Trạc Chi

Chương 41

Editor: SQ

_____________________

Mẹ biết, đó là con thích rồi

Đầu tháng 3, Mạnh Thính Chi thấy tên của Trình Trạc xuất hiện trên trang web tin tức tài chính, anh đến Mỹ cùng với Hạ Hiếu Tranh.

Mạnh Thính Chi đã đọc những bài báo cáo trước đây về dự án năng lượng mới ở nước ngoài của nhà họ Trình, trước giờ vẫn do Hạ Hiếu Tranh phụ trách chính, nhưng bây giờ tin tức đã lặng lẽ chuyển trọng tâm sang Trình Trạc.

Chỉ riêng thân phận là con trai duy nhất của Trình Tĩnh Viễn là đã đủ để bàn luận, huống hồ đây còn là lần đầu tiên anh lấy tư cách là người phát ngôn của nhà họ Trình vào tập đoàn nắm giữ một vị trí thực sự.

Anh không dẫn theo thư ký Đặng, ban đầu cho Mạnh Thính Chi một ảo giác rằng chỉ là chuyện nhỏ, anh sẽ nhanh quay về.

Hôm Trình Trạc lên máy bay, Mạnh Thính Chi chính thức vào làm việc ở phòng tranh của giáo sư Trần, khi tiệc chào đón người mới kết thúc, Đặng Duệ lái xe đến đón cô, liên tiếp như thế suốt hơn một tháng.

Cuối tháng tư, Tô Thành được bao trùm trong mùa xuân ấm áp, nắng ấm tỏa khắp muôn nơi, Mạnh Thính Chi cũng đổi sang mặc đầm mỏng, mang hai hộp bánh quy đến phòng tranh chia cho mọi người.

Giàn hoa trước sân phòng tranh đã bung nở, rực rỡ sắc màu, một đàn chị vừa bước vào cửa thì hắt xì, nói hận mùa xuân với cái mũi đỏ bừng, chọc cho mọi người phì cười.

Dạo này phòng tranh có những ngày nhàn rỗi hiếm hoi, mọi thứ đã được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn chờ đến “Triển lãm hồi ức của Thư Vãn Kính” sẽ khởi động vào đầu tháng 5.

Sau một năm ngoái bận rộn, tất cả các thành viên tham dự đều rất mong đợi ngày triển lãm bắt đầu.

Nhưng khiến mọi người bất ngờ rằng, “bộ sưu tập ảnh” cá nhân của Mạnh Thính Chi nổi tiếng trước cả triển lãm hồi ức của Thư Vãn Kính.

Một loạt ảnh chụp lén Mạnh Thính Chi bước xuống xe, ống kính ngắm chính xác vào Mạnh Thính Chi, sinh viên năm cuối sắp tốt nghiệp của khoa Mỹ thuật qua lại với nhiều người đàn ông chạy xe sang, đời sống riêng tư bừa bãi.

Đặng Duệ xuất hiện nhiều lần trong số đó, ảnh chụp chính diện rõ ràng, tấm ảnh chụp anh đang mở cửa xe cho Mạnh Thính Chi bị khoanh đỏ, chú thích rằng đây là một trong những người bên ban tổ chức triển lãm hồi ức của Thư Vãn Kính.

Ảnh phía dưới là Đặng Duệ bước ra từ phòng họp cùng với một vài giám đốc điều hành của Chính Duệ, cũng được khoanh đỏ.

Nội dung trong bài viết sau đó đầy tính ám chỉ, ai cũng biết phòng tranh của giáo sư Trần khoa Mỹ thuật cực kỳ khó vào, những đàn anh đàn chị ai cũng có giải thưởng lớn, còn Mạnh Thính Chi cho dù có điểm số bốn năm đại học thuộc top đầu, nhưng nếu xét về giải thưởng, cô thua kém hơn rất nhiều.

Khóa sinh viên khoa Mỹ thuật tốt nghiệp vào năm nay không thiếu những người đạt giải thưởng cao, nhưng vì sao một Mạnh Thính Chi có quan hệ mờ ám với ban tổ chức lại có được cơ hội này?

Triển lãm hồi ức của Thư Vãn Kính quan trọng cỡ nào ở khoa Mỹ thuật? Đó chính là triển lãm cá nhân đầu tiên kể từ khi câu lạc bộ nghệ thuật ra đời, chỉ cần hỏi thăm là biết ngay, miếng bánh ngon từ trên trời rơi xuống, tại sao lại phải đưa cho chính Mạnh Thính Chi?

Toàn bộ bài đăng đầy chữ và hình ảnh, câu này nối câu khác, rõ ràng là đã được chuẩn bị kỹ càng.

Mạnh Thính Chi mới đọc xong, Chu Du đã gọi điện thoại đến, mắng ngay từ câu đầu tiên: “Có lộn không vậy! Cả bố mình mà cũng không tha? Bài viết dở hơi chết giẫm gì thế không biết, Chi Chi, người đàn ông ở giữa là anh họ cậu mà hả?”

“Ừm.”

Những người đàn ông chạy xe sang này, là bố của bạn cùng phòng, là anh họ, là thư ký của bạn trai.

Cũng đã chụp được bạn trai.

Nhưng bức ảnh chụp lén mờ căm đó có lẽ được chụp gần đây, chỉ mới tuần trước, Trình Trạc dành chút thời gian về nước, hai người bên nhau chưa được 24 tiếng đồng hồ thì anh đã phải đi, anh lái chiếc siêu xe màu đen than mà hồi đó Mạnh Thính Chi làm hỏng.

Anh mặc áo thun trắng đơn giản, đến phòng tranh đón Mạnh Thính Chi, ngay lúc anh quay đầu lại, được bao phủ bởi bóng cây rậm rạp dưới đèn đường, người cao chân dài, không thấy chính diện.

Chỉ thấy được Mạnh Thính Chi trong ảnh đang ôm một bó hoa tulip, cúi đầu cười rất ngọt ngào.

Chu Du tức sôi máu, nói qua điện thoại rằng đã đoán lờ mờ được ai là người làm, cũng không khó đoán, có thể vượt qua biết bao “trắc trở” để chụp lén, cộng thêm bài viết thế này, cũng chỉ có vài khả năng.

Bài này được viết rất “đặc biệt”, đọc thì thấy có vẻ như đang nói đời sống cá nhân của cô bê bối, nhưng thật ra trọng tâm nằm ở phần cuối cùng, ẩn ý nói cô dùng sắc đẹp đổi lấy quyền lực, tất cả những gì cô đang sở hữu không hề sạch sẽ.

Đọc phần bình luận, Mạnh Thính Chi sững sờ chốc lát, rồi cảm thấy quá nực cười.

Những tài khoản chỉ có dãy số xa lạ ẩn danh này, vừa mở miệng ra là nói: Không ngờ cô ta lại là người như thế.

Cứ như, mỗi một người trong số họ từng rất thân thiết với Mạnh Thính Chi vậy.

“Ui trời, sao lại thế nhỉ, hồi đó cô ấy không phải như này đâu, mộc mạc lắm, hồi năm nhất thấy ở căn tin hoài à.”

“Cứ tưởng nhỏ này là “suối trong” [1] trong nhóm sinh viên nữ khoa Mỹ thuật, ai mà ngờ lại là vũng bùn, hồi năm nhất học quân sự suýt bị thằng bạn xúi đi tỏ tình với nhỏ này, may là chưa, phụ nữ hám giàu không xứng.”

[1] Từ gốc là 清流 (dòng chảy trong, sạch) có nghĩa bóng dùng để chỉ những người/điều khác biệt so với số đông.

“Lầu trên chú ý, ông tuổi gì mà đòi cưa Mạnh Thính Chi, có thấy rõ mấy chiếc xe trong bài là xe gì không thế, lần gần đây nhất cũng là BMW 5 series, tấm mờ nhất là Koenigsegg kìa ba.”

“Xe này trong nước chắc chỉ có vài chiếc thôi nhỉ, lên mạng tìm chắc tìm ra được chủ xe là ai à.”

“Tìm đi, tìm được khen ông giỏi, người có thể đốt tiền như chơi mua xe giá chục triệu thế này, bộ ông tưởng dễ tìm được thông tin lắm hả?

“Ê sao tôi nhớ năm ngoái có một dạo có một chiếc Koenigsegg cũng hót hòn họt trên diễn đàn, cũng màu đen, đậu trước cửa Tương Kiều Cư ở làng đại học, có ai còn nhớ không?”

“Càng nghĩ càng thấy gớm, mấy lần nhìn thấy Mạnh Thính Chi ở thư viện cứ tưởng cô này thuộc kiểu con gái hiền lành ít nói á trời, ghê gớm phết, lù khù vác cái lu chạy là vậy đó hả?”

“Người thế này mà cũng xứng được vào làm ở phòng tranh của giáo sư Trần, vậy sinh viên khoa Mỹ thuật khỏi thi thố lấy giải chi nữa, thi ai biết c ởi đồ giỏi hơn ai luôn đi.”

“Bài này chứng cứ đầy đủ phết, chỉ sợ có người có thế lực cực to có thể khiến nhà trường im lặng thôi, có ai đăng lên Weibo không? Để chuyện xé ra to cho nhiều người biết đi, cầu cho gặp chuyện!”

“Rồi tới chỗ nữ thần trong sạch chưa? Tởm lợn.”

……

Không chỉ phía nhà trường, mà ngay cả giáo sư Trần cũng rất chú ý đến bài đăng này, ngay khi sự việc vừa mới bị đưa ra, giáo sư đã gọi Mạnh Thính Chi đến văn phòng.

Mạnh Thính Chi không có gì phải giấu giếm, trước đó cô không muốn nói, là vì không muốn nghiêm trọng hóa, không ngờ cuối cùng phải hứng thau nước bẩn.

“Vậy bây giờ phía anh Trình biết chuyện này chưa?”

Trên bàn của giáo sư Trần có một chiếc đồng hồ quả lắc cổ, đến giờ tròn sẽ phát ra tiếng chuông.

Dưới đèn kim loại thả trần, hàng mi rủ xuống của Mạnh Thính Chi run nhẹ, cô lắc đầu trả lời: “Anh ấy chưa biết, anh ấy không ở trong nước.”

“Chuyện này liên quan đến danh dự cá nhân của em và danh tiếng của trường, phía nhà trường chắc chắn sẽ điều tra, nếu như em đã nói những người đàn ông đó đều là người thân quen của em, vậy thì trễ nhất là ngày mai hoặc mốt, ban giám hiệu sẽ hẹn gặp phụ huynh của em, sau đó sẽ đăng thông báo, phòng tranh cũng sẽ đăng thông báo.”

Trước đó Mạnh Thính Chi đã nói chuyện với Chu Du qua điện thoại, cũng biết được đại khái về những gì sẽ xảy ra, vì vậy cô chỉ gật đầu.

Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên có tin đồn như vậy về sinh viên nữ của khoa Mỹ thuật, nhưng Mạnh Thính Chi phản ứng quá nhẹ nhàng, không ấm ức hay trách cứ, cũng không khóc lóc ầm ĩ.

Chỉ im lặng, đợi mọi chuyện trôi qua.

Giáo sư Trần không khỏi nói nhiều thêm: “Muốn vào phòng tranh, có giải thưởng tất nhiên là điểm cộng, nhưng cô chưa bao giờ nói giải thưởng là yếu tố quyết định.

Em ở khoa Mỹ thuật, cũng biết tình hình của khoa Mỹ thuật mấy năm gần đây, mấy cuộc thi vẽ đình đám đó ai cũng chen chúc tham gia, giám khảo thích gì thì họ vẽ cái đó, chưa ra trường mà đã mất tính sáng tạo, em là người mà cô đích thân chọn, đừng để điều tiếng bên ngoài ảnh hưởng quá nhiều đến em, biết không?”

Mạnh Thính Chi gật đầu, mím môi cười nhẹ: “Cảm ơn giáo sư.”

“Lúc cô dạy lớp em môn Nghệ thuật ba chiều hồi năm nhất, không biết em còn nhớ không, có một lần làm bài tập tại lớp, lớp trưởng bố trí sai nên đến cuối giờ cũng chưa có ai vẽ xong, lúc cô ra khỏi phòng giáo vụ đi ngang qua, trong lớp vẽ vắng tanh, chỉ còn một mình em ngồi vẽ, vẽ xong mới đi, lúc đó cố vấn học tập của lớp em tình cờ cũng ở đó, nói cô bé này đẹp mà tính tình cứng nhắc quá, cô nói cứng nhắc thì tốt mà, bây giờ mấy cô cậu trẻ tuổi này linh hoạt lúc thế này lúc thế kia quá luôn.”

Giáo sư Trần là giáo viên có tiếng tăm lâu năm trong khoa Mỹ thuật, cực kỳ tuân thủ quy tắc, rất không thích thay đổi bất chợt, khi có đánh giá giảng viên của mỗi học kỳ, giáo sư Trần chưa bao giờ nằm trong danh sách yêu thích của sinh viên.

Giọng điệu thân thiết thế này, đừng nói là Mạnh Thính Chi, ngay cả những đàn chị khác trong phòng tranh họa chăng cũng rất hiếm khi nghe thấy.

“Không chỉ ngoài xã hội, trong trường học cũng cạnh tranh ở khắp nơi, cho dù em không tranh không giành, cũng sẽ có người làm mọi cách để chống lại em, em rất có năng lực, phải tự nghĩ kỹ sau này muốn đi con đường thế nào.”

“Em biết rồi ạ, cảm ơn giáo sư.” Mạnh Thính Chi thấy vô cùng biết ơn, “Mong chuyện của em không tạo quá nhiều phiền phức cho cô.”

Giáo sư Trần đẩy mắt kính, mỉm cười vỗ vai Mạnh Thính Chi, “Mấy bạn là học sinh của cô, phiền phức gì đâu chứ, cô phải có trách nhiệm với các em.”

Ra khỏi phòng làm việc của giáo sư Trần, Mạnh Thính Chi thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, thở phào một hơi, đi trên hành lang, cô nhìn thấy Hứa Minh Trạch.

Anh mặc chiếc áo sơ mi cổ trụ kiểu Nhật màu xanh navy, không cầm điện thoại trong tay, như là đã đứng ở đó chờ rất lâu.

Mạnh Thính Chi vừa đi đến thì nghe thấy giọng nói thất vọng của anh, có chút đột ngột: “Em có bạn trai thật hả?”

“Dạ.”

Hứa Minh Trạch hít sâu một hơi, lúc sau nở một nụ cười rồi bỏ qua chủ đề đó, như thể câu hỏi lúc nãy chưa từng tồn tại.

“Nhà trường đã điều tra bài đăng đó rồi, em cũng đừng quá bận tâm những lời trên mạng.”

Lúc này điện thoại của Mạnh Thính Chi vang chuông, màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ Nguyễn Mỹ Vân, Mạnh Thính Chi vội vàng đáp lại rồi quơ điện thoại ra hiệu với Hứa Minh Trạch, đến chỗ khác bắt máy.

Sự việc được xử lý kịp thời, không trở nên trầm trọng rầm rộ hơn, Mạnh Thính Chi vẫn luôn giữ trạng thái bình tĩnh.

Nhưng Nguyễn Mỹ Vân thì giận điếng người khi biết chuyện.

Ban giám hiệu không diễn đạt câu từ tốt lắm, một câu nói chạm trúng họng súng.

“Nói chung thì Mạnh Thính Chi vẫn còn là sinh viên, sinh viên ra đường mà tự dưng toàn đi BMW, khó tránh khỏi bị người khác chú ý và nghi ngờ, có một số sinh viên vẫn chưa trưởng thành, thêm mắm thêm muối, mới đẩy chuyện đi đến bước này, nhưng chị cứ yên tâm, phía nhà trường chúng tôi…..”

Nguyễn Mỹ Vân hoàn toàn không nghe lọt tai lời sau đó, vừa nghe thấy nửa vế đầu thì sắc mặt của bà đã thay đổi, bật tiếng cười mỉa mai chói tai, làm ban giám hiệu bất ngờ đến mức vô thức im bặt.

“Tại sao con gái của tôi không thể ngồi xe BMW?”

Giọng điệu đó của Nguyễn Mỹ Vân, có muốn khiêm tốn cũng không khiêm tốn nổi, những giáo viên khác trong phòng nghe vậy cũng lập tức nhìn sang.

Mạnh Thính Chi không thấy lạ gì với cảnh tượng thế này.

Cô đã trải qua quá nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô không bận tâm đ ến những ánh mắt đánh giá đang đổ dồn về phía mình, không cảm thấy khó chịu như lưng bị kim chích, cũng không cảm thấy rằng đang bị nhiều người nhìn thế này mà Nguyễn Mỹ Vân làm vậy thì quá mất mặt.

Cô im lặng nhìn mẹ mình, còn ban giám hiệu định xử lý qua loa cho xong chuyện đã tái hết cả mặt vì bị nạt lại.

“Nửa con đường Trân Nam là của nhà chúng tôi đấy, cái thứ xe BMW giẻ rách mà cũng dám lấy ra tán dóc về con gái tôi, một tháng tiền thuê của nhà chúng tôi đủ mua đứt một chiếc BMW, cả đám lưỡi thối đó, sợ là chưa từng thấy tiền bao giờ thì có! Chuyện này phải giải quyết cho ra nhẽ!”

Vì chuyện này, cho nên cũng không giấu được chuyện của Trình Trạc, người lái chiếc Koenigsegg là anh, còn lái chiếc Mercedes-Benz S-Class là thư ký của anh.

Nguyễn Mỹ Vân không biết nhiều về xe, nhưng bà biết logo xe, không cần nói nhiều thì cũng đoán được đại khái về Trình Trạc.

Mạnh Thính Chi đã chuẩn bị tâm lý.

Chắc là Nguyễn Mỹ Vân sẽ nói cô không yên thân, con mới bao lớn chứ, con bị choáng đầu hả, con có biết thích là gì không! Con cần gì ở người ta hả, nhà mình có để con thiếu thốn gì không, hay có lấy gì của con không hả!

Ra khỏi khoa Mỹ thuật, về hẻm Đồng Hoa.

Mạnh Thính Chi lái chiếc Volvo màu đỏ phô trương đó một cách ổn định, Nguyễn Mỹ Vân ngồi bên cạnh mãi không nói câu nào, người quen ăn to nói lớn chỉ im lặng hơn mười phút là đã thấy khó chịu, may là Mạnh Thính Chi vẫn chịu đựng được.

Hai mẹ con như đang thi đua với nhau, không ai lên tiếng, còn tiện đường ghé vào siêu thị mua đồ ăn.

Về đến nhà, phòng khách im ắng, Mạnh Huy không ở đây.

Mạnh Thính Chi bỏ túi xuống, chủ động nói: “Con ra đầu hẻm tìm bố.”

Chân mới bước đến cửa, giọng nói chần chừ nãy giờ của Nguyễn Mỹ Vân đột ngột vang lên phía sau.

Nhẹ nhàng một cách bất ngờ.

“Con thích cái cậu đó đúng không?”

Bầu không khí chợt ngưng đọng, như thể bị trộn lẫn với một loại keo làm chậm nào đó, khiến âm thanh bị bóp nghẹt khi lọt vào tai.

“Năm con lớp 10, đứng trước quầy Thế Kỷ Tinh Thành, nói với mẹ là con muốn chiếc đồng hồ đó, giống hệt như ánh mắt trong tấm ảnh, mẹ biết, đó là con thích rồi.”

Cảm giác chua xót xộc lên mũi, Mạnh Thính Chi quay người lại, hai hàng nước từ hốc mắt chảy dài, trong veo, ấm nóng, xưa cũ.

Con người phải mất bao lâu mới có thể hàn gắn tuổi thơ?

Mạnh Thính Chi không biết.

Nhưng cô biết rằng, thời gian không phải là liều thuốc chữa được bách bệnh, có lẽ ta sẽ quên mất điều ước mà bản thân đã trịnh trọng mong ước trong sự quây quần chúc phúc của người thân bạn bè vào sinh nhật năm mười tuổi, nhưng lại nhớ rất rõ  nỗi tủi hổ và đau đớn khi bị người khác vô tình tổn thương đã xảy ra vào tháng nào năm nào.

Mạnh Thính Chi của năm mười sáu tuổi, cứ vấn vương trước gian hàng đồng hồ ở Thế Kỷ Tinh Thành.

Không có ai dẫn cô đi khỏi đó.

Để rồi sau ngần ấy năm, Mạnh Thính Chi lau nước mắt, đến tận lúc này, cô mới thực sự làm hòa với chính mình của quá khứ.

.