Nói xong thì bỏ chạy.

Tri Xuân há miệng mà không nói được lời nào.

Nàng quay đầu nhìn Thẩm Vu đang cố gắng che chắn, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt: “…”

Không biết nàng lại muốn diễn cái gì nữa.

Lúc Thẩm Vu ngồi trên ghế còn tràn đầy sức sống ấy vậy mà khi đứng dậy đi đến phía Tri Xuân, vừa nhìn đã thấy dáng vẻ yếu ớt nhu nhược.

Thẩm Vu đặt tay lên vai Tri Xuân, giả vờ ho vài tiếng, khẽ nâng đầu hai mắt ngấn lệ muốn nói lại thôi, trông rất điềm đạm nhu mì.

Khóe mắt nàng dính son nên hơi đỏ lên trông như vừa khóc. Đôi mắt nhu tình nhếch lên khiến người ta mềm lòng, chỉ hận không thể lập tức ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng ân cần hỏi han nàng.

“Tri Xuân tỷ tỷ, chúng ta đi thôi.” Thẩm Vu rất biết cách làm nũng mà vẫn không khiến người ta chán ghét.

Tri Xuân nuốt nước bọt.

Ai mà chịu được.

Lúc Tri Xuân hốt hoảng đỡ Thẩm Vu ra ngoài đã nghĩ thầm, Thẩm cô nương mà sẵn lòng làm nũng với người ta, không ai có thể cưỡng lại ánh mắt của nàng được, không ai cả.

Tri Xuân là Đại cung nữ được huấn luyện nghiêm túc, thế mà chân trước vừa bước vào tiền điện nghe thấy giọng nói vui mừng của Thái tử thì chân sau đã đập vào cửa, nàng ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh ngoan ngoãn cúi đầu chờ lệnh.

Thẩm Vu âm thầm lắc cánh tay Tri Xuân, nàng ngẩng đầu xin lỗi trước ánh mắt quan tâm của Thái tử.

Thái tử lên tiếng: “A Vu, cuối cùng cô cũng có thể gặp muội rồi!”

Hắn ta nói câu này cứ như thể Thẩm Vu không đồng ý gặp hắn vậy.

Thẩm Vu âm thầm thở dài, trong phút chốc nước mắt lăn dài: “Thần nữ đáng chết, khiến Thái tử phải đợi lâu…”

Nàng ngẩng đầu mắt rưng rưng: “Thái tử, không phải là thần nữ không muốn tiếp khách, mà là không dám ra gặp người.”

Thái tử sửng sốt: “Sao thế, muội còn chưa khỏe à?”

Nhìn khuôn mặt che kín của Thẩm Vu, Thái tử nóng nảy hẳn lên: “Thái y vô dụng cả hay sao?! Để cô xem thử nào.”

Thẩm Vu nghiêng đầu tránh bị Thái tử đụng chạm: “Quả thật không dám gặp ai, sợ Thái tử bị dọa, thần nữ vô cùng biết ơn ngài và Hoàng hậu nương nương, hai lần trước khiến ngài mất công vô ích, chỉ là thần nữ sợ làm bẩn đôi mắt của ngài, nhưng nếu hôm nay không ra gặp Thái tử, thần nữ sự không chịu được.”

“Thần nữ nhân ra gặp mặt ngài một lần là muốn nói, sau này ngài đừng đến đây nữa, đợi ta hết bệnh nhất định sẽ đích thân đến bồi tội với Hoàng hậu nương nương.”

Từ đầu đến cuối buộc chặt Thái tử với Hoàng hậu nương nương, sau này có khỏi bệnh cũng là đến gặp Hoàng hậu, hơn mười người trong và ngoài đại sảnh đều nghe thấy lời này, nếu có người nói nàng và Thái tử có tình cảm thì người đầu tiên không đồng ý chính là nàng.

Đông Cung chính là nơi cả đời này nàng không muốn đặt chân vào.

Thái tử nghe thấy lời than thở của nàng bỗng cảm thấy có lỗi, nếu không phải do mình đến tìm Thẩm Vũ, nàng sẽ không phải bối rối đến vậy.

Thẩm cô nương quả là người lương thiện, vì không muốn hắn thất vọng mà đang mang bệnh cũng ra mặt giải thích.

Lục Chi Trạch lo lắng muốn đưa tay vén khăn che mặt lên bị Thẩm Vu cản lại mấy lần, chắc hẳn bị thương nặng lắm nên hắn ta nhất quyết đòi xem.

“Cho cô nhìn một chút thôi, được không?”

Trong lòng Thẩm Vu buồn nôn, nghiêng đầu né tránh, nào ngờ khăn che mặt đột nhiên rơi xuống khiên Thẩm Vu giật mình, trợn to hai mắt hoảng sợ.

Nàng thấy ánh mắt hốt hoảng của Thái tử, muốn cướp khăn che mặt lại nhưng không sao lấy được.

Đôi mắt rưng rưng, ​​những giọt nước mắt cứ thế lăn dài trên má.

Khuôn mặt dưới khăn không còn trắng mịn như ngọc nữa mà nổi đầy mẩn đỏ, còn thêm mấy vết xước nhẹ, trông rất nghiêm trọng.

Thái tử cảm thấy trong lòng nhói đau, nuối tiếc nói: “Sao lại nghiêm trọng như vậy? Có đau không? Để cô gọi thái y đến khám lại nhé?”

Mỹ nhân dù có thế nào cũng rất xinh đẹp, chỉ là mẩn đỏ nghiêm trọng quá, không biết có lây không. Lục Chi Trạch âm thầm chắp tay ra sau lưng, không đi theo Thẩm Vu nữa.

Thẩm Vu rũ mắt, nhẹ nhàng lên tiếng: “Không cần truyền thái y… Chỉ là chuyện nhỏ, không dám làm phiền đến Thái y…”

Lục Chi Trạch ra vẻ lạnh lùng: “Không dám làm phiền? Còn kẻ nào không bằng lòng đến Tĩnh Hi cung?”

Hoa kia là của Thất công chúa, tiểu Thất vốn ngang ngạnh bướng bỉnh, thường ngày hay chống đối quận chúa Nghi Ninh, bây giờ xảy ra chuyện thế này, mà quý phi cũng không đến bồi tội, khó trách Thái tử cho rằng Thẩm Vu chịu mấy chuyện oan ức này đều là do tiểu Thất âm thầm gây khó dễ.

Tiểu Thất là muội muội hắn ta yêu thương nhất, nếu như giữa tiểu Thất và Thẩm Vu chỉ có thể chọn một người, vậy thì Thái tử chỉ có thể đành để tiểu Thất chịu ấm ức rồi.

Dù một ngày nào đó Thẩm Tông Chí trao trả binh quyền, thì uy danh của ông vẫn không ai sánh được, Thái tử còn cần Thẩm gia giúp sức, vậy nên đành phải cố gắng an ủi Thẩm Vu.

Chuyện thiết hải đường vốn là do tiểu Thất bày ra để đối phó với Lăng Vương, cũng là muốn trút giận cho hắn, nếu người trúng chiêu là tiểu hoàng thúc, hắn ta chẳng cần phải lo lắng thế này mà trái lại còn rất vui mừng, nhưng người gặp chuyện lại chính là Thẩm Vu. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, sau này Thẩm Vu gả vào Đông Cung mà khuôn mặt bị hủy hoại, thì hắn ta còn mặt mũi nào nữa?

Cưới một con ma ốm sẽ có tiếng là người nhân hậu, nhưng cưới một nữ nhân bị hủy dung lại là trò cười cho thiên hạ.

Lục Chi Trạch càng nghĩ càng tức giận: “Nếu gặp khó khăn cứ nói với cô, cô sẽ làm chủ cho muội!”

Thẩm Vu tỏ vẻ khó xử nhìn Thái tử, sau đó nhanh chóng cúi đầu vân vê khăn tay, ấp úng do dự không biết nên mở lời thế nào.

Thái tử cho rằng Thẩm Vu phải chịu oan ức khó nói, nàng luôn là người yếu đuối hiền lành, hẳn là bận tâm nhiều điều nên không dám nói, hắn ta hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, quay lại nhìn Tri Xuân: “Ngươi nói đi.”

Tri Xuân quỳ xuống, dập đầu sát đất vờ như lo sợ uy nghiêm Thái tử nên cũng ấp úng: “Thẩm cô nương… Nàng… Nàng…”

“Nàng làm sao? Nghi Ninh nuôi một đám vô dụng ngay cả một câu nói cũng nói không xong à?!”

Thái tử tức giận giơ chân định đạp Tri Xuân.

Thẩm Vu nhanh chóng tiến lên quỳ phía trước Tri Xuân, người nàng yếu ớt vô lực, giọng nói run run xen chút nghẹn ngào: “Thái tử nguôi giận, để ta, ta nói…”

Thẩm Vu thành công khơi mào lửa giận của Thái tử, đến lúc này nàng mới nói: “Vốn là hôm qua có tốt hơn một chút, dù chưa khỏi hẳn nhưng mẩn đỏ đã bớt đi nhiều, ta cứ nghĩ là hôm nay sẽ khỏe hơn, có thể là… Là ta nhầm lẫn, lẽ ra phải biết bản thân không nên ăn món đó.”

“Món gì?”

Thẩm Vu bình tĩnh: “Có lẽ là do ăn huyết yến.”

Khuôn mặt đang tức giận của Thái tử sững lại.

“Mấy món khác ngày thường thần nữ cũng hay ăn, nhưng huyết yến này quá quý giá, lần đầu thần nữ được ăn nên không hiểu sao, sau khi ăn xong khắp người lại nổi mẩn ngứa, trên mặt và trên người còn nổi nhiều hơn lần bị dính phấn thiết hải đường.” Thẩm Vu cười khổ nói: “Chỉ trách thân phận ta quá hèn mọn, không có phúc hưởng thụ thứ thuốc bổ trân quý như vậy, thật tiếc thay cho món huyết yến kia…”

Thái tử: “…”

“Nếu Thái tử muốn hỏi tội, thần nữ thật sự không trả lời được, mấy ngày nay hoảng loạn, trong cung mang tới rất nhiều thuốc bổ, ngự y trong triều cũng để lại mấy món bồi bổ, các cung nữ rối ren không biết ai gửi cái gì tới, quả thật thần nữ không biết huyết yến từ đâu ra…”

Thái tử thở phào nhẹ nhõm, bởi vì huyết yến là do hắn ta mang đến.

Lúc nãy còn đòi trút giận cho Thẩm Vu mà giờ chẳng thể làm gì được.

Cũng may đám cung nhân ở Tĩnh Hi cung toàn lũ vô dụng, ngay cả chuyện nhận đồ từ ai cũng không nhớ được, nếu thẩm Vu biết mấy món hắn ta mang đến khiến nàng bệnh nặng thêm…

Thái tử cảm thấy ‘mặt hơi đau đau’.

Thẩm Vu chân thành kể lại một đợt đau khổ, nói rằng sau khi ăn phải huyết yến, nàng cảm thấy khó chịu thế nào, mặt vừa ngứa vừa bỏng rát, trằn trọc cả đêm cũng không ngủ được, Thái tử nghe vậy vẻ mặt càng thêm căng thẳng, vội vàng nói vài câu quan tâm rồi rời đi.

Cửa điện vừa đóng Thẩm Vu đã phủi mông đứng dậy, trong miệng phát ra một tiếng cười mỉa.

“Có thể thanh tịnh thêm mấy ngày rồi, thoải mái thật.”

Tâm trạng nàng lúc này vô cùng tốt, vừa ngâm nga bài hát vừa sai bảo Tri Xuân: “Ta muốn ăn huyết yến, quà của Thái tử mà, kiểu gì cũng là đồ tốt rồi.”

Chuyện ăn huyết yến xong bị nổi mẩn là do Thẩm Vu bịa ra, nhưng mà không thể lãng phí đồ ăn được, đành ‘miến cưỡng’ giải quyết vậy.

Tri Xuân: “… Vâng, cô nương chờ một chút.”

Thẩm Vu trở về tẩm điện một mình, tưởng rằng bên trong không có ai, nào ngờ lại gặp được Chử Linh Thư vốn nên đọc sách ở thư phòng.

Chử Linh Thư ngồi trên giường bày vẻ mặt nghiêm trọng, lúc nhìn Thẩm Vu ánh mắt nàng như đang do dự gì đó.

Tiếng hát tra tấn lỗ tai người khác của Thẩm Vu chợt im bặt, bỗng chốc có dự cảm chẳng lành. Đã ba ngày trôi qua kể từ khi gặp chuyện, ba ngày đó nàng không nghe thấy tin tức gì về Lục Vô Chiêu.

Quả nhiên lát sau Chử Linh Thư nói: “A Vu, Liên Phương cung có chuyện rồi.”