Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 38: Trời quang mây tạnh

Cuối cùng vở kịch cũng khép lại bằng việc Lục Chi Trạch bị phế truất khỏi ngôi vị Thái tử.

Bắt đầu từ việc Lục Vô Chiêu tiếp nhận vụ án xác chết nữ nhân ngoài thành, đến những lời đồn về Thái tử trong kinh thành, cả việc Lục Vô Chiêu giăng bẫy khiến Thái tử tự chui đầu vào lưới, cho đến việc hôm sau tiến cung giả vờ yếu ớt khiến Hoàng đế tức giận phế truất Thái tử, chỉ vẻn vẹn có năm ngày.

Năm ngày cũng đủ để Lục Vô Chiêu khiến Thái tử thất bại thảm hại. Đương nhiên, công lao to lớn thuộc về chính Thái tử, ai bảo hắn ngu ngốc như thế làm gì.

Việc phế truất Thái tử do phạm tội vừa mới truyền ra ngoài, thế mà bách tính ai ai cũng đã thi nhau bàn tán sôi nổi về “chiếc tích vĩ đại” của hắn ta trước đây.

Danh tiếng của Lăng Vương trong mắt bách tính rất tốt, vì Lăng Vương giúp dân rửa oan, tuyệt đối không thể chủ động đi hại người khác được, từ trước đến nay vị Hoàng đế luôn nuông chiều đệ đệ ấy chính là một vị minh quân, cho nên trong mắt bách tính, vấn đề đương nhiên nằm trên người vị Thái tử mới bị phế kia.

Vị trí Thái tử vẫn để trống, hiện tại Lục Bồi Thừa không có ý định lập Thái tử, một là bị Lục Chi Trạch làm cho sợ hãi, hai là trong số nhi tử của hắn ta không ai khiến vừa lòng hắn ta cả.

Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, Lục Bồi Thừa đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.

Hắn ta ngồi sau long án, ngẩng đầu lên, nhìn về phía thiếu niên đang ngồi đọc sách trên xe lăn.

Khẽ thở dài.

Lục Vô Chiêu nghe thấy vậy thì ngẩng đầu nhìn lên: “Hoàng huynh?”

Lục Bồi Thừa im lặng, lắc đầu.

Hắn ta đang nghĩ, cớ sao A Chiêu lại không phải là con mình?

A Chiêu nhỏ hơn hắn ta mười hai tuổi, nếu nhỏ hơn mấy tuổi nữa thì tốt biết bao, chờ đến khi hắn ta chết đi sẽ truyền lại ngôi vị cho A Chiêu… Được như thế thì tốt biết mấy.

Lục Vô Chiêu khẽ nhíu mày, thấy vẻ mặt buồn bã của Hoàng đế thì khó hiểu, nhưng hắn không quan tâm mà tiếp tục cúi đầu, tuy ngoài mặt đang đọc thơ, nhưng trong lòng lại đang nghĩ đến mấy vụ án phức tạp ở Chiêu Minh ty.

Lục Bồi Thừa nhìn dáng vẻ nghiêm túc của thiếu niên, ánh mắt hắn ta nhìn đôi chân Lục Vô Chiêu đầy buồn bã.

Nếu như hai chân hắn… còn lành lặn thì tốt biết bao.

Lúc hắn ta lên ngôi đã từng cảm thấy may mắn vì Lục Vô Chiêu tàn tật, bởi vì vị Lăng Vương tàn tật này sẽ không đủ tư cách tranh ngôi vị với hắn ta.

Lăng Vương thông minh hơn người, nhưng hắn ta cũng không kém, hắn ta có thể kìm nén bản tính hung tàn của mình vì thiên hạ này, nhưng… vị đệ đệ do chính tay hắn ta nuôi nấng kia thì không. Lục Vô Chiêu thích nhất là mùi máu tươi, nếu không hắn sẽ chẳng giam mình ở nơi tối tăm không ánh mặt trời như Chiêu Minh ty cả ngày.

Lục Bồi Thừa bắt đầu hơi hối hận, nếu như A Chiêu vẫn đáng yêu như hồi bé có phải sẽ thích hợp với ngôi vị này hơn không?

Cái ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Lục Bồi Thừa xóa tan, trên đời này không có cái gọi là nếu như, cho dù thời gian có quay trở lại, có lẽ hắn ta vẫn sẽ biến A Chiêu thành dáng vẻ mà hắn ta thích, như bây giờ.

Dù sao một Lục Vô Chiêu hiền lành tốt bụng như ngày xưa mới là uy hiếp lớn nhất đối với Lục Bồi Thừa.

Con người, một khi đã nắm thứ gì đó trong tay, sẽ càng ngày càng không biết thỏa mãn, lúc nào cũng nghĩ ra các giả thiết, nếu như trước đây như thế này thế kia thì bây giờ sẽ thế này thế nọ, thực sự rất nực cười.

“A Chiêu?”

Thiếu niên không hề ngẩng đầu: “Dạ.”

Lục Bồi Thừa khẽ híp mắt, hỏi nhỏ: “Trẫm không lập Thái tử, chờ mấy năm nữa trẫm truyền ngôi cho đệ, được không?”

Dường như Lục Vô Chiêu đang nghe chuyện gì buồn cười lắm, hắn bật cười quả quyết từ chối: “Không muốn.”

Nói xong thì lật sang trang khác.

“Thật ư?” Lục Bồi Thừa nghi ngờ, “Chả lẽ ngôi vị này không tốt sao?”

Hắn ta rất hiểu Lục Vô Chiêu, có thể bây giờ Lục Vô Chiêu đang nói dối hắn ta, chuyện này khiến hắn ta nghi ngờ.

Lục Vô Chiêu nhíu mày lại: “Làm hoàng đế thì có gì vui, rất mệt.”

“Mệt? Sao mà không mệt được? Nhưng A Chiêu không giống người sợ mệt.”

Nếu sợ mệt sẽ không bôn ba bên ngoài suốt mấy năm, lúc nào cũng bận đến nỗi không ăn không ngủ.

Lục Vô Chiêu thờ ơ “Ừ” rồi nói: “Rất nhàm chán, lại gò bó, cũng không thể thấy máu.”

“Huống hồ…” Nam nhân bắt đầu nhíu mày như đang nghĩ gì, nỗi phiền muộn sắp bộc phát lại bị hắn kiềm chế lại, hắn cất tiếng đầy chán ghét: “Giết người còn phải tìm lý do.”

Lục Bồi Thừa sững sờ, bất ngờ bật cười.

Thật là.

Lục Bồi Thừa vô cùng hài lòng nhìn đệ đệ không kiêng nể phơi bày bản tính trước mặt mình, trong lòng hắn ta vui mừng tột độ.

A Chiêu hắn ta yêu thương nhất không bao giờ khiến hắn ta thất vọng.

Lục Vô Chiêu khẽ cong môi, nhìn Hoàng đế đầy ẩn ý: “Trong mắt thần đệ, từ trước đến nay Hoàng huynh luôn là người phải chịu khổ.”

Lục Bồi Thừa cũng cười theo: “A chiêu nói phải, mấy chuyện khổ sở này vẫn nên để huynh trưởng gánh thay đệ vậy, đệ cứ làm chuyện mình thích là được rồi, đừng sợ, mọi chuyện đã có huynh trưởng che chở cho đệ.”

“Đa tạ hoàng huynh.” Lục Vô Chiêu mỉm cười nói nhỏ: “Đã cho ta một con đường sống.”

Tin tức Thái tử bị phế truất chiêu cáo thiên hạ vào đúng ngày Thẩm Vu khỏi bệnh. Hiếm khi nàng vui vẻ như thế nên hẹn Quận chúa Nghi Ninh ra ngoài cung xem kịch.

Chiều tối lúc về phủ, có vị khách đã lâu không gặp hôm nay bất ngờ ghé thăm, đang yên lặng đứng trước cửa Hồ Tâm các đợi.

Đi từ xa Thẩm Vu đã nhận ra: “Biểu tỷ?”

Sở Khinh Dao xoay người.

Hai mắt nàng ta sưng đỏ, vừa nhìn đã biết là do khóc nhiều mà ra. Sắc mặt nàng ta tái nhợt, cũng gầy không đi không ít, yếu đuối đứng trong gió khiến người ta thương xót.

Nhưng mà nhìn thoáng qua, Thẩm Vu cảm giác được thái độ hèn mọn gọi dạ bảo vâng đã không còn nữa, như thể đã lột xác thành người khác, sống lưng thẳng tắp, cả người tuy phờ phạc nhưng lại toát lên khí chất hiếm thấy.

Mấy ngày nay Sở Khinh Dao vì trả thù Thái tử mà đã làm rất nhiều chuyện, Thẩm Vu nghĩ vậy nên hơi mềm lòng.

“Biểu tỷ là đang chờ ta sao?”

Sở Khinh Dao chầm chậm gật đầu.

Nàng ta đến đây, sai Cầm Hương đi gọi cửa thì được lính gác thông báo Thẩm Vu đã ra ngoài.

Thẩm Vu không ở đây nên bọn họ không để nàng ta vào, nhưng nàng ta cũng không muốn rời đi, vì thế đứng trước cửa chờ nàng quay về.

Đứng chờ trong gió đã một canh giờ, đầu óc mê man vì khóc cũng đã trở nên tỉnh táo.

Sở Khinh Dao nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vu, hồi hộp lên tiếng: “Ta phải đi rồi.”

Thẩm Vu khẽ run: “Đi?”

Đi đâu…

Ánh mắt Sở Khinh Dao nhìn Thẩm Vu không chột dạ, cũng không né tránh, bỗng nhiên Thẩm Vu cảm thấy lúc này nàng ta đã thật sự tỉnh táo rồi.

Thẩm Vu im lặng một hồi mới nói: “Biểu tỷ theo ta vào trong rồi lại nói, ở ngoài này hơi lạnh.”

“Được, sức khỏe ngươi quan trọng hơn.” Sở Khinh Dao vội vàng nói.

Sau khi bọn họ đi vào bên trong, Sở Khinh Dao vẫn rất khách khí.

Thẩm Vu không quen nhìn vị biểu tỷ này như vậy, nàng cũng không biết nên nói gì, đành gọi hạ nhân mang chén trà nóng cho Sở Khinh Dao làm ấm người, sau đó lại yên lặng.

Bầu không khí lập tức trở nên lúng túng.

Lại nói quan hệ các nàng trước đây không tốt, nhưng bởi vì Thẩm Vu rất ghét Thái tử, cho nên bọn họ mới có thể bình thản ngồi xuống trò chuyện.

Thật ra Thẩm Vu luôn rất lạc quan, chuyện gì cũng nhìn rất thoáng, Theo lời Quận chúa Nghi Ninh Chử Linh Thư mà nói, chính là loại người không tim không phổi, lúc nào cũng qua loa cho xong chuyện.

Chử Linh Thư từng mắng nàng, mắng nàng ba phải, không biết đúng sai.

Thẩm Vu phản bác, nàng hoàn toàn không để tâm là vì mình không có cảm tình với Thái tử, cũng không còn cảm tình với Sở Khinh Dao, cho nên nàng mới thờ ơ như thế. Nếu Sở Khinh Dao thích Lục Vô Chiêu, lại còn có ý đồ với hắn, chắc chắn Thẩm Vu sẽ không thản nhiên như vậy.

Tuy trông nàng có vẻ tốt bụng, nhưng một khi đã làm tổn thương đến nàng, nhất định nàng sẽ trả lại tất cả.

Cho nên khi Thẩm Vu khi biết Sở Khinh Dao thích Thái tử, nàng chỉ thấy tiếc thay cho một cô nương đang yên đang lành lại đi thích cái tên cặn bã ấy, ngoài ra chẳng nghĩ gì thêm.

Kiếp trước sau khi bị sát hại nàng mới biết Sở Khinh Dao thích Thái tử, cả việc hai người kia có khúc mắc.

Sau khi Thẩm gia sụp đổ, kết cục của Sở Khinh Dao cũng rất tệ, vô cùng tệ.

Kiếp trước ở trong thư phòng của Lục Vô Chiêu, Thẩm Vu đã nghe thấy Mạnh Ngũ bẩm báo chuyện của Thẩm gia với hắn.

Sở Khinh Dao yêu Thái tử, rõ ràng xuất thân từ gia đình quan lại, lại là người có học, thế mà vẫn cam chịu làm thị thiếp, hầu hạ bên cạnh Thái tử.

Đáng tiếc Thái tử vô tình, sau khi Thẩm gia sụp đổ, chính mắt Sở Khinh Dao nhìn thấy từng người thân lần lượt bị giết chết, cuối cùng nàng ta dùng khăn lụa trắng tự kết thúc sinh mệnh.

Từ đầu đến cuối, Thái tử cũng chỉ là chơi đùa với nàng ta, hắn ta chưa từng thật lòng.

Mãi sau này Thẩm Vu mới tra được, việc Thẩm gia gặp nạn không hề dính dáng gì đến Sở Khinh Dao.

Thẩm Vu vẫn luôn không hiểu, Thái tử lợi dụng Sở Khinh Dao để làm gì, vì trông nàng ta giống một chiến lợi phẩm bị Thái tử chinh phục hơn.

“Chiến lợi phẩm”, đây là câu mà Lục Vô Chiêu lẩm bẩm lúc nhìn bức tranh Thẩm Vu giữa đêm, chắc lúc đó hắn không biết, hồn phách của nàng đang trốn trong bức tranh, nghe hắn kể hết mọi chuyện.

Khi biết Lục Vô Chiêu giúp nàng báo thù, oán hận trong lòng Thẩm Vu cũng đã tiêu tan phần nào, chỉ tiếc thay cho vị biểu tỷ này. Thích ai mà không được, sao cứ nhất quyết là Thái tử.

Cũng may sau này nàng trọng sinh, dưới sự trợ giúp của Lục Vô Chiêu, nàng thoát khỏi Thái tử, Sở Khinh Dao cũng có thể thoát khỏi hắn ta.

Sở Khinh Dao uống một chén trà nóng, cả người trở nên ấm áp, mà trong lòng cũng vậy.

Nàng ta đặt chén trà xuống, đứng dậy, kéo vạt váy quỳ trên mặt đất.

Thẩm Vu ngạc nhiên, vội nâng nàng ta dậy: “Biểu tỷ làm gì thế này?! Mau đứng lên!”

Sở Khinh Dao hất tay nàng ra, dập đầu với Thẩm Vu, nàng ta không dám ngẩng đầu nhìn Thẩm Vu, trán chạm vào mặt đất lạnh như băng: “Biểu muội cứ để ta dùng cách này tạ tội với ngươi đi, cái này là do ta nợ ngươi.”

Nàng ta biết Thái tử và Thẩm Vu có “hôn ước ngầm”, nhưng vẫn để mặc bản thân chạy theo Thái tử.

Mặc dù sau đó mới biết Thẩm Vu đã thích người khác, mọi chuyện đều do Thái tử đơn phương, nhưng… nàng ta đã biết người ta là “một đôi” mà vẫn xen vào.

Trong lòng nàng ta vẫn áy náy về chuyện này, nhưng không chống nổi mê hoặc, không khống chế được tình cảm của mình.

Nàng ta cảm thấy tội lỗi nhưng lại vẫn gây ra chuyện đáng trách ấy.

Nói cho cùng, nàng ta có lỗi với Thẩm Vu. Nàng ta đã gây ra chuyện nhục nhã như vậy, lại càng có lỗi với liệt tổ liệt tông Sở gia.

Thẩm Vu sững sờ.

Nàng chợt nhớ năm mười tuổi, lúc Sở Khinh Dao vừa đến Thẩm gia, khi ấy Sở gia mới gặp chuyện, Sở Khinh Dao đến đây tìm nơi nương tựa, dù gặp nạn nhưng nàng ta vẫn toát lên khí chất cao ngạo.

Hình ảnh tiểu cô nương cao ngạo năm đó cùng người trước mắt dần dần hợp lại thành một.

Dường như “thuốc mê hồn” Thái tử hạ cho nàng ta đã mất hiệu lực. Con người nhẫn nhục chịu đựng, hèn mọn, cam chịu trước Thái tử đã không còn nữa.

Thẩm Vu không ngăn nàng ta lại mà nhận cái dập đầu này. Có lẽ như vậy nàng ta mới có thể bước ra khỏi quá khứ đau khổ ấy.

Sở Khinh Dao ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Vu, nói rằng: “Ta… Hôm qua ta ra ngoài bị người của Thái tử truy sát.”

Thẩm Vu ngạc nhiên mở to hai mắt: “Truy sát?!”

Hôm qua… Sáng hôm qua nàng vừa từ phủ Lăng Vương trở về thì lập tức đóng cửa nghỉ ngơi, ngủ cả ngày nên không biết Lan Phương uyển xảy ra chuyện.

Sở Khinh Dao tự giễu cười cười: “Đáng tiếc, hắn ta không thành công.”

Thẩm Vu gật đầu.

Nếu thành công thì hôm nay nàng ta cũng chẳng ngồi đây.

Sở Khinh Dao cười nhạt: “Biểu muội có biết ai đã cứu ta không?”

“Là ai?” Thẩm Vu nghi ngờ: “Ta… quen à?”

“Ừ, là Lăng Vương điện hạ.”

Thẩm Vu hé miệng: “Sao lại là hắn…”

Lục Vô Chiêu là có chuyện gì, sao hắn lại âm thầm làm nhiều chuyện như vậy? Chẳng lẽ hắn là thầy bói, ngay cả chuyện Sở Khinh Dao sau này cũng đoán được.

“Biểu muội, người mà ngươi thích, chắc là Lăng Vương phải không?”

Thẩm Vu không sao cất lời được, mặt nàng lập tức ửng đỏ.

Sở Khinh Dao chưa từng thấy nàng như vậy, không nhịn được bật cười, trong lòng tự trách trước đây bản thân có mắt như mù, sao nàng ta không phát hiện Thẩm Vu chán ghét Thái tử sớm hơn, lại còn tự cho là đúng xem Thẩm Vu như tình địch.

Thẩm Vu rũ mắt, lông mi run run, nàng biết dáng vẻ của mình không lừa được người ta, tất cả là do Lục Vô Chiêu khiến nàng bị mê hoặc, vừa nghĩ đến hắn đã vô thức cong môi mỉm cười, mặt đỏ tim đập nhanh.

Chuyện này sao trách nàng được.

Nàng khẽ lẩm bẩm: “Sao ngươi nhìn ra được?”

“Người cứu ta ngày hôm qua là lính Chiêu Minh ty, ta nhận ra trang phục của bọn họ.”

“Ta cũng biết người của Chiêu Minh ty chẳng phải Bồ tát, bọn họ không rảnh đến nỗi thấy ai gặp chuyện cũng ra tay giúp đỡ. Nhưng hôm qua hình như bọn họ âm thầm theo dõi ta, người xấu vừa xuất hiện bọn họ đã nhanh chóng chạy đến cứu ta, ta đã biết ngay những người này là cố ý đi theo bảo vệ ta.”

Người có thể ra lệnh cho Minh Chiêu vệ, cả thiên hạ chỉ có một.

Sở Khinh Dao khẽ thở dài: “Đáng nhẽ ta phải phát hiện ra sớm hơn mới phải, lúc đầu ở Tận Hoan lâu, Lăng Vương đưa áo khoác của hắn cho ngươi… Lăng Vương là ai, tính tình hắn ra sao, ta đã nghe nói nhiều rồi.”

“Lẽ ra ta nên nghĩ đến từ lâu rồi, hắn đối xử với ngươi không giống người khác, nhất định là có lý do. Chỉ là sau đó nghe ngươi phủ nhận nên ta không nghi ngờ gì nữa.”

Sở Khinh Dao nghiêm túc nhìn Thẩm Vu, chân thành nói: “Vốn là phải cảm ơn Lăng Vương đã cứu mạng, nhưng ta rất sợ hắn, hơn nữa quan hệ của các ngươi không đơn giản nên ta không đến tìm hắn, cho nên đến đây nói với ngươi một tiếng cảm ơn.”

Thẩm Vu ngại ngùng cười cười: “Ngươi đừng bận tâm chuyện này trong lòng, điện hạ nhà ta lấy việc giúp người làm niềm vui, không cần phải cảm ơn.”

Điện hạ nhà ta…

Giúp người là niềm vui?

Sở Khinh Dao buồn cười, quả là người tình trong mắt hóa Tây Thi.

“Vốn ta định kéo Thái tử cùng nhảy vào chỗ chết, vạch trần toàn bộ chuyện của hắn ta, chỉ tiếc là ta quá yếu đuối.”

“Ta cũng biết không ít chuyện của Lục Chi Trạch, một số việc hắn ta bí mật làm nhưng không đề phòng ta, hầu hết những lần hắn ta vô tình nói ra ta đều nhớ trong lòng.”

“Ơn cứu mạng nếu hắn không cần báo đáp, vậy mấy việc ta viết trong phong thư này làm phiền biểu muội chuyển cho Lăng Vương.”

Thẩm Vu nhận lá thư: “Đúng rồi, vừa nãy biểu tỷ nói phải đi, là đi đâu?”

Sở Khinh Dao nghiêng đầu nhìn ra trời xanh, đất trời bao la nơi đâu cũng là nhà.

“Trước đây Thẩm tướng quân đón ta và mẫu thân tới là để chăm sóc ngươi.” Sở Khinh Dao xấu hổ nói, “Chỉ là mấy năm nay cũng không làm được gì, quả thật trong lòng rất áy náy.”

“Đại tướng quân sắp trở lại, hai người bọn ta không thích hợp ở lại đây nữa.”

Thẩm Vu nói: “Vậy các ngươi dự định đi đâu? Không lẽ Sở gia còn ai nữa?”

“Sở gia không còn ai, nhưng nhà ta vẫn còn ở đó, ta tính cùng nương ta về quê, lập gia đình, trải qua cuộc sống bình thường, chốn kinh thành này…”, Sở Khinh Dao thẫn thờ, nhỏ giọng than thở: “Cả đời này ta sẽ không trở lại nữa.”

Thẩm Vu thấy nàng ta đã quyết tâm mới nói thêm: “Ngươi thấy thoải mái là được, chỉ là di mẫu có đồng ý không?”

Dù sao Triệu Tẩm Hà còn muốn làm mẫu thân kế của nàng, sao lại dễ dàng từ bỏ như thế?

“Mẫu thân ta cảm thấy nữ nhân không có nam nhân thì sống không được, ban đầu biết ta muốn đi, bà vốn là không đồng ý, bà nói trở về nơi thâm sơn cùng cốc ấy sẽ không gặp được thanh niên tuấn tú cho ta chọn lựa.” Sở Khinh Dao cảm thấy buồn cười: “Ta hỏi lại bà ta, Thái tử có tuấn tú không, nhưng hắn ta đã suýt hại ta mất mạng đấy.”

“Mấy năm nay nghe nương ta nói không ít lời hồ đồ, cũng đã làm nhiều chuyện ngu ngốc. Đến mãi hôm nay mới phát hiện, tương lai của ta vô cùng mờ mịt, đều do ta tưởng tượng ra nó tốt đẹp thế nào. Ta ở bên Lục Chi Trạch lúc nào cũng lo lắng sợ hãi, không ngày nào vui vẻ. Hắn ta cũng chưa từng thật lòng thích ta, đến lúc ngoảnh lại mới nhận ra mọi việc đều vô ích.”

“Đến nơi khác bắt đầu lại, có lẽ là một cuộc sống mới với ta.”

Thẩm Vu rất vui mừng: “Vậy chúc biểu tỷ sớm gặp được lương duyên, quãng đời còn lại sống thật hạnh phúc.”

Sở Khinh Dao nói lời tạm biệt với Thẩm Vu xong thì xoay người đi ra ngoài.

“Biểu tỷ.”

Thẩm Vu đột nhiên gọi nàng ta lại.

Sở Khinh Dao quay đầu.

Thẩm Vu cười với nàng ta: “Nếu sau này gặp được người mình thích tốt nhất là đừng phiền lòng. Nếu hai người đều bằng lòng là chuyện tốt, nhưng đừng vì nam nhân mà đánh mất bản thân. Nếu hắn ta bắt nạt, đánh mắng ngươi, ngươi cứ đuổi hắn đi! Đừng khiến mình phải chịu uất ức.”

“Nữ tử thì sao chứ? Không hề thua kém gì nam nhân! Chúng ta nên có chủ ý của riêng mình mới đúng.”

Sở Khinh Dao cũng cười: “Ta nhớ kỹ rồi, đa tạ. Cáo từ.”

“Sau này gặp lại.”

Sở Khinh Dao đi rồi, trong phòng yên tĩnh trở lại.

Lúc nãy hai người nói chuyện đã cho tỳ nữ lui ra ngoài. Bây giờ nàng ta vừa đi cả căn phòng trở nên trống trải.

Ráng chiều vắt vẻo nơi chân trời, mặt trời còn chưa xuống núi mà Thẩm Vu đã thấy nhớ Lục Vô Chiêu rồi.

Vẫn còn sớm, hay là…

Đi thăm hắn một chút.

**

Trong phủ Lăng Vương, Lục Vô Chiêu đang ngồi trước sân thưởng thức nắng chiều.

Đầu ngón tay hắn vẫn còn dính máu, chưa kịp lau.

Một khắc trước, một sinh mệnh đã kết thúc trong tay hắn.

Lúc hắn ra khỏi cung, hoàng huynh đã tặng cho hắn một nữ nhân, hoàng huynh nói, A Chiêu không còn nhỏ nữa, dù không cần vội lập gia thất thì bên cạnh cũng nên có một nữ nhân hầu hạ.

Hoàng huynh nói, biết hắn kén chọn nên đã tìm nữ nhân sạch sẽ, đàng hoàng.

Lục Vô Chiêu không biết nàng ta có sạch sẽ không, bởi vì máu nàng ta cũng tanh hệt như những kẻ tội không thể tha vậy.

Hắn lột lớp da mặt hoàn hảo của nàng ta xuống, cho vào trong hộp, sai người đưa đến Tư Chính điện, bên trong còn kèm theo tờ giấy: “Dung nhan dễ đổi, lòng người khó dò, thần đệ vẫn thích lưu giữ những thứ tốt đẹp như thế này hơn.”

Lục Vô Chiêu biết, bây giờ hẳn là Lục Bồi Thừa đang vô cùng vui vẻ, đây chính là kết quả Lục Bồi Thừa muốn thấy, hắn ta thích nhất là những việc này, để hắn ta thấy, nhất định sẽ rất hài lòng.

Lẳng lặng ngồi thẫn thờ trong sân, ánh mặt trời buổi chiều bao trùm lên toàn bộ người hắn, nhưng Lục Vô Chiêu lại cảm thấy trước mắt mình thật tối tăm.

“Điện hạ!”

Có âm thanh từ phía sau truyền đến.

Hình như hắn gặp ảo giác, nếu không thì sao lại nghe thấy giọng nói của Thẩm Vu cơ chứ.

“Điện hạ!”

Hết tiếng này đến tiếng khác, càng lúc càng gần, càng lúc càng gần.

Cho đến khi…

Sau lưng chạm vào nguồn nhiệt ấm áp, hương hoa xen lẫn mùi thuốc lập tức bao trùm hắn.

Trong nháy mắt, sương mù tan đi, rất dịu dàng, rất… chói chang.

Là giọng nói của nàng, không phải ảo giác.

“Chiêu Chiêu! Mới một ngày không gặp mà ta đã thấy nhớ chàng rồi!”

Giọng nàng phấn khởi, tràn đầy vui sướng mang theo sức hút mãnh liệt, hệt như dòng nước ấm từng chút từng chút chạm vào tim Lục Vô Chiêu.

Chiêu Chiêu… sao?

Thật tốt.

Mây tan.

Trời đã sáng.

Hắn lại trở về nhân gian.