Trầm Diên

Chương 3: Chương 3

Có lẽ Chu Trầm nói đúng, ra ngoài để giải sầu nên giờ tâm trạng Triệu Đường Diên đã tốt lên nhiều, ít ra thì cô sẽ cảm nhận được nỗi lo đã bớt trĩu nặng hơn đợt trước.

Đây là khu du lịch nông trang cao cấp, cả hội chơi suốt ngày dài nhưng chỉ thấy lác đác mấy nhân viên phục vụ, còn đâu thì chẳng thấy khách nào đến nữa, chắc hẳn đã được mấy anh đại gia bao hết rồi.

Mọi người xõa cho sướng đời, tối đến thì tắm suối nước nóng, chả trách sáng nay anh bảo cô nhớ mang theo đồ bơi.

Lúc đang thay quần áo trong phòng thay đồ, cô thấy hai cô người yêu mặc bikini nóng bỏng, so ra mới biết cô mặc bảo thủ ra phết.

Tuy nhiên điều khiến hai cô gái phải ngỡ ngàng ấy là Triệu Đường Diên lúc khỏa thân lại mang vóc dáng khêu gợi nhất trong cả ba.

Cơ thể nở nang với làn da trắng nõn khép mình trong bộ áo tắm màu trắng nom còn quyến rũ hơn cả bikini của hai người nọ.

Song, vì tay chân mảnh khảnh cộng với khuôn mặt non nớt, đã vậy còn mặc đồ bơi kín đáo nên trông cô cũng chỉ giống nữ sinh ưa nhìn mà thôi.

Đàm Thanh tự nhận mình là người có thân hình đẹp nhất ở đây mà giờ thấy dáng người Triệu Đường Diên thế này thì mặt trắng bệch cả đi.

Cô em Trương Dĩnh bên cạnh nhận ra chị mình đang hậm hực nên cười cười rồi kéo cô ta rời khỏi đây.

Triệu Đường Diên hờ hững ngoảnh mặt đi, thay đồ xong thì khoác thêm áo rồi ra ngoài tìm Chu Trầm.

Anh mặc áo choàng tắm màu trắng to đùng, đứng nghe điện thoại ở khu nghỉ, người bận rộn nên ngày nghỉ cũng phải xử lí công việc, cô ngoan ngoãn đứng sang bên cạnh đợi anh.

Anh nghe thấy tiếng động nên quay người lại đã thấy cô đứng đằng sau mình, khuôn mặt mộc mạc xinh đẹp hết đỗi, mái tóc dài được búi cao trên đầu, dáng vẻ thuần khiết biết bao nhiêu.

Đôi chân thon dài trắng noãn khoe sắc sau lớp áo choàng như đang tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn ấm áp trong phòng nghỉ.

Ánh mắt anh tối sầm lại, ngoắc tay gọi cô đến bên mình.

Cô nghe lời bước tới cạnh anh, chưa gì đã được anh ôm vào lòng, đối mặt với anh.

Tay phải anh vẫn áp sát điện thoại bên tai để nghe trợ lý báo cáo với anh về các dự án của công ty, thế mà tay trái đã luồn vào áo choàng của cô, bàn tay anh cứ thế mơn trớn da thịt cô từ dưới lên trên một cáchtừ tốn.

Ban ngày ban mặt còn làm trò này khiến cô khó chịu, cô đanh mặt nhưng đành để mặc tay anh đùa bỡn chứ không thể từ chối.

Bàn tay anh phiếm lạnh ôm trọn bờ mông cong của cô, ngón cái còn đẩy cạp quần mỏng tang để mò vào trong.

"Ư..." Cô hoảng hốt, lấy tay đẩy ngực anh ra nhưng cơ thể rắn rỏi vẫn cứ đứng yên, ngón tay anh trườn xuống, đang lúc đưa đẩy thì đã trượt vào cửa mình của cô từ phía sau.

Anh nhướn mày, hưởng thụ cái ướt át của hang động nên lại càng mạnh tay hơn.

Dường như cô lúc nào cũng mênh mang nước chảy, sẽ mãi mãi róc rách tuôn trào mà chẳng cần đùa bỡn đâu xa.

Ngón tay anh cứ thế cắm vào, cái cảm giác nồng ấm thít chặt lấy mình suýt nữa khiến anh bị phân tâm.

"Sếp Chu?" Trợ lý ở đầu bên kia gọi anh.

Anh thở đều nhưng giọng nói đã trầm hẳn đi: "Tiếp đi."

Trợ lí lại tiếp tục báo cáo còn tay anh thì cũng tiếp tục rút ra cắm vào.

Cô tựa lưng vào tay vịn ở phía sau, toàn bộ sức nặng đã dồn hết xuống eo cô, hoa văn được khắc tỉa bằng gỗ khiến cô đau nhói vậy mà cô vẫn im thin thít.

Từng cú thúc của anh khiến cho tiếng nước chảy ngày một dâm đãng đan vào với với tiếng thở hổn hển mà cô đang gắng phải kìm nén, cuối cùng thì cô đã lên đỉnh chỉ với ngón tay của anh, mật ngọt đong đầy trong hang chảy ra tong tóc, hai chân cô bủn rủn ngã vào lòng anh.

Tay anh vẫn chưa rút ra, cả cổ tay cũng đang ẩn mình trong đôi chân cô khiến cô không thể khép chân lại.

Anh nghe tiếng cô thở hổn hển trong lòng mình, hình như trợ lí ở đầu kia cảm nhận được điều gì đó nên đã ngừng báo cáo.

Anh cau mày, rút ngón tay ướt đẫm ra khỏi âm hộ rồi lau bừa lên áo choàng của cô xong để cô dựa đầu lên ngực mình, giấu đi hơi thở dồn dập vô tình để lộ ra khi nãy.

"Sắp xếp lại tài liệu rồi sáng thứ ba mang đến văn phòng cho tôi."

Sau ấy anh nâng mặt cô lên, đôi mắt cô đã đẫm màu tình dục, cả đuôi mắt cũng ửng đỏ, trông cũng đến tội.

Anh kìm lòng chẳng đặng mà vòng tay ôm gáy cô rồi hôn xuống môi cô.

Đến khi cả hai ra suối nước nóng thì bốn người kia đã xuống tắm hết rồi.

Trầm Diệu giữ mình trong sạch vì một người con gái nên anh ta không bao giờ dính dáng vào ba cái trò này, hai anh còn lại thì mặc độc chiếc quần bơi ngâm mình trong làn nước, hai cô người yêu thì uốn éo bên người, đến nỗi bikini sặc sỡ cũng lủng lẳng trên cổ sắp tuột xuống tới nơi, phô ra hết vòng một.

Triệu Đường Diên chứng kiến cảnh tượng này thì ngạc nhiên quá đỗi, hóa ra nam nữ lại tắm chung với nhau.

Với cả bạn gái của Tương Tư Diêu và Tống Cảnh Minh đã đổi vị trí cho nhau, thế là đang chơi bốn à?

Tương Tư Diệu ngoái ra nhìn Chu Trầm và Triệu Đường Diên bước đến nhưng vẫn không ngớt được cái mặt phóng đãng của mình, chìm đắm trong cơn đê mê tựa vào thành bể để mặc cho Trương Dĩnh hầu hạ mình.

"Anh, chơi cùng không?"

Nói rồi anh ta còn liếc sang nhìn Triệu Đường Diên với ánh mắt tà mị.

Ba người còn lại chẳng ai lấy làm ngạc nhiên, thậm chí Đàm Thanh còn cố tình ưỡn cao bầu ngực đã lộ sạch ra ngoài.

Ánh mắt Chu Trầm không hề thay đổi, nắm tay cô ra bể khác, chẳng thèm đoái hoài gì đến anh ta.

Cô được anh dắt đi, bên tai thoang thoảng giọng nói của Tống Cảnh Minh ở đằng sau.

"Chú cũng biết anh ấy không thích cái trò này mà còn xông ra làm bậy làm bạ?"

Đi qua hành lang được bao bọc bởi lũy tre xanh, ở nơi cuối con đường có một hồ nước nhỏ nghi ngút khói, vẫn là kiểu tắm lộ thiên nhưng đã có những khóm trúc cao rộng che chắn xung quanh.

Anh cởi áo choàng rồi ném sang một bên, người giờ độc chiếc quần bơi màu đen.

Anh có thói quen tập thể dục, đã vậy còn chăm hơn cô rất nhiều nên cơ thể rõ mồn một những đường cơ.

Anh bước theo bậc xuống hồ, làn nước ấm ấp đã tràn đến bắp chân nhưng anh tự dưng quay người lại, vươn tay ra trước mặt cô.

Triệu Đường Diên cong cong mắt cười, chẳng thèm ra vẻ dè dặt mà cũng cởi áo choàng xuống, cho nó nằm trên áo của anh rồi nắm lấy tay anh, để anh dẫn mình hòa vào nước.

Anh tựa vào gạch đá xanh, vóc người cao to nên khi ngồi xuống thì nước cũng chỉ chạm được đến ngực anh, thế mà nó đã bao phủ khe ngực nơi cô, qua mặt nước thì cũng chỉ thấy loáng thoáng mảnh trắng ngần đang phập phồng nhấp nhô.

Anh bất mãn nên bế cô ra khỏi mặt nước cho cô ngồi xuống đùi mình.

Cuối cùng thì cũng được ngắm đôi gò nở nang của cô, anh khẽ cười: "Hình như béo lên rồi."

Cô đỏ mặt, thì thầm giải thích: "Dạo này em ăn hơi nhiều..."

Anh sờ nắn vòng eo thon thả mềm mại của cô, vô cùng thỏa mãn: "Thế mới tốt chứ, sờ sướng."

Khác với kiểu đẹp gầy gò đang tạo nên cơn sốt bây giờ thì cô mang trong mình vẻ đẹp cổ điển – ngực to, eo nhỏ, mông đầy đặn.

Anh không chỉ con mắt tinh tường trong việc đầu tư mà đến mắt nhìn phụ nữ cũng cực kì độc đáo.

Trong bữa tiệc năm ấy có bao nhiêu cô gái đến tham dự, vậy mà lia mắt cái anh đã va phải vào Triệu Đường Diên với vẻ ngoài xanh xao, dần dà nuôi cô thành cực phẩm vừa ngây thơ trong sáng vừa khôn khéo biết điều.

Ngay cả chuyện làm tình cả hai còn hợp nhau đến bất ngờ, hai năm qua đi nhưng anh vẫn chưa biết chán.

Hơn nữa, vì đã có bạn tình ổn định nên cũng đỡ cho anh ra ngoài vướng phải mấy con ả dơ dáng.

Song Triệu Đường Diên lại thấy mình béo quá, thành ra lúc nào cũng sẽ kiểm soát chế độ ăn của mình nhưng dạo này vướng thi cử nên đã thả mồm, ăn nhiều hơn.

Nghe anh khen mình vậy thì cô cong môi cười, chủ động vòng tay ôm cổ anh.

Rồi nghe thấy anh hỏi tiếp: "Áp lực lắm à?"

Cô chìm trong suy tư rồi gật đầu.

Hồi trẻ, anh học ở Cambridge, thông minh vốn sẵn tính trời, học gì cũng đứng nhất, lên thạc sĩ cũng dễ không kém gì.

Anh không biết chương trình học ở trong nước như thế nào nhưng nhìn cô chuẩn bị thi mà cứ như ra chiến trận thì vẫn không thể hiểu nổi.

Anh xoa đầu cô, an ủi: "Đừng nghĩ ngợi nhiều, nếu thi đỗ anh sẽ liên lạc với giảng viên cho em."

Vẻ ngạc nhiên bừng lên trong mắt cô.

Anh nhẹ nhàng hỏi: "Muốn học ở đâu? Đại học Thượng Hải à? Hay Sư phạm?"

Cả hai trường là đại học trọng điểm của Thượng Hải, giọng điệu anh đã chắc nịch rằng cô sẽ tiếp tục ở lại cái chốn này.

Cô chưa đưa ra một câu trả lời rõ ràng: "Vẫn chưa nghĩ ra."

Anh nghe vậy thì không hỏi nữa.

Hết chương 3..