Trái Tim Dã Thú ( Chờ ngày mưa tan )

Chương 1

- Hạ tổng, đã tra ra kẻ đứng sau hắn.

- Ai?

- Là chủ tịch tập đoàn Lâm thị.

- Ha, xem ra ông ta không muốn sống nữa rồi.

Cô là đại tiểu thư của Lăng gia. Ngay từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, được mọi người vây quanh. Từ nhỏ đã định sẵn là người kế thừa Lăng gia. Ngày ngày trải qua luyện tập. Ngay từ khi sinh ra cuộc đời cô vốn đã không giống người bình thường. Cô là Lăng Minh Hạ, người con gái khiến bao đàn ông si mê, 21 tuổi đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, một tay che trời.

- Minh Hạ, hôm nay em buổi họp báo vào lúc 2 giờ chiều.

- Sắp xếp đi, lát em sẽ qua đó.

- Được.

Cô bước ra khỏi phòng làm việc, trực tiếp đến phòng thử đồ. Một bộ, hai bộ, rồi ba bốn bộ. Dường như chẳng có bộ đồ nào hợp ý của cô. Hay là tùy ý chọn một bộ đi. Một chiếc váy xẻ dọc, bó sát cơ thể tôn lên đường cong quyến rũ của cô. Một bộ váy màu đen, rất phù hợp với cô. Một lớp trang điểm nhẹ, mái tóc bạch kim buông xõa. Vẻ đẹp của cô khiến ai cũng phải ghen tị.

- Minh Hạ, giờ mới là 1 giờ, em có muốn đi ăn chút gì không? Trưa nay em chưa ăn gì rồi.

- Không cần đâu chị Kim, chị đưa em đến thẳng buổi họp báo đi.

- Ừm.

Chiếc xe dừng lại trước bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ. Cô vừa bước xuống xe, chưa gì đã thu hút một đám phóng viên. Thật phiền phức. Cô đi thẳng vào bên trong đại sảnh của buổi họp báo. Hôm nay là buổi kí kết hợp đồng giữa Lăng gia và Giang gia - 2 trong 3 tập đoàn đứng đầu thế giới. Người đại diện lần này trong suy nghĩ của cô chắc lại là một ông chú râu ria, bụng phệ hay đầu hói chẳng hạn.

Cô vào trong phòng đợi. Bây giờ mới chỉ có 1 rưỡi chiều, 30 phút nữa mới tới buổi họp báo. Cô cũng chưa ăn gì, lúc này cũng có chút đói. Cô nhìn xung quanh, nhìn tới nhìn lui cũng chẳng có ai. Giờ thì cô làm sao có thể rời đi để mua đồ ăn được chứ. Nước mắt chảy trong lòng, đành phải đợi họp báo kết thúc sao. Nhưng sớm nhất cũng phải 4 giờ mới xong. Cho tới lúc đó chắc cô đói chết luôn rồi. Phải chi lúc nãy nghe chị Kim thì giờ không đói như vậy rồi.

- Đây, của em.

- Chị Kim, chỉ có chị hiểu em nhất.

Cô mỉm cười nhận lấy suất cơm ăn nhanh. Liên Kim là thư kí của cô cũng là người chị lớn lên bên cô từ nhỏ. Cô coi chị như người nhà, đối với chị khác với những người khác. Lúc nhỏ mỗi lần bị thương do huấn luyện hà khắc, cô lại tìm chị để òa khóc mà kể lể cho chị nghe. Ai nói người như cô không có lúc yếu đuối cơ chứ.

- Nào, để chị chỉnh lại trang phục cho em một chút.Buổi họp sắp bắt đầu rồi.

- Bên đối tác đã tới chưa?

- Họ vừa tới rồi.

Rất nhanh, buổi họp báo đã bắt đầu.Cô bước lên bục phát biểu. Mọi người đều nhìn cô. Có ánh mắt ngưỡng mộ, có ánh mắt ghen tị, có ánh mắt si mê. Cô vẫn giữ khuôn mặt ấy, không cười nhưng lại thật đẹp.

- Lần này Lăng gia có cơ hội được hợp tác với Giang gia là một vinh hạnh lớn của chúng tôi. Tôi chân thành cảm ơn Giang gia đã tạo cơ hội để Lăng gia chúng tôi có thể học hỏi và giúp đỡ tập đoàn. Mong lần hợp tác này sẽ thành công rực rỡ.

Tiếng vỗ tay, tiếng máy chụp ảnh vang lên không ngớt. Bên dưới khác đài, một cậu con trai đang bước lên. Khác hoàn toàn so với tưởng tượng ban đầu của cô, đó là một thanh niên trẻ, cao và khá ưa nhìn. Đi theo sau anh là thư kí của anh. Cô đưa cho anh bản hợp đồng hai bên đã thống nhất từ trước cho anh kí.

- Lăng tiểu thư, sau này phiền cô giúp đỡ.

- Giang tổng khách sáo rồi, tôi mới là người nên nói câu đó.

Anh và cô cùng bắt tay, hứa hẹn lần hợp tác thành công rực rỡ. Người con trai này, có gì đó rất đặc biệt. Nhưng coi không biết điền đặc biệt đó là gì. Bàn tay anh không ấm, lại lạnh đến phát sợ. Ngoài kia cũng có bao nhiêu người theo đuổi cô, có thể nói là cái gì cũng đầy đủ, cái gì cũng tốt. Vậy sao khi chạm tay với người con trai này, cô lại có một chút cảm giác.

Buổi họp báo cũng nhanh chóng kết thúc trong sự mong chờ của bao người. Lần hợp tác này sẽ là lần hợp tác lớn của cả hai tập đoàn. Anh và cô, một nam một nữ đều tài sắc vẹn toàn, không ai thua kém ai. Khi đứng cạnh nhau, thực xứng đôi khiến ai cũng phải ghen tị.

- Lăng đại tiểu thư, không biết tối nay cô có rảnh để ăn cùng tôi một bữa tối không?

Cô quay người lại, anh đang đứng phía sau cô mỉm cười nhẹ.

- Tất nhiên, tôi rảnh. Được ăn tối cùng Giang tổng là vinh hạnh của Lăng Minh Hạ tôi.

- Cô khách sáo rồi.

Anh là Giang Ảnh Thiên, là con trai thứ hai của tập đoàn danh giá Giang gia, năm nay vừa tròn 24 tuổi. Anh là người con trai hoàn hảo trong mắt mọi cô gái. Nói anh là "ông chồng quốc dân" thì cũng không quá bởi anh vừa giàu có lại vừa có nhan sắc. Tuy nhiên đối với mọi nữ nhân, anh đều không để ý.

- Chị Kim, hôm nay em sẽ ăn tối cùng Giang tổng nên chị có thể về trước không?

- Được rồi, nếu cần gì thì cứ gọi cho chị nhé.

Anh mở cửa xe để cô đi vào, đóng lại giúp cô rồi mới đi sang phía kia mở cửa và đi vào. Hai người ngồi cạnh nhau nhưng chẳng biết nói gì. Cứ thế, không khí trong xe cũng trở nên im lặng.

- Lăng đại tiểu thư, không biết cô thích ăn gì?

- Tôi không quá kén chọn, món gì cũng có thể.

Anh cười nhìn cô, nhìn như bị thôi miên bởi vẻ đẹp của cô. Khi cô mỉm cười thực sự rất đẹp. Trên đời này nếu có nữ nhân xinh đẹp nhất thì chắc chắn đó là cô. Người con trai chẳng quan tâm đến nữ nhân này sao lại quan tâm đến cô như vậy? Anh bị sao vậy?

Chiếc xe dừng chân tại một nhà hàng hải sản lớn. Anh bước xuống xe, lại mở cửa xe cho cô rồi đóng lại. Cô nhìn nhà hàng này, có chút quen thuộc. Anh dẫn cô đi vào bên trong, đến căn phòng anh đã đặt sẵn. Vậy là anh biết chắc chắn cô sẽ đồng ý nên đã đặt phòng trước ư?

- Lăng đại tiểu thư, mời ngồi.

- Cảm ơn anh.

Anh kéo ghế cho cô ngồi rồi mới đi sang chỗ của mình. Cảm giác được một người con trai quan tâm tận tình như này cô có chút ngại.

- Cô gọi món đi.

- À được.

Cô nhìn qua nhìn lại một lúc, tùy ý chọn vài món đơn giản rồi kêu phục vụ đi lấy. Anh và cô lại trở về không gian im lặng, có chút ngượng ngùng. Cô cũng chẳng biết nói gì vì vốn cô không giỏi bắt chuyện với người lạ. Trước giờ đều là họ bắt chuyện và làm quen với cô.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói lời nào. Cho đến khi phục vụ mang các món lên thì bầu không khí mới có thể dãn ra một chút.

- Lăng đại tiểu thư, mời tự nhiên.

- Giang tổng, anh có thể gọi tôi Minh Hạ được rồi, không cần phô trương như vậy.

- Được, cô Hạ. Vậy cô cũng gọi tôi một tiếng Ảnh Thiên. Như vậy sẽ dễ dàng hơn.

- Anh Ảnh Thiên, mời

Cô đưa ly rượu cho anh, anh nhận lấy ly rượu và cụm với cô một ly. Từ căn phòng này nhìn ra có thể thấy được toàn cảnh thành phố lúc về đêm. Thật lãng mạng hệt như một cặp đôi đang hẹn hò.