Trái Tim Của Quỷ - Shade

Chương 2

Bắt đầu từ ngày đó, ngày nào nó cũng đến thăm khóm hoa thuỷ tiên nhưng khi quỷ nữ xuất hiện, nó lại vội vàng quay mặt và bỏ đi.

Con quỷ nhỏ nhìn nó tò mò và hỏi: “Ngoạ quỷ ca! Sao dạo này huynh hay đi đến đài Vong Ưu thế?”

Nó ngồi ngẩn ngơ nhớ đến quỷ nữ. Quỷ nhỏ bực mình hét lên: “Huynh bị con yêu nữ đó làm cho mất thần trí rồi! Huynh có nhớ không? chỉ còn mấy ngày nữa huynh tròn 500 năm, lúc đó huynh có thể trở thành tiên, được thoát ra khỏi chốn tăm tối này.”

Nó bần thần: “Sao cơ? Chỉ còn mấy ngày nữa thôi sao?”

Mong ước trở thành tiên đã theo nó suốt 500 năm, vậy mà tại sao giờ đây, nó chỉ có một mong ước là được ở bên cạnh quỷ nữ dù cho nơi đó có là chốn tăm tối này.”

Nó đứng bật dậy và chạy về phía đài Vong Ưu.

Con quỷ nhỏ nhìn nó khẽ lắc đầu: “Ngoạ Quỷ ca! Liệu huynh có thể trở thành tiên được không?”

Tại Đài Vong Ưu

Quỷ nữ nhìn thấy Ngoạ quỷ đến liền chạy lại, nó mỉm cười, vẫn là nụ cười toả sáng, vẫn là đôi mắt nâu trong sáng đó.

Bỗng nhiên, Ngoạ quỷ liền đưa tay lên, rụt rè, nó nhìn Quỷ nữ: “Liệu ta có thể chạm vào tóc nàng không?”

Quỷ nữ ngạc nhiên, lúng túng, nó gật đầu.

Rụt rè, nó đưa tay về phía mái tóc, nhìn đôi mắt trong sáng của Quỷ nữ, nó rụt tay lại và bỏ chạy.

Khi Ngoạ Quỷ chạy đến cổng của Đài Vong Uu

Một người đàn ông gọi nó lai: “Đi đâu thế Ngoạ quỷ?”

Nó dừng lại: “Bạch vô thường!”

Bạch Vô thường nhìn thấy khuôn mặt hoảng hốt của hắn, anh ta ngạc nhiên, chẳng cần phải mất quá nhiều thời gian, Bạch Vô Thường có thể đọc đươc toàn bộ suy nghĩ của Ngoạ quỷ.

Bạch Vô Thường thở dài: “Ngươi thật là ngốc. Ngoạ quỷ ah! Ngươi có biết mình đang làm gì không?”

Ngoạ quỷ đau đớn trả lời: “Hãy giúp tôi. Tôi mong muốn ở bên cạnh cô ấy. Hãy giúp tôi Vô Thường huynh.”

Bạch Vô Thường nhìn Ngoạ Quỷ: “Chỉ có một cách. Nhưng người có thực sự muốn làm không?”

Ngoạ Quỷ gật đầu: “Chỉ cần được ở bên cạnh cô ấy. Bất cứ điều gì tôi cũng sẽ làm.”

Ban đầu, Ngoạ Quỷ hơi do dự nhưng khi nghe đến đoạn cuối, hắn gật đầu cảm ơn Bạch Vô Thường rối rít.

Đằng sau cánh cổng của Vọng Ưu lầu, đôi mắt nâu trong sáng ánh lên một tia nhìn chết chóc.

Ngày hôm sau, mang theo tâm trạng phấn khởi và hồi hộp, nó chạy về phía Vong Ưu lầu. Nhưng khi vừa đến nơi, nó nghe thấy tiếng tranh cãi.

Giọng của Quỷ nữ vang lên: ‘Dừng lại! Đừng làm thế.”

Một giọng trầm khác quát: “Vậy hãy đưa cho ta cây nến của ngươi.”

Quỷ nữ hét: “Không! Không được ta không thể đưa cho ngươi.”

Ngoạ quỷ vội vàng xông vào. Trước mắt hắn là một vong hồn khác, ở hắn toát ra mùi vị của độc ác, hắn là Tử Quỷ - người sẽ không bao giờ được siêu thoát nếu không ở địa ngục 2000 năm.

Trên tay Tử Quỷ cầm khóm Hoa Thuỷ tiên, khi nhìn thấy Ngoạ Quỷ xông đến, hắn vội nắm lấy tay của Quỷ nữ và một tay giật lấy ngọn nến.

Hắn nhìn Ngoạ Quỷ cười: “Hãy cho ta đôi mắt của ngươi!” Giọng nói bình thản vừa như ra lệnh lại vừa lạnh lùng khiến Ngoạ Quỷ ngạc nhiên.

Ngoạ Quỷ nhìn hắn giận dữ: “Ngươi nói gì? Ngươi cần mắt của ta làm gì?”

Tử quỷ vẫn ôm lấy Quỷ nữ, hắn cười: “Ngươi không lừa được ta đâu. Chỉ cần có mắt của người là ta có thể đầu thai làm người. Mắt của một con Quỷ 500 năm còn tốt hơn một ngón nến mà ta phải mất 500 năm sau chăm sóc.”

Ngoạ Quỷ: “Ai? Là Ai đã nói những lời đó?”

Tử Quỷ gằn giọng: “Ngươi không cần biết. Nếu như người không đưa ta thì cây nến này sẽ không bao giờ cháy nữa.”

Quỷ nữ đau đớn nhìn Ngoạ Quỷ, lại là đôi mắt nâu đấy nhưng giờ đây, nó chỉ còn lại một ánh nhìn buồn bã.

Tử Quỷ giục: “Người có đưa cho ta không?” Hắn từ từ đưa cây nến chúc xuống dưới sàn.

Ngoạ Quỷ không biết làm thế nào. Nó đau khổ nhìn Quỷ nữ, Quỷ nữ khóc và lắc đầu nhìn nó.

A….A………

Một tiếng kêu đau đớn kéo dài, Ngoạ quỷ không còn nhìn thấy gì nữa. Hắn ngã xuống và chỉ cảm thấy, 2 hốc mắt nóng ran.

“Ngoạ Quỷ ca! Tỉnh dậy đi huynh?” Giọng Con Quỷ nhỏ hốt hoảng kêu lên.

Ngoạ Quỷ tỉnh dậy nhưng trước mặt nó là bóng tối, nó đưa tay đến nắm chặt bàn tay của Quỷ nhỏ.

Ngoạ Quỷ: “Quỷ nữ đâu? Cô ấy còn an toàn không? Cô ấy dâu?”

Quỷ nhỏ khóc: Ngoạ Quỷ. Huynh ngốc quá. Cô ta đã bỏ đi rồi.”

Ngoạ Quỷ hôt hoảng: “Muội nói gì? Cô ấy đi đâu?”

Quỷ nhỏ: “Cô ấy và tên Tử Quỷ đã đi đầu thai rồi.”

Ngoạ Quỷ gào lên: “không! Muội gạt ta. Có gì nhầm lẫn ở đây. Cô ấy không thể làm thế với ta. Chắc cô ấy bị hắn bắt đi rồi. Mau đi cứu cô ấy đi.”

Quỷ nhỏ giận giữ và khóc to hơn: “được rồi. Để muội đưa huynh đi đến gặp cô ta.”

Tại nơi của Mạnh Bà (tự nhiên quên mắt tên con sông đó là gì)

Từng đoàn vong hồn nối đuôi nhau đi uống chén canh Quên. Một đôi quỷ tay cầm nến và cầm mắt cười khoái trá.

Quỷ nữ: “Chúng ta đi như thế này không sao chứ?”

Tử Quỷ: “Không sao. Chỉ tại thằng đó ngốc quá. Nếu không nhờ nàng nghe lén được cuộc nói chuyện giữa hắn và Bạch Vô Thường thì ta sẽ phải ở đây 2000 năm mất. Ta sẽ mãi mãi trả ơn nàng.

Quỷ nữ cười - nụ cười đã từng làm cho Ngoạ Quỷ hạnh phúc.

Một giọng nói vang lên: “Đứng lại! mau trả mắt lại cho Ca ca của ta.”

Quỷ nữ và Tử Quỷ quay ra, nó nhìn thấy Ngoạ Quỷ đang loạng choạng bước đến, nó cầm lấy tay quỷ nữ.

Ngoạ Quỷ hét lên: “Hãy nói cho ta biết đây không phải là sự thật. Đây là hiểu lầm. Hãy nói cho ta biết nàng không hề làm thế?”

Quỷ nữ gạt bàn tay của Ngoạ Quỷ ra, một lời nói lạnh lùng thoát ra: “Phải! Ta muốn sống bên anh ấy chứ không phải là một con quỷ xấu xí như ngươi.”

Quỷ nhỏ tức giận: “người…”

Ngoạ Quỷ ngã xuống đất, hắn bây giờ không còn thấy đôi mắt quan trọng nữa, phải chẳng còn gì là quan trọng với hắn.

Nhưng Tử Quỷ đã vội vàng kéo Quỷ Nữ đi, hắn bỏ chạy, vượt qua đám vong hồn, hắn cùng quỷ nữ uống bát canh Quên và biến mất.

Quỷ nhỏ định đuổi theo nhưng bống nhiên một luồng âm khí mạnh mẽ trỗi dậy.

Quá đau buồn, Ngoạ Quỷ đã để cho những thành quả tu luyện của mình suốt 500 năm trở thành tà niệm.

Mọi thứ trở nên đen ngòm, hỗn loạn, chỉ còn lại giọng nói của Quỷ nhỏ: “Ca ca! Dừng lại!

Tại điện Diêm vương.

Diêm vương: “Ngoạ Qủy! Đáng nhẽ người đã không ra nông nỗi này nếu như người không bị một chữ tình làm cho vương vấn. Ngươi sẽ mãi ở lại đài Vong Ưu và tu luyện thêm nữa.”

“Bạch Vô Thường! Vì ngươi đã nói ra bí mật của Âm giới nên người cùng Ngoạ quỷ sẽ chịu chung số phận.”

Tại Lầu Vong Ưu

Ngoạ Quỷ chạm vào khóm hoa Thuỷ tiên: “Chỉ có ngươi là người đã tâm sự với ta suốt 500 năm qua. Chỉ có ngươi biết rõ tâm sự của ta nhất. Đã đến lúc ta phải đi rồi.”

Ngoạ Quỷ chọn cách làm người để trả món nợ mà hắn đã gieo, hắn không biết hắn sẽ đầu thai thành ai nhưng hắn sẽ tìm được cô ta, hắn sẽ tìm được….