Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 34: Bị bắt tại trận

Dạo gần đây trong kinh thành lưu truyền rất nhiều tin đồn về Thái tử.

Có người nói không phải hắn ta không muốn nạp thiếp, mà là hắn ta giấu một người trong cung nhưng sợ Thái tử phi tương lai không vừa lòng, đành để người ta bên cạnh sau này tính tiếp.

Có người nói thật ra hắn vừa ý cô nương nhà nào đó, nhưng ngại thân phận nàng ta không xứng với danh Thái tử phi, cho nên mới giấu giếm. Hôm trước còn thấy hắn ta bị chặn lại ngoài hoàng thành, không biết sau đó đã đưa con gái nhà người ta đi đâu.

Lời đồn xuất phát từ đâu thì không biết, nhưng khiến lời đồn phát tán rộng rãi thì chính là mấy tiểu thương buôn bán trong thành.

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Kinh thành là nơi thích hợp nhất để tung tin đồn, bởi từ đầu đường đến cuối ngõ, người hầu kẻ hạ tiểu thương buôn bán chỗ nào cũng có.

Có người bán hàng rong làm mấy món vừa ngon vừa tiện lợi, không cần biết là quan to hay dân thường đều thích đến chỗ này mua hàng, vậy nên chưa đầy nửa ngày, mấy lời đồn về Thái tử đã nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.

Không ai quan tâm mấy tin này là thật hay giả, chỉ cần đủ hấp dẫn người ta là được.

Không cần biết lời đồn nào là thật, đều sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến danh tiếng của Thái tử.

Vị Thái tử luôn to miệng giữ mình trong sạch không biết hiện giờ có thấy rát mặt không.

Đương nhiên đằng sau mấy chuyện tiến triển thuận lời này luôn có người đang âm thầm ra tay.

“Cô nương, mọi việc đã xong.” Thược Dược làm xong việc quay về bẩm báo.

“Ngươi vất vả rồi.”

Thẩm Vu lười biếng ngồi trên giường nhíu mày bưng chén thuốc lên uống.

Uống xong vội vàng cầm một miếng mứt hoa quả cho vào miệng.

Mứt hoa quả dù ngọt cũng không thể xua tan vị đắng trong miệng ngay được, Thẩm Vu nhíu chặt mày đau khổ.

Nàng uống thuốc mà cứ như bị tra tấn.

Triệu ma ma bưng bánh hoa hồng lên, cười nói: “Cô nương tính toán như thần, biết người bên Lan Phương uyển nhất định sẽ có động tĩnh, nên đã bố trí người trông chừng bên kia.”

Sau đó dùng ít tiền sai người ta phát tán tin tức.

“Có điều chuyện ở Lan Phương uyển không phải do chúng ta phát tán, lúc nô tỳ sai người tung tin về Đông cung đã nghe được đôi chút về tin đồn của biểu cô nương và Thái tử.” Thược Dược nói.

Thẩm Vu không muốn gây ra tổn hại lớn lao gì cho Thái tử, nàng chỉ cần lúc phụ thân nàng trở về nghe được mấy lời đồn này, nhất định sẽ kiên quyết phản đối mối hôn sự của nàng và Thái tử.

Hơn nữa…

Thẩm Vu luôn cảm thấy đây là một trong những kế hoạch của Lục Vô Chiêu, hôm đó hắn nói cho nàng biết tin Thái tử giấu người trong Đông cung, nhất định là có ý đồ.

Điều khiến Thẩm Vu kinh ngạc chính là quyết định của Sở Khinh Dao, nàng không ngờ Sở Khinh Dao lại cương quyết với chuyện này đến thế.

Thẩm Vu phái người tìm vài kẻ bán hàng rong, cho bọn họ tiền bảo tung tin “Trong cung Thái tử giấu người”.

Còn tin tức kia là do Sở Khinh Dao làm, không ngờ nàng ta lại nhanh hơn Thẩm Vu một bước.

Thẩm Vu đại khái có thể hiểu được lý do Sở Khinh Dao làm như thế, nhưng mục đích của nàng ta là gì thì Thẩm Vu không biết.

Nếu Sở Khinh Dao muốn hủy hoại danh tiếng Thái tử nhằm thoát khỏi hắn ta, thì Thẩm Vu còn có thể nhìn nàng ta với cặp mắt khác, còn nếu nàng ta vì ghen tị, muốn bên cạnh Thái tử chỉ có một mình nàng ta thì đã khiến Thẩm Vu thất vọng rồi.

“Cô nương! Cô nương!”

A Đường hốt hoảng chạy vào, trong tay cầm một lá thư.

Triệu ma ma quở mắng nàng ta: “Có chuyện gì mà hốt hoảng thế?”

Thẩm Vu cũng quay sang.

A Đường vội vàng đưa thư cho Thẩm Vu, “ Là Lăng…”

Nàng ấy nói được một nửa thì dừng lại.

Do dự mãi mới nói tiếp: “Người tự xem đi.”

Thẩm Vu cúi đầu nhìn, ánh mắt lập tức sáng lên.

Thược Dược đi đến nhìn thoáng qua. Trên lá thư không viết tên Thẩm Vu mà đề một chữ “Mạnh”.

Là thư của Mạnh Ngũ.

Thẩm Vu mở lá thư, vốn tưởng rằng là thư của Lục Vô Chiêu bảo Mạnh Ngũ đưa tới, ai ngờ vừa nhìn sơ qua nội dung, sắc mặt nàng đã trở nên giận giữ.

Đọc đến từ cuối cùng mới lạnh lùng bật cười.

“Người này…”

Mạnh Ngũ không biết viết gì khác bèn viết: “Chủ tử có ý định mạo hiểm, thuộc hạ khuyên can không được, không biết cô nương có diệu kế gì không?”

Thẩm Vu: “…”

Ha.

Đáng khen cho cái ý nghĩ mạo hiểm.

Thẩm Vu nghĩ đây đúng là chuyện Lục Vô Chiêu dám làm.

Hắn có thể dùng đao tự làm mình bị thương, thì còn có chuyện gì mà hắn không làm được?

Thân thể của mình mà còn ra sức chà đạp, thì có chuyện gì mà hắn không dám làm?

Hai tỳ nữ nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng không hẹn mà cùng run rẩy.

Khi Thẩm Vu tức giận rất đáng sợ.

Vì vậy A Đường theo Triệu ma ma xuống phòng bếp trốn trước.

Thược Dược: “…”

Không có việc gì làm nên định đi tưới hoa trong sân thêm lần nữa.

Nàng ấy đang lén lút đi ra ngoài thì bị Thẩm Vu gọi lại: “Thược Dược.”

Thược Dược: “… Có nô tỳ.”

“Ngươi đi mời Ngô đại phu lại đây, ta muốn hỏi nàng ta xem đã có thể ra ngoài được chưa.”

Thược Dược: “…”

Nàng nhìn trên mặt Thẩm Vu hiện lên hai chữ “kiếm chuyện” thật to, sau đó lại nghe Thẩm Vu cười khẩy một tiếng, đành vội vàng chạy đi mời đại phu.

**

Trong Tư Chính điện, Hoàng đế đang tức giận nhìn Thái tử.

“Ngươi xem ngươi đã gây ra chuyện tốt gì? Trẫm đã nói với ngươi ra sao? Bảo ngươi thu dọn sạch sẽ mấy thứ đó, mà ngươi lại làm gì? Ngươi được lắm! Đã nghe mấy tin đồn bách tính lan truyền kia chưa? Hả? Thái tử ngoan ngoãn của ta!”

Lục Chi Trạch hốt hoảng quỳ xuống, liên tục dập đầu trên đất: “Phụ hoàng! Xin phụ hoàng bớt giận! Nhi thần… Nhi thần không cố ý…”

Hoàng đế lạnh lùng cười cười: “Đương nhiên không phải do ngươi cố ý, chả nhẽ trẫm còn không hiểu ngươi sao? Lục Chi Trạch, đến thân dưới của ngươi còn không quản lý tốt, thì sao trẫm có thể yên tâm để ngươi cai quản cái giang sơn này được?”

Thái tử luống cuống: “Phụ hoàng… Phụ hoàng… Nhi thần sai rồi! Nhi thần sẽ cắt đứt quan hệ với mấy nàng ta! Đều cắt đứt!”

Ánh mắt Hoàng đế tỏ ra thất vọng, lạnh lùng nói: “Lục Chi Trạch, trước đây ngươi đã làm những gì? Trẫm đã từng ám chỉ cho ngươi rất nhiều lần, mấy lần phái người đi truyền chỉ cũng đều thấy ngươi đang vui vẻ với nữ nhân nhà thương hồ kia, ngươi cho rằng trẫm không biết mấy chuyện xảy ra trong cung của ngươi sao?”

Sắc mặt Thái tử trắng bệch.

“Trẫm đã cho ngươi rất nhiều cơ hội, ngươi vì sự ngu xuẩn, kiêu ngạo, không coi ai ra gì của bản thân ngươi mà tự hại mình. Bây giờ khắp nơi ai ai cũng nói ngươi đắm chìm nữ sắc!”

Không chỉ có vậy, dưới sự nhiệt tình của những người “có lòng”, mấy chuyện trước đó Thái tử làm hỏng chuyện cũng bị người ta đào ra nói lại.

Nói Thái tử vô năng, nói Thái tử không xứng với ngôi vị, chuyện gì cũng nói, chỉ là không nói lời nào tốt.

Trong một đêm, sự nghi ngờ về năng lực của Thái tử bùng phát không ngừng.

Hoàng đế Gia Tông xem trọng nhất là danh tiếng, đương nhiên yêu cầu đối với người thừa kế cũng thế.

Việc người hắn ta chọn không thích hợp với ngôi vị, đối với một đế vương mà nói chẳng khác gì đánh mất uy nghiêm của mình.

“Phụ hoàng, xin người… cho nhi thần thêm một cơ hội, cho… nhi thần một cơ hội nữa được không?” Thái tử nức nở.

Lục Bồi Thừa tức giận mắng lại: “Lục Chi Trạch, tuy ngươi không phải do Hoàng hậu sinh ra, nhưng trẫm cũng không phải người phân biệt đích thứ.”

Câu nói này khiến Thái tử sợ vỡ mật.

Đúng vậy, Lục Bồi Thừa là con của Liên phi, được Hoàng hậu nhận nuôi, cho nên hoàng thượng quả thật là không coi trọng chuyện đích thứ.

Chỉ cần Hoàng đế chọn trúng vị Hoàng tử nào, đưa đến làm con thừa tự của Hoàng hậu, thì người đó cũng giống như đích tử mà thôi.

“Thẩm Tông Chí sắp hồi kinh rồi.”

Lục Bồi Thừa thở dài một hơi, nói nhỏ.

Thái tử bò lên phía trước, kéo góc áo Lục Bồi Thừa cầu xin: “Cầu xin phụ hoàng cho… nhi thần một cơ hội, nhi thần nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này!”

Ánh mắt hắn ta lóe lên tia độc ác.

Sở Khinh Dao, cùng với ả tân sủng, đều không thể giữ lại.

Lục Bồi Thừa dò xét: “Được, trẫm hy vọng ngươi biết phải làm thế nào.”

“Nhi thần đã biết!”

“Nếu lại có chuyện gì xảy ra, chuyện tứ hôn kia cũng đừng nghĩ đến nữa.”

Không thành hôn được với nữ nhi Thẩm gia, e rằng ngôi vị Thái tử này của hắn ta cũng không còn vững nữa.

Phụ Quốc quân là đội quân lớn nhất Đại Lâm, cho dù Thẩm Tông Chí trao trả binh quyền thì uy danh của ông cũng không thể không kể đến.

“Tướng ở bên ngoài, quân lệnh có thể không theo”, lời này không sai, huống hồ trước đây Đại Lâm cũng đã từng xảy ra chuyện tương tự, vào đời tổ phụ của Hoàng đế Gia Tông, lúc hoàng đế Minh Đức tại vị, đã từng xảy ra tranh chấp giữa quân đội và hoàng quyền.

Hoàng đế Minh Đức mấy lần bị đại tướng uy hiếp, cũng may có mấy thế gia liều mạng hộ tống mới khiến những tướng lĩnh tay nắm binh quyền thất bại.

Dù loạn lạc xảy ra hết lần này đến lần khác, nhưng Hoàng đế không thể xử lý mấy đại tướng kia mà chỉ có thể tìm cách cân bằng thế lực.

Đến thời Lục Bồi Thừa, tướng quyền đã dần suy yếu, nhưng “Tướng quân” vẫn là “Hoàng đế” trong quân đội, đây là vấn đề tồn tại mấy chục năm qua đến nay vẫn chưa giải quyết được.

Lục Bồi Thừa chỉ có thể dùng thủ đoạn trấn an, tạm thời ổn định Thẩm Tông Chí. Cũng may Thẩm Tông Chí không có ý tạo phản nên chuyện này mới được cứu vãn.

Chỉ cần để Hoàng tử cưới nữ nhi Thẩm gia, Thẩm Tông Chí nhất định sẽ vì nữ nhi mà thỏa hiệp.

Người kết hôn với Thẩm Vu phải là người của hoàng thất hoặc giúp ích được cho thế lực của Lục Bồi Thừa.

“Trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu không trẫm sẽ suy nghĩ lại việc chọn Thái tử.”

Lục Chi Trạch cắn răng, dập đầu trên đất: “Nhi thần tuân chỉ.”

Thái tử mất nửa ngày vẫn không tra ra được ai là người tung tin đồn, nhưng hắn ta lại phát hiện vài huynh đệ đổ thêm dầu vào lửa, nhờ vậy Thẩm Vu mới tránh được một kiếp.

“Chủ tử, mọi chuyện đã thu xếp ổn thỏa theo phân phó của ngài.”

“Mấy vị Hoàng tử trong cung quả nhiên không kiên nhẫn được, việc Thẩm cô nương làm cũng không bị Thái tử phát hiện.”

Lục Vô Chiêu thản nhiên “Ù” một tiếng, sau đó khoát tay, “Bản vương đi ngủ trước, tài liệu cứ đặt lên bàn, ngươi lui đi.”

Mạnh Ngũ do dự chốc lát mới miễn cưỡng đáp: “Vâng.”

Mới qua giờ Tuất, Lăng Vương vốn thích thức thâu đêm đã đi ngủ từ lâu, ngọn đèn dầu bên trong tẩm điện cũng tắt ngấm.

Đêm nay thị vệ ở phủ Lăng Vương vô cùng thảnh thơi.

“Ngươi không lừa ta chứ… Không phải ai cũng nói phủ Lăng Vương trông coi chặt chẽ lắm mà?”

Người của Thái tử thuận lợi trèo tường vào trong sân nhưng trong lòng vẫn rất lo sợ.

Tối nay bọn họ vào đây ăn trộm hồ sơ, là hồ sơ rất quan trọng.

Người đi cùng lấy khăn bịt mặt, nói nhỏ: “Nghe nói Minh Chiêu ty mới nhận một đại án, không đủ người nên Lăng Vương điều mấy tên ở trong phủ qua đó giúp.”

“Nhưng mà…”

“Được rồi, mau chóng lấy trộm đồ rồi quay về nhận lệnh.” Dứt lời bay lên nóc nhà.

Chỉ chốc lát đã đến bên ngoài tẩm điện của Lăng Vương, bọn chúng xoay người nhảy xuống, lén lút xông vào.

Thật không may cho bọn chúng, lúc này Lục Vô Chiêu đang tựa vào đầu giường, nhắm mắt suy nghĩ chuyện gì đó.

Nghe thấy tiếng động, Lục Vô Chiêu lập tức quất roi qua.

Hai tên trộm không hề sợ hãi, bọn chúng đã phân công nhau, một người đi tìm đồ, một người đối phó với Lăng Vương.

“Ồ, thì ra là người què.”

Hắn ta vừa chế giễu vừa đá xe lăn bên giường ra xa.

Không có xe lăn, người trên giường chỉ có thể bò đến trước mặt bọn chúng.

Đèn đã tắt nên bọn trộm không trông thấy vẻ mặt Lăng Vương, chỉ có thể cảm giác được chiếc roi mang theo gió lớn cùng với sức lực vô cùng mạnh mẽ, gây ra sát thương không thể coi thường.

Kẻ trộm giật mình, vội vàng thúc giục đồng bọn nhanh tay.

“Tìm được rồi!”

“Đi thôi!”

Bọn chúng không muốn đánh nhau, đang định nhanh chóng rút lui thì kẻ đi phía sau bị roi quấn lấy, ánh mắt tên trộm lạnh lùng, nổi sát ý.

Hai lưỡi đao sắc bén từ trong tay áo phi ra, bay thẳng về phía Lục Vô Chiêu!

Lục Vô Chiêu vô ý thức né tránh, nhưng vẫn bị một lưỡi cắt trúng cánh tay.

Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, chiếc roi trong tay rơi ra.

“Ha ha, phế vật.”

Tên trộm bỏ lại một câu chế giễu rồi bỏ chạy.

Lục Vô Chiêu ôm cánh tay đang chảy máu, nhìn cánh cửa bị đóng sầm lại, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.

Hắn liếc mắt một cái, lấy khăn tay trên gối đè lên vết thương.

Chân mày hắn chưa từng nhúc nhích chút nào, hắn lại dựa người vào đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết đã qua bao lâu.

Cộc cộc.

Tiếng đập cửa vang lên.

“Có chuyện gì?” Nam nhân thản nhiên hỏi.

Không ai trả lời.

Cộc cộc cộc.

Tiếng đập cửa vẫn kiên nhẫn vang lên.

Nam nhân nhíu chặt mày: “Mạnh Ngũ, có chuyện gì?”

Người bên ngoài vẫn không trả lời mà chỉ tiếp tục gõ cửa.

Lục Vô Chiêu mở mắt ra, trong ánh mắt toàn là vẻ lạnh lùng.

Xe lăn của hắn bị người ta đá đi rồi, chẳng lẽ còn bắt hắn bò đến mở cửa à?

“Lăn vào đây.”

Két.

Cửa phòng mở ra.

Lục Vô Chiêu lại ngả người ra sau.

Có người đi vào, thắp sáng đèn.

Sau đó tiến đến gần, đi tới cạnh bình phong thì dừng chân.

Người kia ngồi xổm xuống, nhặt lấy gì đó rồi đứng lên.

Đột nhiên Lục Vô Chiêu cảm thấy có gì đó không đúng.

Tiếng bước chân này không phải là Mạnh Ngũ!

Hắn lập tức ngồi thẳng dậy, nghiêng người ra bên ngoài muốn nhìn xung quanh.

Mới vừa xoay người đã bất ngờ.

Thẩm Vu khoanh tay dựa vào cây cột, trong tay đang cầm roi da của hắn.

Mặt thì cười nhưng trong lòng lại tức giận nhìn hắn.