Trái Tim Của Tuyết

Chương 8: CÔNG VIÊN NHIỆT ĐỚI MARIA

Dứt khỏi suy nghĩ, anh phóng xe đến công viên nhiệt đới MariA lớn nhất trong thành phố. Ở đây rất ăn khách, là nơi thu hút du khách mọi nơi nhắc đến giải trí họ liền nghĩ ngay đến MariA. 

Vừa xuống xe Melin hí ha hí hửng liền chạy vào mua vé, cô nàng không thể chờ lâu hơn được nữa, hôm nay cô rất vui vì được Syaoran dẫn đi chơi và cô rất thích công viên này. Không đợi Syaoran mở cửa xe, nó tự động đứng dậy mở cửa lạnh lùng bước ra không nhìn anh lấy 1 cái. Syaoran thấy vậy nhìn theo trong lòng cảm thấy có chút hụt hẫng.

Mua xong 3 vé, Melin đứng trước cổng vẫy tay gọi Syaoran và nó. Nó lúc này đang dựa lưng vào tường tai vẫn đeo headphone, co 1 chân chống vào tường. Anh biết nó đang nghe nhạc không nghe tiếng của Melin liền đến vỗ vai rồi nắm tay nó kéo đi. Melin thấy vậy liền khó chịu quay mặt đi đến chỗ kiểm soát đưa vé.

Đi 1 vòng MariA chưa biết phải chơi trò nào, Melin đi trước nhìn quanh mặt ra vẻ đăm chiêu rất đáng yêu, Syaoran đi đằng sau với nó nhìn cô tiểu thư hiếu động cười nhẹ và khẽ nhìn qua Sakura. Cô nhóc này vẫn lạnh lùng không nói không cười vắt chiếc headphone qua cổ, bỏ 2 tay vào túi quần cứ thế mà bước đi. Vẫn ánh mắt vô hồn đó, khuôn mắt không hề có chút cảm xúc nào. Anh ngước nhìn về phía trước vừa đi vừa hỏi:

- Đi chơi không vui sao nhóc con ? – Syaoran nhìn nó hỏi.

- .... – đáp lại vẫn là sự im lặng của nó.

- Syaoran, mình chơi cái này nha. – Melin gọi Syaoran rồi chỉ tay về hướng tàu lượn siêu tốc.

- Ừ - anh quay qua nó nắm tay dắt nó đi.

- .... – không nói gì bước đến chỗ tàu lượn. Syaoran nhìn với ánh mắt khó hiểu rồi chạy theo 2 cô nàng.

- Bộ 2 đứa không sợ hay sao ? – anh nhìn Melin ra vẻ châm chọc

- Hớ anh làm như ai cũng nhát như anh vậy. – Melin nhăn mặt chề môi leo lên chỗ ngồi.

Tàu lượn có 20 toa, mỗi toa có 2 chỗ ngồi. Melin nhanh như cắt kéo anh chạy tới toa đầu tiên và kéo thanh an toàn, Sakura thì ngồi toa phía sau. Khi mọi người đã yên vị chỗ ngồi, con tàu bắt đầu chuyển động. Tàu từ từ chuyển động lên chỗ cao nhất, chưa gì Melin đã sợ nhắm chặt mắt quay qua ôm Syaoran. Anh chỉ biết lắc đầu với cô nhóc này, sợ mà cứ ra vẻ, con tàu bắt đầu lao nhanh với vận tốc hơn 250km/h, mọi người la hét rầm trời trừ anh và Sakura.

Khi bước xuống tàu, mặt Melin tái mét không còn chút máu, anh thấy vậy liền qua đưa cho chai nước lạnh trêu chọc:

- Không biết hồi nảy ai nói không sợ.– anh búng trán Melin 1 cái

- Anh dám chọc em, anh sẽ biết em !!!! – Melin nhéo anh 1 cái rõ đau

- Em không sợ sao ? – anh thấy Sakura đứng bình thản khoanh tay, khuôn mặt không chút biến sắc vẫn lạnh lùng.

- .... – nó im lặng không nhìn anh và Melin bỏ đi 1 nước, 2 người thấy vậy liền nhanh chân đi theo.

- Chị ơi, chị không sợ thiệt hả ? – Melin chạy đến đi cùng nó miệng ríu rít hỏi.

- Ờ, không

- Con tàu lao nhanh vậy cũng hề hấn gì với chị. Bái phục!!! Syaoran mình chơi cái này nha – vừa nói nó vừa chỉ tay lên chiếc vòng quay mặt trời cao hơn 50m.

- Rồi rồi. – Syaoran bước theo Melin nhìn cô tiểu thư cứ lon ton như con nít

- Bộ em định đứng đó luôn hay sao ? – anh quay lưng lại thấy Sakura đứng đó như trời trồng nhìn lên vòng quay

Nó định thần lại thấy Syaoran đang gọi, nó bướctới bên anh rồi đến chỗ vòng quay. Cả 3 bước vào trong chiếc hộp lớn ngồi vàoghế, Melin kéo tay anh ngồi bên cạnh mình, nó ngồi phía đối diện nhìn ra cửakính. Chiếc hộp từ từ đưa họ lên cao, anh và Melin nhìn ngắm khung cảnh đẹp nhưtranh vẽ bên ngoài cửa kính. Quay lưng lại anh bắt gặp đôi mắt buồn vô tận củanó đang nhìn về phía xa, chắc cô ấy nhớ ba mẹ. Sakura, ta sẽ giúp em trả mónnợ này.