Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 45: Không tin số mệnh

Màn đêm lặng yên buông xuống.

Ơ nơi cách phủ tướng quân khá xa, có thể nghe được mang máng tiếng nói chuyện thầm thì của nữ tử.

Lúc A Đường và Thược Dược mang theo mấy tùy tùng đến gần, chợt nghe được Thẩm Vu chỉ trỏ vào Đại tướng quân nhà họ, không chút khách khí mà quở trách.

“Cha đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn đánh nhau với người khác?!”

“Vốn dĩ là chúng ta hợp tình hợp lý, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của người khác mà cha đánh Trần công tử, có khi còn phải mang quà đến Trần gia xin lỗi!”

Thẩm Tông Chí say khướt, mặt đỏ bừng, vươn cổ cãi lại: “Tiểu tử thối đó ngông nghênh, miệng không sạch sẽ, nói năng lỗ mãng, cha là thay cha hắn dạy dỗ hắn!”

“Thế nên cha đánh cho người ta đến nỗi không đứng dậy được luôn sao?! Cha không biết thừa cơ lúc nửa đêm trùm bao tải hắn rồi lẳng lặng kéo hắn đến góc tường mà đánh một trận à?!”

“…”

“……”

Hai huynh đệ Tạ gia trầm mặc, Thẩm Tông Chí cũng vậy, nô tỳ của Thẩm gia vừa đi tới cũng không biết nói cái gì cho phải.

Vẫn là Tạ Tu Hòa phản ứng nhanh nhẹn nhất, “Khụ, tiểu Vu muội muội, đừng nói nữa.”

Thẩm Vu quay mặt không nói gì, nàng thấy hai huynh đệ Tạ gia mỗi người một tay kéo ông về nhà, trong đầu hồi tưởng lại hình ảnh ở một canh giờ trước.

Lúc ấy ở Tẫn Hoan lâu, Thẩm Tông Chí lảo đảo bước xuống lầu, cố ý đi giống bộ dạng Trần Trình Chi đang say rượu không biết phương hướng.

Vò rượu trong lòng Trần công tử không biết như thế nào, mà mới vừa gặp phải góc áo của Thẩm Tông Chí, đột nhiên đã vỡ toang.

Vỡ tan tành, tiếng động thật lớn.

Mảnh vò lúc này cắt qua xiêm y của Thẩm Tông Chí, sau đó… Thẩm Tông Chí chạm phải mảnh vỡ, và rơi trúng người ta.

Sau đó nữa chính là màn đánh nhau đến từ một phía.

Trần Trình Chi là thư sinh yếu ớt, mặc dù biết chút võ phòng thân đơn giản, nhưng vẫn không chịu được cú đấm của võ tướng hành quân đánh giặc quanh năm, rất nhanh đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập.

Thẩm Tông Chí kẹp đầu Trần Trình Chi vào nách, nắm đấm giáng xuống như mưa.

“Mắng lão tử không chết tử tế được này? Người dám mắng lão tử còn chưa sinh ra đâu nhé!”

“Không biết ăn nói như này, lão tử giúp ngươi cắt bỏ cái miệng này đi?”

Dám kêu tiểu điện hạ đi chết, ngươi chết chắc rồi.

“Á à, ngươi còn dám trừng lão tử, có phải chán sống rồi không?”

Chính là đôi mắt này trừng tiểu điện hạ có phải hay không, ta đánh!

Mọi người ba chân bốn cẳng muốn tách hai người ra, kết quả giống như tự đâm đầu vào chỗ chết vậy, Tạ Khanh Vân can ngăn lần đầu cảm giác được, thì ra trước kia chủ tướng đánh hắn đều là đánh chơi, đây mới là đánh thật.

Sau một trận rối loạn, Thẩm Tông Chí nhìn thấy Trần Trình Chi mặt mặt mũi bầm dập, mới vừa lòng thu tay lại, giả vở ôm đầu kêu đau, còn làm bộ buồn nôn nữa.

Đã diễn thì diễn cho tròn vai, ông diễn một con ma men rất sống động.

Thẩm Vu không tiện ra mặt, vẫn lo lắng đề phòng đứng sau cửa nhìn, nhìn thấy hai huynh đệ Tạ gia kéo người trở về, tâm trạng lo lắng mới buông xuống được.

Cũng may Thẩm Tông Chí còn biết viện cớ, ít nhất mà nói, lúc ban đầu là công tử Trần gia không cẩn thận “làm bị thương” Thẩm Đại tướng quân, rồi sau đó Thẩm Đại tướng quân say khướt bị rượu điều khiển, “không cẩn thận” đánh cho người ta một trận.

Không dễ gì mới khiêng được Thẩm Tông Chí trở về phòng ông, hai huynh đệ Tạ gia cũng cáo từ, Thẩm Vu kêu nô tỳ đến hầu hạ ‘ma men’ kia thay quần áo rửa mặt.

Chính Thẩm Vu cũng rất mệt mỏi, lần đầu tiên nhìn thấy Lục Vô Chiêu bị người khác ức hiếp, nàng tức giận tới cực độ, sau lại lại là cha mình tập trung ẩu đả, lo lắng sợ hãi, ra không ít mồ hôi lạnh. Khi vừa mới trở về bị gió thổi, hiện tại đầu có hơi đau, cổ họng cũng hơi rát.

Nàng hiểu cơ thể của mình, biết được nếu không nghỉ ngơi, chỉ sợ lại sẽ sinh bệnh, vì thế cũng lập tức trở về tắm rửa.

Nhưng nàng cuối cùng vẫn không yên lòng về tình hình của cha mình, chỉnh lý lại bản thân, rồi lại trở về chủ viện, vừa bước vào cửa, đã nghe tiếng kêu khóc kinh thiên động địa.

Âm thanh thê lương, chạm đến đáy lòng, người khác nghe xong đều cảm thấy rất thảm.

Thái dương của Thẩm Vu lại bắt đầu co thắt thình thịch, khẽ cắn môi, cất bước vào cửa.

Nàng nhìn thấy cha nàng đang ngồi co quắp ở dưới giường, dồn hết sức ôm lấy cánh tay của nô tỳ đang thay y phục cho ông không rời. Thẩm Tông Chí nhìn thấy Thẩm Vu đến, nước mũi nước mắt cọ xát trên đùi nô tỳ, khóc càng lớn hơn nữa.

“Tiểu điện hạ, hu hu hu hu…”

Thẩm Vu: “…”

Nô tỳ lau mồ hôi, khó xử nói: “Lão gia lại uống hết hai vò rượu nữa…”

Thẩm Vu sầm mặt lại.

Nô tỳ nhanh chóng giải thích, lúc ấy Thẩm Tông Chí tắm xong bước ra khỏi bồn tắm, cứ để người trần truồng rồi nằng nặc đòi uống rượu, không uống không bỏ qua, không  cho uống thì không mặc xiêm y.

Ông còn muốn chạy ra bên ngoài, miệng cứ đòi đi mua rượu.

Vài tên hộ vệ thân thể cường tráng hợp lực mới chế trụ được ông, miễn cưỡng khoác cho ông bộ xiêm y, nhưng cũng bị thương ít nhiều.

Không còn cách nào, chỉ có thể lấy rượu cho ông, dù sao Thẩm Tông Chí là chủ tướng, thống soái cả một quân đội, người bình thường rất khó có thể khống chế ông, chỉ có thể thuận theo, muốn cái gì đưa cái đó.

Nhưng mà mượn rượu giải sầu thì chỉ càng thêm sầu, Thẩm Tông Chí buồn bực uống hết hai vò rượu, uống xong thì phóng đại cảm xúc tiêu cực, ông đột nhiên cảm thấy cực kỳ tủi thân.

Vì thế mới có tình huống trước mặt này.

“Tiểu điện hạ không phải người như vậy, hu hu hu, hắn đáng yêu nhất, hu hu hu…”

Thẩm Vu: “…”

Đau đầu.

Rất dọa người, muốn quăng ông đi.

Nàng bất đắc dĩ vẫy tay, vài người đến hỗ trợ tách tay của Thẩm Tông Chí ra, lúc này không cần dùng nhiều sức lực, ông đã tự mình buông tay ra, ông tựa hồ biết được nữ tử trước mắt là người rất quan trọng, nàng nói cái gì chính là cái đó, cũng không chống cự hay giãy dụa nữa.

Thẩm Tông Chí dựa vào mép giường, ôm lấy đầu gối.

Thẩm Vu ngồi xổm xuống trước mặt ông.

Nàng thở dài, chân thành nói: “Cha, cám ơn người.”

Bởi vì nàng thích Lục Vô Chiêu, cho nên cha mới ra mặt vì Lục Vô Chiêu.

Thẩm Tông Chí nghẹn ngào một tiếng, tạm dừng một cái trong chốc lát, rồi lại khóc một trận lớn.

Hắn bắt đầu kể ra nỗi khổ nghẹn ở trong lòng nhiều năm: “Con gái, tiểu điện hạ chắc chắn không phải như tiểu tử đó nói, ta năm đó cũng coi như ở chung cùng tiểu điện hạ một khoảng thời gian, hắn lúc đó hội mới cao đến thắt lưng ta, rất thích ôm ta không cho ta đi, hắn mềm mại đáng yêu như vậy, sao lại có thể nhẫn tâm đẩy người khác xuống.”

“Con không biết đâu, điện hạ là đứa nhỏ có thiên phú nhất có trí tuệ nhất ta từng gặp qua, mẫu phi của hắn vẫn thường mang hắn theo bên người, hắn không có bao nhiêu thời gian tự do, ta nhớ rõ có lần yến hội trong cung kết thúc muộn, lúc xuất cung đúng lúc nhìn thấy hắn ở trong bụi cỏ, mới đầu ta còn tưởng là con vật gì, không nghĩ rằng đó là tiểu hoàng tử.”

“Hắn nói hắn đang trốn, hắn ôm trong ngực một con chó nhỏ, con chó nhỏ được hắn giấu ở trong tay áo, sủa gâu gâu, hắn giương mắt nhìn ta, hỏi ta có thể mang con chó nhỏ đi ra ngoài không, ta hỏi hắn vì sao, hắn nói trong cung rất nguy hiểm, con chó nhỏ sẽ chết, hắn không muốn thấy con chó nhỏ chết.”

“Con nghĩ, hắn có trái tim nhân hậu như thế, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy được chứ?”

Thẩm Vu thấy cay cay trong khóe mắt, lòng buồn bã khó chịu.

Tới lúc nàng đi ra từ phòng của Thẩm Tông Chí, thời gian cũng đã không còn sớm.

Khi quá giờ hợi, nàng vẫn không hề buồn ngủ.

Có hơi muốn gặp Lục Vô Chiêu, nhưng… muộn quá rồi.

Nhưng mai chính là hội thơ, hắn có nói là sẽ đến.

Thẩm Vu ngẩng đầu, lẩm bẩm với ánh trăng: “Ngày mai gặp.”

“Thập Nhất đệ, Thập Nhất đệ… Cứu ta! Cứu ta!”

“Thập Nhất đệ!!”

“A Chiêu, sao đệ lại không cẩn thận chút nào thế, đệ nên tìm một thời điểm không người mà đẩy hắn xuống, đệ làm như vậy, huynh trưởng cũng rất khó xử.”

“A Chiêu, đệ yên tâm, người biết được nội tình ngày ấy đều được huynh trưởng giải quyết rồi, chỉ là chỗ phụ hoàng…” Người trẻ tuổi đó buông tiếng thở dài, “Còn phải để đệ ấm ức thêm một khoảng thời gian nữa rồi.”

“Dù sao người đệ hại chết cũng là hoàng tử.”

“Không phải ta, ta không đẩy hắn, không phải ta, không phải ta…”

Một cái tát của nữ tử giáng xuống mang theo tiếng gió, đau rát, “Sớm biết đã không nhận nuôi ngươi rồi.”

Người trẻ tuổi cười khẽ, “Nương nương chớ tự chọc giận bản thân, A Chiêu của chúng ta chính là đứa trẻ tốt, đúng không.”

“…”

“Ừ, đúng, Thừa nhi nói cái gì cũng đúng.”

“A Chiêu, là đệ đẩy sao?”

“…”

“Lục Vô Chiêu, bản cung nuôi ngươi, ngươi lẽ nào không biết báo đáp? Ngươi nói chuyện đi chứ! Nói chuyện đi! Ngươi nhìn bản cung làm gì, ngươi nói đi chứ?!”

Không giống với âm thanh lạnh lùng cố chấp điên cuồng của người đàn bà kia, người trẻ tuổi luôn cười một cách ôn hòa, nắm lấy tay hắn, kéo cơ thể đang run rẩy vào lòng, dịu dàng vỗ sau lưng hắn.

Người trẻ tuổi nhẹ giọng ngăn lại, “Nương nương, đừng nói như vậy, A Chiêu của chúng ta là đứa trẻ thành thật, hắn biết được nên làm như thế nào, người đừng trách cứ, hắn cũng là không cẩn thận thôi, đúng không?”

Người trẻ tuổi dẫn dắt từng bước: “A Chiêu, nói cho huynh trưởng, ngày ấy đã xảy ra cái gì? Hửm? Đừng sợ, có huynh trưởng đây, huynh trưởng che chở đệ.”

“…”

Trong đầu cậu bé thoảng qua vẻ mặt hoảng hốt của Thập hoàng tử, còn có vẻ mặt tươi cười không thể xua đi của Lục Bồi Thừa, giống như đặt mình trong hầm băng, toàn thân lạnh lùng.

Hắn nhắm hai mắt lại, nắm chặt bàn tay đang run rẩy một lát, rồi cuối cùng vẫn buông lỏng ra.

“Là, là ta… là ta làm.”

Người trẻ tuổi nở nụ cười, “Ừm, A Chiêu ngoan.”

Lục Vô Chiêu chậm rãi mở mắt, lồng ngực cứ thắt lại từ trong mơ đến khi tỉnh lại, cảm giác hít thở không thông cứ kéo dài không thôi.

Hắn nhìn sắc trời bên ngoài, chân trời hiện ra màu trắng bạc, mặt trời đã sắp mọc.

Đờ đẫn chống thân mình ngồi dậy, thở phào nhẹ nhõm, hơi khom lưng, toàn thân tựa hẳn vào đầu giường, tay đặt trên ngực, đợi trận đau đớn qua đi.

Hắn đột nhiên cười tự giễu.

Chưa bao giờ thoát khỏi cơn ác mộng, hắn vẫn khốn khổ về những hồi ức trong quá khứ. Chưa bao giờ đấu tranh thành công, chưa một lần nào.

Lục Vô Chiêu không hiểu, vì sao thứ mà hắn để tâm luôn bỏ rơi hắn, hắn vĩnh viễn không nắm bắt được thứ mình muốn.

Này chẳng lẽ đây thật sự chính là số mệnh sao?

Trời sáng rồi.

Thẩm Vu ăn sáng xong, chạy đến hướng cửa hông phủ tướng quân, đầu còn có hơi choáng váng.

Thược Dược siết chặt áo choàng của Thẩm Vu, “Trời lạnh, cô nương đừng cởi xiêm y, sẽ cảm lạnh đó, đêm qua người có chút cảm lạnh đó.”

“Các nô tỳ hậu hạ ở ngay bên ngoài, ngài có gì không thoải mái thì nói với quận chúa, đừng chịu đựng, ngộ nhỡ lại bị bệnh, Ngô đại phu lại nổi giận đó.”

Thẩm Vu tưởng tượng đến khuôn mặt lạnh lùng của Ngô Sương, sợ run cả người, “Yên tâm, ta nhất định sẽ không cậy mạnh đâu.”

Cửa hông mở ra, Thẩm Vu tùy ý nâng mắt nhìn, lúc này có hơi sững sờ ở tại chỗ. Xe ngựa của phủ Lăng Vương dừng ở vị trí lần trước, rèm đang mở ra.

Gió sớm cuối thu mang theo hương vị sương sớm, se lạnh mà ẩm ướt.

Nàng không phòng bị mà chạm vào ánh mắt sâu sắc của nam nhân, một góc trong tim bỗng sụp đổ, một dòng nước ấm chảy vào trái tim, chảy xuống tay chân xương cốt.

Nàng nhất thời tươi cười, xách váy lên, chạy nhanh đến gần hắn.

Lục Vô Chiêu nhìn thấy nàng chạy tới gần, toàn thân như được sống lại lần nữa. Mỗi khi nàng suồng sã tới gần, hắn đều sẽ vì nàng mà tim đập nhanh, không thể kiểm soát.

Chưa bao giờ có ngoại lệ.

Xe ngựa hơi lắc lư, nữ tử bổ nhào đến chỗ nam nhân, rèm được hạ xuống, cắt ra một khoảng không gian riêng để có thể tâm sự với nhau, hương vị ngọt ngào nhất thời tràn ngập nơi không gian nhỏ hẹp.

Hắn kéo nàng vào trong lòng, tay đặt sau gáy nàng, rồi hôn nàng.

Hành động quá mức nhiệt tình quá mức khác thường làm cho Thẩm Vu lập tức phát giác cảm xúc dị thường của hắn.

Chống lên ngực hắn rồi tới gần, ân cần nhìn hắn, “Điện hạ làm sao vậy, không vui sao?”

Sự cứng rắn hiếm có của Lục Vô Chiêu làm cho người khác trở tay không kịp, hắn thấp giọng, nghe có vẻ nguy hiểm.

“Vì sao từ chối bổn vương.”

“Ta bị bệnh, không thể hôn.”

“Sức khỏe bổn vương tốt lắm, không sợ.”

Nói xong, không chờ đợi nàng nói gì thêm, hôn xuống.

Thẩm Vu biết, hắn đang buồn. Có lẽ là chuyện hôm qua ảnh hưởng tới hắn rồi.

Nàng thuận theo, vỗ về hắn.

Mãi đến khi xe ngựa lảo đảo, bắt đầu chạy đến hướng hoàng cung, Thẩm Vu mới đẩy hắn ra, lấy lại được tự do.

“Điện hạ muốn đưa ta tiến cung sao?”

“Ừm, cùng đi.”

“Không sợ bị người khác nhìn thấy sao?”

“Sợ.”

Nhưng càng sợ không kịp thân mật với nàng đã bị bắt chia lìa.

Nếu số mệnh của hắn là vĩnh viễn không thể vui vẻ, vậy còn nàng, nàng là cái gì?

Nàng là chút ánh sáng trong bóng tối vô biên, là hắn không muốn lại là sự ngoài ý muốn, cầu mà không được.

Cho dù số mệnh như thế, hắn cũng sẽ tranh thủ một lần. Dù có ngắn ngủi, thì cũng tốt hơn không có.

Số mệnh, haizzz.

Nếu không thể trốn thoát, thế thì đồng quy vu tận đi.