Trái Tim Đá Biết Yêu

Chương 23: Chương 23

Công ty SNTB(Song Ngọc Thiên Băng) là công ty của nó lập ra,công ty này và công ty nhà nó đều đứng đầu thế giới,công ty này luôn giúp đỡ công ty của ba nó nhưng ông không biết tại sao và chủ tịch của công ty không ai biết.Hiện giờ JIM là người giúp nó quản lí công ty,cuộc gọi lúc trong nhà hoang là của Jim và nó phải về để giải quyết việc công ty bị đột nhập xóa hết dữ liệu làm công ty trên bờ vực phá sản.

Nhân vật mới:

Nguyễn Hoàng Khanh(Jim):anh ruột của Jin ,gia thế giống Jin,có một vẻ đẹp lạnh lùng giống nó,đẹp ngang ngửa hắn và Jun,anh đã từng thích nó và cũng đã bày tỏ nhưng nó không chấp nhận,nó chỉ xem anh như anh trai và giờ thì anh cũng không còn tình cảm đó nữa thay vào là yêu thương,chăm sóc nó như em gái,thương nó hơn Jun luôn.

~~Tại cty SNTB~~

Một cô gái đen toàn tập đang bước vào ,cô mặc đồ đen bó sát khuôn mặt đeo một cái mắt kính đen che nửa mặt nhưng không kém phàn quyến rũ,mái tóc bạch kim lai xanh xõa dài,cô tiến đến bàn tiếp tân

_Cho tui hỏi giám đốc có ở đây không-Nó hỏi cô tiếp tân

_Dạ có thưa cô,cô có hẹn trước không???-Cô tiếp tân trả lời lịch sự(Những người trong công ty là do nó tuyển chọn một cách kĩ lưỡng vì thế họ luôn nói chuyện lịch sự với khách dù không biết là ai)

_À,có,giám đốc gọi tui tới-Nó trả lời

_Vậy cô vào thang máy bấm tầng cao nhất,trên đó có phòng bự nhất là của giám đốc-Cô tiếp tân giải thích rõ ràng

_Cảm ơn-Nó gật đầu rồi quay lưng bước đi trên môi nở nụ cười mãn nguyện

Vào thang máy bấm tầng 100,ra khỏi thì có 2 căn phòng, một căn phòng to nhất ở cuối hành lang,cánh cửa màu xanh nhạt được trạm khắc tinh tế,sang trọng.Trên đường đi vô ý nó đụng phải một người con gái

_A...tui xin lỗi-Nó xin lỗi rồi nhìn cô gái

_Không có gì-Cô gái cười rồi định bước đi

_Cô là thư kí Lee phải không-Nó hỏi

_À vâng,không có gì thì tui xin phép đi trước,chào cô-Cô gái nói xong rồi bỏ đi

Nó đứng đó chau mày khó hiểu rồi nhếch môi cười tiếp tục bước về phía căn phòng,nhưng chưa vội vào đó nó bước vào một căn phòng còn lại làm gì đó rồi đi tới căn phòng to nhất

Cạch.....tiếng mở cửa vang lên,trong phòng đồ đạc đều làm bằng thủy tinh rắn chắc,chính giữa trên bàn làm việc có người con trai mái tóc xanh rêu nhạt đang nằm ngủ,khuôn mặt người đó rất hoàn mĩ không chút tì vết nhưng trên khuôn mặt đó có một sự mệt mỏi lớn.Nó tiến lại đặt lên bàn ly Machiato nóng hổi..

_Thư kí Lee cô để tui nghỉ một chút cảm ơn về ly cà phê,cô có thể ra ngoài-Người con trai nói mắt vẫn nhắm chặt cầm ly nước uống một ngụm,rồi gục xuống bàn

1s....

2s...

3s...

Bỗng nhiên chàng trai bật người dậy ôm lấy nó

_Hi,em về rồi à,sao không nói để anh ra đón-Chàng trai mỉm cười với nó nói

_Xin lỗi Jim vì để anh mệt mỏi thế này-Nó nói giọng xót xa ôm chặt người con trai đó không ai khác lá Jim

_Không sao em về là vui rồi,đúng là chỉ có em mới ph được ly Machiato ngon thế này-Jim cười rồi cầm ly Machiato uống

_Giờ em về rồi việc cứ để em lo anh nằm nghỉ đi-Nó nói rồi bước về bàn làm việc chỉ tay về cái sofa ý kêu Jim nằm đó

_Không sao.....

_Anh không nằm nghỉ là em không nói chuyện với anh nữa đâu-Nó cướp lời Jim

Anh cũng không biết làm sao với cô em bướng bỉnh này,mà nói thật hiện giờ anh rất mệt mỏi,một ngày anh chỉ ngủ được nhiều nhất là 10p còn thời gian ăn uống nữa,hàng ngày anh chỉ ăn bánh mì không và cà phê thôi nên giờ nhìn anh hốc hác xanh xao lắm.

Còn nó thì rất thương Jim nó biết thời gian không có nó anh rất là mệt mỏi còn thêm vụ mất dữ liệu này nữa.Bây giờ nó vừa phải giải thích cho các công ty đối tác khác về vụ việc lần này vừa phải lập ra những dự án mới cho các ngành bù vào dự án đã mất được lưu trong dữ liệu.Nhất là bảng thiết kế đá quý.Công ty đá quý của nó mà đứng thứ hai thì không ai đứng nhất,phải nói đây là công sứa của nó gầy dựng và tất nhiên nó không thể để cái tên Song Ngọc Thiên Băng biến mất....

~~Về phía tụi nó và hắn~~

Jun và hắn sẽ định đi làm hòa với nó.Ở bàn ăn ai cũng có mặt đầy đủ,cả bòn đã hòa lại với nhau rồi nhưng không thấy nó đâu nên Jun lo lắng hỏi

_Sao không thấy Jen vậy

_Tụi em không biết,sáng qua phòng Ruby không thấy nó đâu-San trả lời

_Chắc chị ấy đi thăm chị Ruby rồi-Jin nói

_Vậy chút nữa tụi mình cũng vào thăm đi-Lucy nói

_Ừhm-cả bọn đồng ý

Khi ăn xong cả bọn cùng vào bệnh viện tới cửa họ thấy....

~Chỗ của Ruby

~

Hôm qua Ren đã thức cả đêm canh Ruby,giờ anh đang nằm ngủ tay thì vẫn nắm chặt tay cô nàng.Ruby từ từ mở mắt,đầu cô đau nhức,khung cảnh xung quanh toàn màu trắng,cô nhớ lại chuyện hôm qua thì chắc chắn 100% cô đang ở bệnh viện mà sao có cái vật gì đè lên tay cô vậy cô liếc nhìn xuống thì thấy Ren đang nằm ngủ,tay thì đè lên tay cô,lúc anh ngủ cũng đẹp thật,cô định bước xuống giường thì vô tình làm Ren thức giấc,Ren lo lắng hỏi

_Cô tỉnh rồi à,thấy sao có mệt hay đau chỗ nào không,có đói bụng hay khát nước không...vv....

_Nè anh làm điều tra tui ghê vậy,mọi người đâu rồi-Ruby ngó xung quanh

_Tại tui lo cho cô thôi vậy mà không quan tâm chỉ quan tâm đến người khác-Ren buồn rầu

_Ơ...tui xin lỗi,mà anh ở từ hôm qua đến giờ à-Ruby thắc mắc

_Chứ sao tui ở đây canh cô đó-Ren lên mặt

_Vậy giờ anh về nghỉ đi-Ruby nói

_Không được cô chưa khỏe hẳn mà tui phải ở đây-Ren nói lớn

_Làm gì lo cho tui vậy....hay là-Ruby nói mặt ghé sát mặt Ren làm anh ta mặt đỏ như trái cà luôn

_Cô đừng có mơ với mộng-Ren đẩy Ruby ra tại đẩy mạnh quá làm cô nàng A lên một tiếng

_Nè...nè..có sao không tui xin lỗi cô có đau chỗ nào không đâu để tui xem-Thấy Ruby Ren luống cuống cả lên

_Xí...không thèm anh quan tâm-Vì tức chuyện hồi nãy cô nàng làm mặt giận nhìn đáng yêu vô cùng

_Thui mờ xin lỗi mờ,đừng giận mờ-Ren làm nũng làm Ruby bật cười

_Hihi,cô cười đẹp lắm đó-Ren nói nghiêng đầu

_Thanks-Ruby ngượng ngùng

_Nè lúc cô có chuyện tui lo cho cô lắm,tui xin lỗi vì không tin cô-Ren hối hận

_Không sao,nhưng sao lại lo cho tui-Ruby không biết mình nói gì

_Tại.....tại.....-Ren ấp úng

_Sao-Ruby nheo mắt

_Thật ra là anh yêu em,làm bạn gái anh nha-Ren đổi cách xưng hô

_Ơ...ơ...em...em-Ruby ngập ngừng

_Không sao không thích cũng được-Ren tưởng Ruby không đồng ý

_Không phải là không thích,em cũng thích anh-Ruby nói thẹn thùng

_Thật chứ-Ren như không tin vào tai mình

_Thật-Ruby gật đầu

_Yaaaa....-Ren la lớn rồi ôm cô vào lòng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào

Rồi từ ngoài vào tụi nó vừa đi vừa nói

_Lãng mợn ghê ta

_Cái...gì...chứ-Ruby ấp úng

_Tụi tui thấy hết rồi cô nương-San nói

_Không ngờ nha Ren giỏi lắm cứ vậy mà phát huy-Ty vừa nói vừa xoa đầu Ren

_Nè...mày làm hư mái tóc đẹp của tao rồi-Ren gạt tay Ty ra

_Ủa sao không thấy Jen vậy-Ruby ngó ngang ngó dọc

_Nó không đến đây sao-Jun hỏi

_Không hôm qua tới giờ có thấy ai đâu-Ren nói

_Con nhỏ này,San lấy điện thoại dùm tao-Ruby như nghĩ ra điều gì

_Nè...-San đưa điện thoại nói

_Nó...nó...-Ruby ấp úng nhìn Jun

_Sao cô ấy đâu-Hắn giờ mới lên tiếng

_Nó bỏ đi rồi,con chip gắn trên người không thấy đâu hết-Ruby nói

_Sao...bỏ đi ,không được phải kiếm nó về-Jun hét lớn-Mấy người kiếm Jen về đây mau-Jun nói trong điện thoại

_Jun anh bình tĩnh đi-San lay tay Jun

_Bình tĩnh ư....em biết không nó đã bỏ đi một lần rồi,em biết anh phải đợi bao lâu không,anh không thể mất nó nữa-Jun vừa nói vừa khóc.Những giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt hoàn mĩ của anh,mọi người ai cũng hiểu được anh yêu Jen tới chừng nào,ngay cả San cũng không bằng,phải nói tình cảm anh em của họ phải khiến người ta khâm phục

_Bây giờ phải về nhà rồi tính tiếp,mau làm giấy xuất viện đi-Ruby bước xuống giường

_Không được,chị chưa khỏe mà-Jin ngăn

_Không sao chị đỡ rồi kiếm nó là quan trọng nhất-Ruby cương quyết

Rồi cả đám cùng nhau về nhà,ai cũng lo lắng cho nó,Jun thì nói với pama kêu người phải kiếm nó cho được.Ai ai cũng đứng ngồi không yên.Còn hắn không nói gì trong lòng như lửa đốt,sao nó lúc nào cũng làm hắn lo lắng hết vậy,hắn cũng đã kêu người tìm kiếm nó,nóco hiểu được mọi người lo lắng như thế nào không!!!!

Quay lại chỗ nó

Nó đang ngồi làm việc,đột nhiên nó lôi máy tính của mình ra gõ cái gì đó,Jim đang ăn thấy vậy liền hỏi

_Em làm gì vậy

_Lâu lâu cũng phải thư giãn chứ,anh muốn xem phim không-Nó nhìn Jim

_Ok-Jim làm kí hiệu

_Vậy đưa đây-Nó xòe tay

_Đưa gì-Jim gãi đầu

_Tiền mua vé-Nó cười

_Em đúng là muốn nhiêu-Jim lắc đầu bó tay

_1 chai-Nó nói

_Gì cơ,vé xem phim mà 1 chai àk,mua vé trong rap ghế vip cũng chưa tới nữa đó-Jim phân giải

_Phim của em là đặc biệt,anh không xem thì thôi-Nó trề môi

_Được rồi nè nhóc-Jim đưa tiền cho nó

_Nè coi đi-Nó cười rạng rỡ đúng là chỉ có nó mới làm anh cười được

Nó và Jim vừa coi vừa cười lăn lóc,chắc ai cũng biết phim gì rồi ha,phim của Ren và Ruby chứ ai.Nhưng nó chỉ xem khúc tỏ tình rồi thôi vì nó còn phải làm việc nữa.

Nó bên đây thì mệt mỏi vì công việc chồng chất.Còn tụi nó và tụi hắn thì không ăn uống gì.Nhất là Jun và Ken,Jun thì ngồi đập phá đồ đạc,xong thì vào phòng nngồi một góc không nói chuyện với ai hết,không ăn uống ngủ nghê gì hết.Còn hắn thì ngồi nhốt trong phòng vừa khóc vừa lấy hình hắn chụp lén nó ra xem.Hắn luôn uy nghĩ về nó,còn nó thì sao có giây phút nà trong tâm trí nó có hình bóng hắn không......

End chap 18

Như vậy là bù .nmấy ngày nay đó,bây giờ minh sẽ thường xuyên đăng truyện hơn