Trái tim anh, thật xa

Chương 2: Thư

Đang là đầu đông, tiết trời cũng khá mát mẻ. Hồ Điệp nhăn nhó tắt chiếc đồng hồ báo thức đang chỉ 6 giờ, lết người xuống giường. Trời dễ chịu thế này, thức dậy cũng là một cái khó. Chuẩn bị xong xuôi, vác chiếc cặp xanh sẫm nặng không biết bao nhiêu cân ra khỏi phòng, cô ngồi xuống ghế ăn sáng.

- Điệp, hôm trước bài kiểm tra thế nào? – mẹ cô vẫn luôn quan tâm điểm số chặt chẽ như vậy, muốn trốn cũng không trốn được mà cũng chưa bao giờ thấy điểm của mình tệ đến mức phải trốn.

- Ổn ạ, 9.25 bài 1 tiết hóa ạ

- Thế thì được, học hành cho cẩn thận vào, sắp thi cấp 3 rồi đấy – vẫn như vậy, thứ mẹ quan tâm vẫn chỉ là điểm số. Vì điểm số là thứ quyết định chứ không phải quá trình

- Vâng ạ, mẹ yên tâm

Kết thúc cuộc nói chuyện buồn tẻ, cô xử lí hết chỗ bữa sáng, đứng dậy dắt chiếc xe đạp từ thời học đại học của mẹ, đạp đến trường. Những cơn gió se se lạnh tạt vào mặt khiến làn da cô hơi nhạt màu. Nhưng cô lại rất thích mùa đông, dễ chịu, không ẩm thấp như mùa xuân, không oi bức như mùa hạ, cũng không điêu tàn như lá mùa thu.

Cô vừa ngồi vào chỗ của mình, Kiều Ngọc Bảo – nhân vật chăm chỉ của năm, lúc nào cũng đến lớp sớm , đã ôm cô lắc qua lắc lại:

- Điệp ới, Điệp à, cứu tao, tao chưa làm bài tập toán

Thật bó tay với cô nàng chuyên văn này, lúc nào cũng quên làm bài tập toán. Cô Lan là giáo viên dạy tóa lớp chọn 1 này cũng đồng thời là giáo viên chủ nghiệm lớp, thế mà không hiểu sao cô nàng này vẫn luôn nhởn nhơ như thế được. Cô thật không thể hiểu nổi

- Này đây thưa chị, chép nhanh giùm, toán tiết 1 với 2 đấy – Hồ Điệp bất đắc dĩ lôi quyển bài tập toán quẳng lên bàn

Cô vừa dứt lời, một tiếng mỉa mai vui vẻ vang lên góp vui:

- Ầy, bướm nhỏ chăm chỉ quá nhể. Kiểm tra toán hôm tới gánh nhá

- Trần Tư Nhạc, mày trật tự đê – Kiều Ngọc Bảo lườm nguýt, khen Điệp chăm khác gì chỉ trích cô lười cơ chứ, mặc dù cô lười làm bài tập toán thật nhưng cũng không đến lượt cậu ta chê.

Trần Tư Nhạc là cậu bạn ngồi bàn sau của hai người. Nói thế nào nhỉ, phá phách, trẻ con nhưng lực học cũng tốt.

- Đương nhiên là tao chăm rồi, tao chính là ngôi sao của nhà Hồ nhá – Hồ Điệp quay lại mỉm cười đắc ý

- Dăm ba con cháu Hồ Quý Ly, ông đây chấp tất

- À vâng, hậu duệ Trần Thánh Tông thì giỏi rồi

- Nhà Trần muôn năm nhá, hơn ai đó mấy chục năm liền

- Chính sách của nhà Hồ được đánh giá tốt bậc nhất đấy

- ……

Một cuộc cãi vã chó mèo thường ngày lại diễn ra. Còn Kiều Ngọc Bảo tập trung chép bài, kệ cái chuyện như cơm bữa ấy. Không hiểu sao, Hồ Điệp cô lại không hề thấy chán dù mấy câu này lúc nào cũng nói rồi. Ngược lại, cô lại cảm thấy vui vẻ, cũng phải, cô có mấy ai để cãi nhau như thế chứ. Không phải đứa con trai nào cũng dễ nói chuyện như vậy. Phải, nhất là như hồi đấy. Và thế là cuộc tranh luận lịch sử này kéo dài đến khi vào tiết 1.

- Oa, chết tao rồi. Người ta bảo ta thường ngu ngơ trước mặt người mình thích, không phải tao thích cô Lan rồi đấy chứ

Đó là câu nói đầu tiên Kiều Ngọc Bảo phát ngôn trước 2 tiết toán đầy khổ sở.

- Ồ, thế lên tỏ tình ngay và luôn đi. Biết đâu hôm tới kiểm tra cô cho mày đề dễ hơn đấy – Điệp liếc mắt nhìn, nhăn nhó nói trong khi tiếp tục lấy vở bài tập ra xử lí phần bài tập vừa được giao.

- Thôi, cho xin đi – nói rồi Kiều Ngọc Bảo lại nằm gục ra bàn.

Hồ Điệp lại tiếp tục cắm cúi làm bài tập một mình, tranh thủ lúc nào hay lúc đấy. Học sinh không đi học thêm gì như cô chỉ có nước học và học thôi. Mà không học cô cũng chẳng biết đi chơi với ai. Cả lớp nhộn nhịp tiếng nói tiếng cười. nói là lớp chọn một nhưng cái ý thức thì giáo viên nào cũng phàn nàn, có điều lực học và điểm số của lớp quá tốt nên giáo viên cũng chả làm gì được. Nên ban giám hiệu đành cho lớp chuyển sang tòa nhà mới cho trường và các lớp khác yên ổn. Với diện tích lớp học lớn nhất trường, lũ này bày đủ ccacs trò mà vẫn không sợ bị phát hiện. Nhưng niềm vui này, cô không cảm nhận được mấy, học đâu thì học, điểm vẫn phải ưu tiên mà.

Bỗng không biết Trần Tư Nhạc tự nhiên ngó lên chỗ cô:

- Uây, có thư, Dạ Khải Liêm gửi.

“ hửm, cậu ta? “. Cô nghi hoặc cầm lá thư trên tay. Trần Tư Nhạc có hay nói chuyện với Dạ Khải Liêm, nhờ Trần Tư Nhạc đưa thư cũng không có gì là lạ. Nhưng mà rõ ràng cậu ta có thể đi mấy bước lên đây nói với cô mà, bàn 3 với bàn cuối cách nhau có chút chứ mấy. Chưa kể cô với cậu ta nói chuyện với nhau cũng có mấy câu, việc gì quan trọng mà phải gửi thư cho cô chứ. Vừa cau mày nghĩ ngợi, vừa mở tờ giấy bé xíu như phao ra, đó là một dòng chữ: “ Tan học ở lại nói chuyện chút, đừng nói với ai “.

“ Lại còn thần thần bí bí nữa, rắc rối” cô thầm nghĩ rồi quay sang cười với Trần Tư Nhạc:

- Thanks vì đưa hộ

Nhạc ra dấu OK rồi bỏ đi. Còn cô vẫn ngồi đấy làm bài tập trong tâm trạng kì quái.