Trà Xanh Trong Lòng Bàn Tay Hoàng Thúc Tàn Tật

Chương 8: Bị chặn bên ngoài cửa

Xe ngựa vừa dừng trước cửa phủ Lăng Vương, Thược Dược đã vội bước xuống tiến đến gõ cửa.

“Chờ đã!”

Bỗng nhiên Thẩm Vu trở nên căng thẳng.

Cũng xem như đã trải qua hai kiếp, nhưng đến bây giờ nàng và Lăng Vương còn chưa từng chính thức gặp mặt nói chuyện với nhau bao giờ.

Nàng ưỡn thẳng lưng, tay bên dưới áo choàng đặt trên đùi, siết chặt thành quyền.

Nàng hít thật sâu rồi từ từ thở ra.

Trông dáng vẻ cứ như đi gặp kẻ địch khiến Thược Dược và A Đường cũng căng thẳng theo.

“Cô nương, hay là người cứ ở trên xe đừng xuống, mọi việc cứ giao lại cho nô tỳ.” Thược Dược lo lắng lên tiếng.

Cô nương sợ hãi đến mức này, lỡ như gặp chuyện rắc rối gì, kích động khiến huyết khí dâng trào lại ngất xỉu thì biết làm sao?

Thẩm Vu bày vẻ mặt nghiêm túc nhìn Thược Dược.

Thược Dược lo sợ đưa tay lên sờ mặt, nàng ấy im lặng một lát rồi lên tiếng: “Vậy để nô tỳ đi gọi cửa.”

“Chờ chút đã!”

Thược Dược: “…”

A Đường không nhịn được nữa bèn lên tiếng: “Rốt cuộc người có chuyện gì thế?”

Thẩm Vu từ từ thở hắt ra, nàng sửa soạn lại váy áo rồi mới lên tiếng: “Nhìn ta xem như thế này đã ổn chưa?”

“Được rồi mà.”

“Đẹp lắm.”

Thẩm Vu vẫn chưa yên tâm lắm bèn cầm lấy cái gương nhỏ soi soi, nàng vừa đưa tay vén sợi tóc trên trán vừa lẩm bẩm: “Vẫn hơi rối…”

Sửa sang xong tóc nàng lại chỉnh váy áo, sau đó ngồi lại trong xe một lát cho bình tĩnh rồi mới vén rèm bảo Thược Dược xuống xe.

Nhưng khi nàng vừa cất lời thì giọng nói lại run rẩy cứ như đang làm nũng với người ta vậy.

Thược Dược bình tĩnh lên tiếng: “Cô nương, nô tỳ tin chuyện A Đường kể ở Tận Hoan lâu ngày hôm ấy.”

“Chuyện…”

Bỗng nhiên Thẩm Vu im lặng.

Chuyện gì sao, đương nhiên là chuyện “quyến rũ” Lăng Vương ngày đó rồi.

Thẩm Vu tức giận nói: “Đi gõ cửa đi.”

Nhưng đến khi Thược Dược rời đi thì Thẩm Vu lại lo lắng.

Đến lúc gặp mặt nàng phải nói gì bây giờ? Ngoài lời tạ ơn nàng còn có thể dùng lý do gì đây? Đúng rồi, nàng nên cảm ơn hắn đã cho nàng mượn áo khoác, khiến nàng cảm thấy ấm áp vào lúc lạnh lẽo nhất.

Vốn là nàng phải quỳ lạy hắn, nhưng bây giờ nàng không còn là con gái của “tội thần”, mà hắn cũng không phải cửu ngũ chí tôn cao không với tới, nếu nàng quỳ lạy hắn liệu có hành lễ nặng quá không?

Không ổn, thật sự không ổn chút nào.

Nàng không thể trực tiếp thể hiện sự cảm kích, càng không thể cứ thế quỳ lạy hắn, mà chỉ có thể giấu kín tâm tư, một ngày nào đó có cơ hội sẽ bù đắp lại.

Nàng lo lắng đứng chờ Thược Dược, khi đang thấp thỏm lo sợ thì Thược Dược mang vẻ mặt khó xử quay lại.

Thược Dược ấp úng: “Cô nương…”

Thẩm Vu sửng sốt: “Có chuyện gì thế? Hắn không ở đây à?”

“Nô tỳ không biết…” Thược Dược vừa nhắc đến đã thấy tức giận rồi.

“Nô tỳ đến gõ cửa theo phân phó của người, ban đầu người gác cổng còn nói chuyện rất cung kính, nào ngờ lúc mở cửa trông thấy nô tỳ thì mặt mày đã cau có khó chịu.”

Thược Dược học theo dáng vẻ người gác cổng đó: “Nữ tử từ đâu đến, biết đây là đâu không? Đi mau, đi mau.”

“Nói xong định đóng cửa thì nô tỳ vội vàng kể rõ lý do đến đây.”

“Nô tỳ nói cô nương nhà ta có việc cần gặp Vương gia, làm phiền vào thông báo một tiếng. Ai ngờ người gác cổng đó nhìn nô tỳ đầy khinh thường, còn nói cái gì mà lại thêm một cô nương mơ tưởng Vương gia nhà hắn, muốn vào Vương phủ dựa dẫm quyền thế, vinh hoa phú quý của Lăng Vương.”

“Nô tỳ to tiếng với hắn vài câu, nhấn mạnh rằng chúng ta đến đây có việc quan trọng.”

Nhưng người gác cổng đó vẫn không đồng ý, xua tay đẩy Thược Dược ra, muốn đóng cửa: “Đúng thật là, mấy người ai cũng nói như thế hết, lão nô hầu hạ ở đây đã lâu, mấy cô nương như ngươi lão nô gặp nhiều rồi, trước kia ta còn tin người nên cũng mời vào trong phủ, cuối cùng… Ôi chao, suýt nữa khiến ta rơi mất đầu, cô nương, vẫn nên đi nhanh đi!”

Lão khép cửa lại, nhìn về phía cỗ kiệu gần đó mà lên giọng: “Nữ nhân phải dè dặt chút mới tốt, đừng có lúc nào cũng hấp tấp thế này, đến lão cũng thấy mất mặt thay.”

A Đường nghe Thược Dược kể lại xong thì tức giận đến nỗi muốn xông ra khỏi xe ngựa đánh nhau.

Nàng ấy vén ống tay áo lên: “Lão ta xem thường ai đấy hả, lẽ nào lão không nhận ra xe của phủ Tướng quân chúng ta sao? Thế mà còn đánh đồng cô nương với những nữ nhân nói năng tùy tiện kia.”

“Bọn họ thật biết tự dát vàng lên mặt mình, cô nương chúng ta vốn xuất thân từ phủ Tướng quân, cần gì phải thèm khát vinh hoa phú quý của phủ Lăng Vương bọn họ!”

Thẩm Vu thẫn thờ, đột nhiên nhớ lại chuyện của kiếp trước.

Từ khi Lục Vô Chiêu lên ngôi có không ít kẻ thúc giục hắn lập hậu. Mặc dù Lục Vô Chiêu tàn tật nhưng vẫn là người nắm cả thiên hạ trong tay, ắt sẽ chẳng phải buồn phiền việc kết hôn với ai.

Đáng tiếc Lục Vô Chiêu một mực chăm lo việc nước, hết lòng vì dân, duy chỉ không quan tâm đến việc chung thân của mình.

Những kẻ to gan thúc giục hắn kết hôn đều bị hắn điều ra khỏi kinh thành, không bận tâm đến.

Sau này các vị quần thần lại giở thủ đoạn, thẳng tay nhét người vào hậu cung mang danh hầu hạ Thái phi giải sầu, thực tế là muốn nghe ngóng tình hình của Lục Vô Chiêu.

Hắn không bận tâm thủ đoạn các vị quần thần đó, vốn nghĩ rằng chỉ cần phớt lờ cho qua chuyện, nào ngờ có mấy quý nữ lớn gan đêm khuya chực chờ trên đường hồi cung, vờ như vô tình gặp gỡ Lục Vô Chiêu, toan tính leo lên long sàng.

Lục Vô Chiêu tàn nhẫn xử lý hết những kẻ ấy, từ đó về sau không ai dám đề cập tới chuyện nạp phi với hắn nữa.

Thẩm Vu bỗng bật cười, xem ra từ trước đến giờ có rất nhiều người thích hắn. Nếu đôi chân hắn lành lặn e là sẽ trở thành nam nhân được yêu thích nhất kinh thành này.

Nàng vốn không thích nghe Lưu Nhung nói xấu về hắn, nhưng lúc này nghe thấy có không ít nữ nhân ngưỡng mộ, muốn lại gần hắn thì nàng lại không thấy vui vẻ chút nào.

Thẩm Vu suy nghĩ miên man mãi không hiểu đành chịu thua.

“Dìu ta xuống dưới để ta tự mình đi hỏi xem sao.” Nàng lên tiếng.

Dù trong lòng Thược Dược không đồng ý, nhưng vẫn phải đỡ Thẩm Vu xuống xe ngựa đến trước cửa Vương phủ.

Phủ đệ rộng lớn sang trọng bao quanh bởi những bức tường đỏ và mái ngói xanh, cùng với từng hàng liễu rủ quanh tường.

Thẩm Vu ngẩng đầu nhìn Vương phủ mà lòng thầm thở dài.

Nghĩ lại kiếp trước, phần lớn thời gian của nàng đều nằm dưỡng bệnh trong phủ, đến lúc vào cung cũng chỉ quanh quẩn ở cung của quận chúa Nghi Ninh mà thôi. Nàng còn chưa từng tới phủ Lăng Vương, chứ đừng nói đến chuyện dây dưa với Lục Vô Chiêu.

Đến kiếp này mọi chuyện đều không còn như trước nữa.

A Đường lại gõ cửa lần nữa, người gác cổng mang vẻ mặt khó chịu lên tiếng: “Sao lại là…”

Lão đang nói chuyện thì đột nhiên dừng lại nhìn chăm chú vào mỹ nhân dịu dàng phong thái hơn người ở trước mặt.

Đôi mắt đen láy long lanh khẽ ngước nhìn, đôi môi đỏ mọng nhếch lên tạo thành nụ cười dịu dàng mê người.

Thân hình mảnh mai yểu điệu như liễu rủ trong gió.

Là con người ai chả yêu cái đẹp, nhất là trông thấy một mỹ nhân thanh tú như vậy thì sao có thể thờ ơ được chứ.

Ánh mắt người gác cổng dịu đi trông thấy, lão bất giác hạ nhỏ giọng: “Quý nhân vẫn nên về đi thì hơn, Vương gia nhà chúng ta không muốn tiếp khách.”

Lão không nói nhưng trong lòng nhủ thầm, Vương gia chỉ không tiếp nữ nhân mà thôi.

Nếu phủ Lăng Vương không có quy định nữ nhân đến phủ Vương gia đều không tiếp, thì người gác cổng cũng sẽ không dám ngang nhiên đuổi người đi.

Thẩm Vu hỏi lại: “Vì sao lại thế?”

Gió càng lúc càng mạnh, người gác cổng nhìn thấy Thẩm Vu đang run rẩy cũng không nhẫn tâm để nàng đứng chờ lâu, nếu lão không đi thông báo hẳn là mỹ nhân này cũng chẳng bỏ qua, vì thế bèn nói dối: “Vương gia nhà chúng ta còn chưa về, khiến cô nương phí công chuyến này rồi, mời về cho.”

Thẩm Vu ngạc nhiên nhìn tấm biển trên cổng, im lặng hồi lâu mới nói: “Nếu đã vậy…”

Nàng cảm ơn người gác cổng rồi xoay người đi về phía xe ngựa nhưng mãi không cất lời ra lệnh quay về phủ.

Thược Dược lo lắng hỏi han: “Cô nương… Chúng ta không trở về phủ sao?”

Thẩm Vu cười: “Trời vẫn còn sớm, chúng ta chờ thêm lát nữa.”

Chờ thêm lát nữa xem có thể gặp hắn trở về không.

Bỗng nhiên nàng cảm thấy mình chả khác gì những nữ nhân dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận Lục Vô Chiêu ở kiếp trước, chỉ khác là các nàng ấy vì thân phận và vinh hoa phú quý của hắn, còn nàng chỉ một lòng muốn đền ơn, chỉ cần trông thấy cuộc sống của hắn tốt hơn là đã hài lòng lắm rồi.

Lần này nàng chờ đến tận lúc trời tối.

Những cơn mưa mùa hè thường đến không báo trước mang theo làn gió lành lạnh xuyên qua những tầng mây dày đáp xuống mặt đất.

Mấy bụi hoa nhài bên ngoài phủ Lăng Vương bị gió tàn phá, làm những cánh hoa trắng muốt tung bay lả tả trong gió.

Mùi hoa xen lẫn mùi hơi nước hòa vào không khí, Thẩm Vu vén màn kiệu lên nhìn ra, vài cánh hoa chao đảo rồi rơi nhẹ lên vai nàng.

Vẻ mặt A Đường xấu đi: “Trời sắp mưa rồi, hay là chúng ta về đi? Nếu không người sẽ bị cảm lạnh mất.”

Chắc là công việc bận rộn, hơn nữa trời lại sắp mưa khiến xe ngựa khó di chuyển, nên có thể tối nay hắn sẽ trú tạm nơi nào đó, có lẽ hôm nay nàng không gặp được hắn rồi.

Thẩm Vu tiếc rằng mình không thể đợi hắn trở về được.

Nàng xếp lại áo khoác rồi cẩn thận bỏ vào hộp gỗ, bên trên đặt một bức thư cảm ơn, sau đó đậy kín nắp hộp dặn Thược Dược giao nó cho người gác cổng, bảo lão chờ Lăng Vương trở về thì đưa cho vương gia.

Thược Dược đưa đồ xong quay lại không nói gì, chỉ lệnh cho người đánh xe quay lại phủ.

Người gác cổng phủ Lăng Vương đứng tại chỗ lười biếng nhìn cơn mưa tầm tã ngoài cửa sổ.

Hộp gỗ tinh xảo bị lão tiện tay đặt trong đống đồ linh tinh, chả mấy chốc mà quên mất sự tồn tại của nó.

Hôm sau, Thẩm Vu lại cho người đưa thư đến phủ Lăng Vương hỏi xem hắn đã nhận được hộp gỗ hay chưa, và nhân tiện hỏi về chuyện của tam đệ của Lưu Nhung.

Nàng đắn đo mãi mới dám hạ bút, nhưng vẫn do dự không biết nên viết rõ mọi chuyện vào đây hay là hẹn gặp hắn thì hơn.

Cuối cùng Thẩm Vu quyết định viết rõ mọi chuyện, dù sao thì Lục Vô Chiêu cũng rất bận rộn, mà thân thể nàng lại yếu ớt không tiện lui tới nhiều lần.

Hôm qua trời bỗng nhiên đổ mưa khiến cơ thể nàng lại ốm yếu như trước đây.

Hai ngày liên tiếp qua đi, Thẩm Vu không ra ngoài mà chỉ ở nhà dưỡng bệnh, mà bên phía phủ Lăng Vương cũng không có tin tức gì.

“Đến ông trời cũng muốn chống lại ta mà.” Thẩm Vu vừa uống thuốc vừa tự giễu.

Nhóm tỳ nữ không tiếp lời, đến bọn họ cũng thấy tâm trạng Thẩm Vu không tốt, hơn nữa từ trước đến giờ chỉ cần lúc nàng gặp chuyện không vui thì không muốn người ngoài an ủi, vì thế bọn họ bèn lui xuống tránh quấy rầy nàng.

Có lẽ đến ông trời cũng muốn chống lại nàng thật.

Bởi vì đúng lúc này Lưu Nhung lại mang người đến đòi lời giải thích.