Trạc Chi

Chương 50: Khu Phố Cổ

Editor: SQ

_____________________

Cho đến khi cái tên đó bất thình lình xông vào tai

Hè năm sau, Trình Trạc mới về nước.

Trước tiên là về nhà đón Tết Đoan ngọ với “cả nhà đoàn tụ sum vầy” mà ông cụ đã dặn từ trước, sau đó đến công ty báo cáo công việc.

Không lâu sau, tất cả máy tính của nhân viên cùng nhận được một thông báo đảm nhận chức vụ.

Nội dung trong thông báo khiến mọi người bàn tán không ngớt, biết bao nhiêu người đã đặt cược sai, thái tử về triều nhưng không thừa kế ngai vàng, thay vào đó là chọn làm quan nhàn.

Sau khi nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu được lý do, thì một tin đồn được lan ra.

—— Nghe nói con trai duy nhất của chủ tịch không khỏe mạnh lắm.

Từ Cách và Thẩm Tư Nguyên trích bốn con chữ này ra, đọc đi đọc lại, cười đến mức sắp phát điên.

Công tử Trình bị đồn là không khỏe mạnh lắm kia, chưa kịp thích ứng với lệch múi giờ thì đã bị rủ rê đi nhậu.

Từ Cách nói: “Bây giờ có ai canh chừng nữa đâu, anh “băng thanh ngọc khiết [1]” cho ai xem?”

[1] băng thanh ngọc khiết: thanh cao, trong sạch, cao quý.

Ánh đèn đỏ bao trùm phòng riêng lướt qua mắt Trình Trạc, anh nhìn rượu dâng lên trong ly, trong mắt không rõ cảm xúc.

Rót rượu xong, Từ Cách đưa ly.

Anh cũng nhận lấy.

Một năm vừa rồi Trình Trạc không ở trong nước, trong nhóm bạn có vài chuyện xảy ra, kinh hoàng nhất chính là chuyện Từ Cách và Kiều Lạc đang hẹn hò.

Chuyện này không chỉ gây chấn động trong nhóm, mà còn xuất hiện không hề ít trên hot search Weibo và trong những trận “khẩu chiến” của người hâm mộ.

Trước đây, trong một bài phỏng vấn, Kiều Lạc trả lời một loạt câu hỏi về tình yêu và hôn nhân, ẩn ý tiết lộ mình và bạn trai yêu nhau đã lâu.

Cư dân mạng sôi nổi đoán xem đó là ai.

Đủ các bài đăng, phân tích đủ 360 độ các quan điểm chọn bạn đời của chị ngầu nổi tiếng của giới showbiz.

Cuối cùng, dựa theo bài phỏng vấn trước đó, cư dân mạng liệt kê ra vài gạch đầu dòng.

“Phải thông minh, thích kiểu bình tĩnh và nghiêm túc nha.”

“Khí chất sạch sẽ, thần thái kiểu cán bộ già rất hấp dẫn.”

“Có tình yêu nhiệt tình và bền bỉ được cộng điểm.”

“Chắc chắn phải đẹp trai rồi.”

……..

Cư dân mạng moi hết ruột gan tim phổi ra đoán, là người này người nọ.

Nào ngờ Kiều Lạc bất thình lình đưa Từ Cách ra ánh sáng, xuất hiện trong một chương trình giải trí về tình yêu nổi tiếng.

Cư dân mạng: ……Nói không giống tí nào thì không đúng, mà phải là không có tí xíu liên quan.

Tình trường phóng túng trong mấy năm qua của thiếu gia Từ rành rành ra đó, bị người hâm mộ của Kiều Lạc đau khổ đào lại và tổng kết thành một danh sách chi tiết, chỉ hot girl mạng xã hội thôi cũng đã không dưới hai chữ số, bao gồm nhưng không chỉ giới hạn ở đó.

Tội danh sáng tỏ, có thể nói là tội lỗi chất chồng.

Sau đó, giữa một biển lời mắng nhiếc, có một bình luận thu hút được sự chú ý của mọi người.

Thà nuôi heo còn hơn hái sao: [Ai quan tâm hồi đó anh ta có mười mấy hay mấy chục bạn gái cũ, sau này băng thanh ngọc khiết là được rồi còn gì?]

Nửa đêm nửa hôm, trong hàng loạt những bình luận chửi rủa đến mức mộ tám đời tổ tiên nhà họ Từ cũng phải bốc khói, Từ Cách bỗng nhìn thấy một bình luận làm tinh thần sảng khoái đến thế, suýt nữa đã kết bạn tâm giao theo đường mạng, lập tức chụp màn hình lại, xúc động đăng lên trang của mình.

[Trên thế giới này vẫn còn người hiểu tôi!]

[Ảnh]

Ba phút sau nhận được một bình luận.

Kiều Lạc: [Vờ lờ, acc clone của em đó ạ….]

Kể từ đó, cứ như đã được chính phủ chứng thực, Từ Cách đổi tính đổi nết, trở nên đàng hoàng đứng đắn, câu nào câu nấy cũng kèm theo băng thanh ngọc khiết.

Kể từ khi xuống máy bay cho đến giờ, Trình Trạc đã nghe thấy cụm “băng thanh ngọc khiết” này không dưới mười lần……

Uống hết ly rượu đó, Trình Trạc không uống thêm nữa, “Sáng mai có hẹn với cậu tôi, phải đến khu phố cổ gặp người ở cục xây dựng.”

Ở khu căn hộ Chẩm Xuân có một hội sở mới mở, sắp khai trương, cậu của Trình Trạc là một trong những cổ đông.

Ở thời buổi này, có là kinh doanh gì đi nữa cũng không thể thiếu chào hỏi trên dưới, cho nhau mặt mũi.

Từ Cách búng tay một cái, nói: “Vậy thôi, gọi món khác cho anh nha? Một ly nước trái cây băng thanh ngọc khiết?”

Trình Trạc cười, đá một cước, “Đủ rồi đó, bớt tởm lại đi, tôi ra ngoài hút thuốc.”

Đi đến cửa, tay sờ túi quần, anh chợt dừng chân, “Bật lửa của tôi đâu?”

Từ Cách giơ tay ném sang, một chiếc bật lửa kim loại sơn mài đen bay sang đây theo hình vòng cung.

“Dùng của em đi, thật chứ anh phí bật lửa quá, hồi đó anh tặng bật lửa chắc không dưới hai ba chục cái đâu nhỉ, tới mức không còn để xài luôn thì cũng nể thật.”

Nhắc đến bật lửa, Từ Cách nhìn sang phía Thẩm Tư Nguyên đang chơi xúc xắc, bỗng nhớ đến một chuyện khác, “Ê Thẩm Tư Nguyên! Lần trước cậu chôm luôn bật lửa của tôi đúng không? Trả cho bố ngay, mẹ kiếp chứ cái đó là của vợ tôi tặng từ mấy năm trước, vật đính ước của mẹ cậu mà cậu cũng dám lấy? Phải con người không thế?”

Thẩm Tư Nguyên mới thua một ván, đang uống rượu chịu phạt, không kịp đề phòng bị sặc giữa chừng, ho vài tiếng mới bình thường trở lại.

“Vật đính ước?”

Thẩm Tư Nguyên cười cợt không chút nể nang, “Cậu băng thanh ngọc khiết đến mức đầu có vấn đề luôn rồi đúng không? Cái đó Kiều Lạc làm đại diện được nhãn hàng tặng thì có, cậu với Trình Trạc mỗi người một cái, đồ đính ước của ba người hả? Nể luôn, ê Trình Trạc, vậy đồ đính ước của cậu…..”  

Thẩm Tư Nguyên cười quay sang nhìn, không có ai ở cửa nữa.

“Trình Trạc đâu?”

Từ Cách: “Điếc hả? Hút thuốc.”

Thẩm Tư Nguyên khó hiểu: “Cậu ấy học đâu ra cái tật ra ngoài hút thuốc vậy, sặc được ai chứ tôi hỏi thật.”

Từ Cách hất cằm về phía cửa: “Vậy cậu ra hỏi đi.”

Thẩm Tư Nguyên đang định đứng dậy, chợt nghe thấy Từ Cách nói, “Ảnh hả, chắc cú bây giờ đang không vui.”

“Hồi du học, hễ mà không vui là ảnh thích ra phố người Hoa, thấy ai ức hiếp đồng hương thì còn xài được hơn cảnh sát, đã nhào vào là đánh cho gần chết mới thôi, đánh xong còn được người người khen mới hay, đó gọi là gì? Bạo lực hợp pháp?”

Thẩm Tư Nguyên: “……”

Từ Cách tự pha cho mình một ly rượu màu sắc sặc sỡ, chìa tay về phía hành lang: “Ủa đi đi.”

Thẩm Tư Nguyên ngồi xuống tỉnh bơ.

“Sao lại không vui, lại vì chuyện trong nhà? Không phải chứ, bây giờ nhà cậu ấy còn xảy ra chuyện gì được nữa?”

“Ai mà biết được.”

Thẩm Tư Nguyên lấy điện thoại ra, vẫy tay với Từ Cách, như có bí mật nào đó, “Cậu qua đây, tôi có ảnh này cho cậu xem.”

Từ Cách chẳng buồn nhấc mí mắt lên, rượu mới này không ngon, anh cho thêm một ít nước cốt chanh vào, tay cầm cuống quả ô liu, khuấy rượu, mặt mũi lạnh nhạt, nói như đã biết trước: “Lại là kiệt tác của cô giáo Tằng? Tôi đây người phàm, không thưởng thức nổi, muốn khen thì tự cậu khen.”

Thẩm Tư Nguyên vốn dĩ đang cực kỳ hào hứng, nghe vậy thì mím môi, nói không nên lời một lúc lâu.

Cuối cùng khịt mũi nói: “Cậu đủ tư cách xem?”

Sau khi đơn phương chế giễu, Thẩm Tư Nguyên nói: “Phòng tranh của Tằng Nhị có nhân viên mới, hôm đó tôi đến, nhìn thấy mà hú hồn luôn ba!”

“Hú hồn?” Cuối cùng Từ Cách cũng chịu cử động cơ thể quý giá của mình, hời hợt đáp lại, “Đến thỏ cũng không ăn cỏ gần hang đâu, nhân viên mới ở phòng tranh Tằng Nhị mà cậu cũng không tha? Được đó người anh em.”

Thẩm Tư Nguyên trợn ngược mắt, thầm nói trong lòng, vậy cậu với Kiều Lạc là thanh mai trúc mã cấp độ nào, biết bao nhiêu năm cậu tà tâm không dứt, chết tâm nhưng rồi sống dậy, cuối cùng gặm luôn cỏ sát rạt bên hang, còn dám trơ trẽn cười chê người khác thỏ không ăn cỏ gần hang?

Nhưng chuyện sắp nói rất quan trọng, Thẩm Tư Nguyên không thèm cãi tay đôi chốc lát với Từ Cách, chỉ đi thẳng vào vấn đề chính, mở ảnh trong điện thoại, đưa cho Từ Cách xem.

“Cậu nói coi bao lâu tôi không thấy cô nàng này rồi, lúc mới thấy suýt thốt ra ba chữ.”

Từ Cách xem ảnh, tóc đen dài, vai ngang lưng gầy, mặc chiếc đầm hai dây màu đen, đơn giản dịu dàng, dù chỉ là bóng lưng cũng có thể khiến người khác tưởng tượng ra được chủ nhân của dáng người này chắc chắn phải ăn nói và hành động dịu dàng nhưng xa cách, như cơn gió xuân man mát.

Ánh mắt của Từ Cách lóe nhẹ, nhưng ngoài miệng vẫn phải chêm một câu: “Vậy hả, quên mặt phụ nữ cậu giỏi nhì thì không ai giỏi nhất.”

Sau khi xem đủ, Từ Cách trả điện thoại cho Thẩm Tư Nguyên, hỏi: “Anh Trạc thấy chưa?”

Thẩm Tư Nguyên nói: “Chưa, lúc cậu ấy sang Mỹ mới được vài tháng, lần ở khu Thường Lâm là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Mạnh Thính Chi, bị tên cậu ấm họ Cao chọc cho khóc luôn.

Lúc đó tôi kể ngay cho cậu ấy, cậu ấy gọi cho tôi, đoán coi cậu ấy nói gì?”

Từ Cách không đoán, chỉ cười cười.

“Cậu ấy kêu tôi đừng xen vào chuyện của người ta.” Thẩm Tư Nguyên tặc lưỡi, nhún vai nói: “Nể luôn, nếu cậu ấy có ý định quay lại, chỉ cần nói một tiếng thôi, tụi mình lấy danh nghĩa là bạn của Trình Trạc cho tên kia một bài học, mấy cô gái thích nhất là anh hùng cứu mỹ nhân còn gì? Lại chả cảm động khóc hết nước mắt, đời này chỉ có thể là Trình Trạc, thì làm gì đến mức một tin tức cũng không có.

Thì cứ cho đi chơi với đám mình, đám mình chăm cho, có ai dám bạc đãi gì đâu, chẳng biết Trình Trạc nghĩ gì nữa.”

Lảm nhảm xong một tràng, Thẩm Tư Nguyên ngẩng đầu lên, thấy Từ Cách đang bưng ly nước uống, nhìn mình một cách trịch thượng với ánh mắt đang nhìn một tên ngáo ngơ, nở nụ làm Thẩm Tư Nguyên dựng hết tóc gáy.

“Cười cái quần què, không lẽ ông đây nói điêu?”

“Thằng họ Cao đó tên Cao Tuấn Dương đúng không?”

Thẩm Tư Nguyên nói: “Cậu cũng biết?”

Sau khi kể cho Trình Trạc nhưng bị bơ một vố, Thẩm Tư Nguyên không nói chuyện này cho người khác biết, dù sao người trong cuộc cũng đã chia tay, còn bảo đừng xen vào chuyện người khác.

Từ Cách: “Nghe Thi Kiệt nhà tôi nói.”

“Đội trưởng bảo vệ của cậu biết hả?”

“Biết chứ, nhạy tin tức mà, nghe nói thằng đó sang Mỹ công tác bị đánh sấp mặt, sau này chuyện bố nó trốn thuế bị lộ ra, phía trên giết gà dọa khỉ, nhà nó dính chưởng.” Từ Cách bày ra vẻ ông lớn ngồi hóng chuyện, giơ ngón tay cái.

Thẩm Tư Nguyên lập tức nghĩ ra gì đó: “Bị đánh ở Mỹ?”

Từ Cách nhún vai.

Thẩm Tư Nguyên: “Kêu tôi đừng xía vào chuyện người ta, xong tự mình ra tay?”

Từ Cách: “Đoán thế thôi, dù sao tôi cũng không biết.”

Thẩm Tư Nguyên cúi đầu, nhìn chiếc chìa khóa xe trên bàn, dưới logo xe có treo một tập ảnh mini – một món đồ thủ công không đáng bao nhiêu tiền.

Xe mấy chục triệu cũng đổi, món đồ này vẫn ở đây.

Trình Trạc không ở lại lâu, uống vài ly ở chỗ Từ Cách rồi về nhà nội, ông cụ tuân theo đúng giờ giấc làm việc nghỉ ngơi, đã đi ngủ từ lâu.

Vào sân, hai bên hành lang yên tĩnh, chỉ để lại đèn ở cửa để chờ anh.

Bà vú ở trong bếp hâm nóng canh, trải một tấm lót bàn cách nhiệt bằng tre, bưng một chiếc chén sứ đến trước mặt anh.

“Hễ đến hè là ăn không ngon, nhưng cơm chiều cũng không ăn sao mà được, đau dạ dày cho xem.”

Anh kìm lại cảm giác khó chịu khi ngửi thấy mùi dầu mỡ, không muốn nói gì, chỉ đáp một tiếng “Ừm” bằng mũi, nghe lời ăn hết chén canh rồi mới về phòng mình.

Sáng hôm sau, lúc cầm chìa khóa xe ra ngoài, bất ngờ thấy tài xế của cậu anh là Thư Bân đến đón, vậy là anh không tự lái xe.

Anh ngồi ở ghế sau, xe chạy đến Công viên Khoa học và Công nghệ để đón cậu anh trước, rồi mới chạy đến khu phố cổ.

Dọc đường đi, hai cậu cháu nói vài ba câu khô khan.

Thư Bân nhìn gương mặt không hề có chút nhiệt tình của Trình Trạc qua kính chiếu hậu, nói một câu như đang hỏi han: “Về nhà nội chưa nghỉ ngơi đủ hả?”

Trình Trạc: “Ừ.”

Thư Bân tốt bụng suy xét cho anh, “Con có căn biệt thự ở khu Chẩm Xuân mà? Hồi đó còn thấy con sống ở đó, nếu thật sự không quen, thì ra ở riêng thôi.”

Trình Trạc: “Xa quá.”

Thư Bân vòng đến được đúng chuyện mình muốn nói, ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại: “Thì gần với hội sở mà, Tiểu Trạc, hôm hội sở khai trương, con đưa mấy đứa bạn đến chơi nhé, yên tâm, có trò mà người trẻ tuổi mấy đứa thích.”

Trình Trạc cong môi nở nụ cười hờ hững.

Việc cải tạo khu phố cũ liên tục bị trì hoãn, rốt cuộc sau mười mấy năm cũng bắt đầu khởi động, đường cũ ở khu vực cầu Đàm Phức có gắn biển báo đang thi công, tài xế đã vòng qua hai ngã tư mà vẫn chưa tìm được đường vào.

Thư Bân cũng sốt ruột theo.

Ông chưa đến khu phố cổ bao giờ, cũng không rành địa hình.

Ông nhớ trước đây Trình Trạc học ở trường trung học phổ thông số 14, có lẽ sẽ rành khu này, nhưng nụ cười lúc nãy của anh thật sự quá lạnh nhạt, giống như chỉ thiếu nói rõ ra là thôi được rồi, tôi cũng chỉ tung hứng với ông đến đây thôi.

Lát nữa vẫn còn cần anh phải cất giọng vàng ngọc, Thư Bân không vồn vã làm anh mất kiên nhẫn nữa.

Xe chầm chậm dừng lại bên đường, Thư Bân mở cửa kính xe nhìn trước nhìn sau, cuối cùng, ông gọi một người đàn ông trẻ tuổi gần đó.

“Chào cậu, làm phiền cậu, tôi muốn hỏi chút, đường đằng trước bị chặn, phải đi đường nào để đến hẻm Trường Lâm vậy?”

Người đàn ông nho nhã đó có đeo kính, liếc nhìn về hướng mà Thư Bân chỉ, “Đâu bị chặn đâu ạ, rẽ vào đó là đi được mà, mấy hôm trước cháu mới chạy xe vào đó.”

“Đường ở phía trong cũng bị chặn rồi, lúc nãy tôi mới đến đó.”

“Vậy ạ?” Người đàn ông nửa tin nửa ngờ đẩy mắt kính lên.

“Ừ, trên xe có đồ nên không tiện xuống xe, tôi đang gấp đến hẻm Trường Lâm có hẹn, cậu biết còn đường nào vòng vào đó được nữa không?”

“Cháu cũng không rành khu này lắm.”

Cửa cảm biến tự động của cửa hàng tiện lợi bên cạnh phát ra âm thanh “Hoan nghênh lần tới ghé thăm”, chàng trai đang muốn giúp nhưng không giúp được quay đầu lại, bỗng gọi lớn: “Chi Chi!”

“Nhà em ở hẻm Đồng Hoa phải không, đi đường nào đến hẻm Trường Lâm vậy? Họ muốn đến đó mà đường bị chặn rồi.”

Trình Trạc không quan tâm đ ến chuyện đường đi bị chặn, kể từ khi về nước, chưa có đêm nào anh ngủ ngon, anh ngồi ở ghế sau mệt mỏi chợp mắt, chẳng chú ý đến cuộc trò chuyện giữa Thư Bân và chàng trai chỉ đường, không có âm thanh nào chạm vào được tâm tình lạnh nhạt của anh.

Cho đến khi cái tên đó bất thình lình xông vào tai.

Hai mắt đang rũ xuống bỗng mở to, nhịp tim đập nhanh hơn, anh nhìn ra ngoài qua lớp kính một chiều màu nâu trà đen.