Cứ như vậy mãi, Lăng Tiêu Các nguy mất!Khuôn mặt quận chúa Thanh Hoành mặt mau chóng hơi vặn vẹo một chút, sau đó lại khôi phục như thường, ra vẻ đáng thương nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu nói: “Vị này là Túc Sa công tử, chủ nhân của Bất Câu Nhất Cách Trang.”
Du Đông Hải sớm đã biết Mộ Chẩm Lưu có quan hệ mật thiết với một tên dân giang hồ, thấy Túc Sa Bất Thác bề ngoài bất phàm, nhưng thái độ lại thô tục vô lễ, lão thầm cau mày, ngoài mặt vẫn cười tươi như hoa nói: “Ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu.”
Túc Sa Bất Thác nói: “Ông từng nghe về ta sao?”
Đương nhiên là chưa.
Du Đông Hải phản ứng cực nhanh, liếc Mộ Chẩm Lưu, nói: “Mộ đại nhân từng nhắc tới.”
Túc Sa Bất Thác hỏi đầy hứng thú: “Nói cái gì về ta?”
Du Đông Hải hướng mắt cầu cứu Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ cười khẽ, nói: “Võ công cao cường, con người thẳng thắn.”
Du Đông Hải xuôi theo lời y mà trèo xuống: “Đúng thế! Trăm nghe không bằng một thấy. Túc Sa công tử quả y như lời Mộ đại nhân nói vậy, làm người bộc trực thẳng thắn.”
Túc Sa Bất Thác gật nhẹ, đi đến bên cạnh Du Đông Hải và Quận chúa Thanh Hoành.
Quận chúa Thanh Hoành sợ hãi núp sau lưng Du Đông Hải.
“Ông cũng tin nàng ta là cô nàng nấu bếp chứ?” Túc Sa Bất Thác chợt nói.
Du Đông Hải ngẩn người, nói: “Lời này nghĩa là sao?”
Hai mắt quận chúa Thanh Hoành rưng rưng, tủi thân nhìn Mộ Chẩm Lưu.
Túc Sa Bất Thác xiết chặt nắm tay, nổi lòng muốn tẩn cho Du Đông Hải với quận chúa Thanh Hoành một trận tống thẳng ra ngoài.
“Mời hai vị ngồi.” Mộ Chẩm Lưu thấy sắc mặt hắn không ổn, y tiến lên một bước, chắn trước người hắn, cao giọng hô ra ngoài cửa: “Người đâu, dâng trà.”
Trà mau chóng được dâng lên, nhưng còn tệ hơn so với trà Mộ Chẩm Lưu bình thường vẫn uống một chút nữa, lá trà trong chén có thể đếm được trên đầu ngón tay, nước còn là nước lạnh.
Du Đông Hải nhấp một ngụm, ý tứ sâu xa nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu.
Mộ Chẩm Lưu thở dài nói: “Gần đây Cục Quân Khí…”
Du Đông Hải nói: “Có cần ta điều ít người tới giúp ngươi không?”
Động tác đặt chén của Mộ Chẩm Lưu khẽ khựng lại.
“Mộ lão đệ chớ hiểu lầm, ta chỉ là thấy ngươi mới nhận chức đã phải một mình chèo chống cả Cục Quân Khí to như vậy, cũng hơi lo lắng.” Du Đông Hải nói thêm.
Mộ Chẩm Lưu cân nhắc một lúc.
Y không quan tâm Du Đông Hải có thò tay vào Cục Quân Khí hay không, chỉ cần một lòng vì nước vì dân, ai là người của ai cũng không quan trọng. Chỉ là, tình hình thành Bình Ba rối loạn như vậy, Du Đông Hải đến cùng là một lòng vì nước hay là một lòng hướng Cù, vẫn phải chờ xem xét thêm, chưa kể, bên cạnh lão còn có hậu duệ của Tín Vương, thực sự khiến người ta khó có thể yên tâm.
Y cười nói: “Ý tốt lần này của Du huynh, sao ta có thể hiểu lầm chứ? Nếu ta lực bất tòng tâm, nhất định sẽ tới cầu trợ, đến lúc đó mong là Du huynh đừng chê ta phiền phức.”
Du Đông Hải cười to nói: “Huynh đệ chúng ta cần gì nói chuyện khách khí.”
Quận chúa Thanh Hoành nói thấp giọng: “Du đại nhân có được tri kỷ thân thiết như Mộ đại nhân thế này, thật khiến người ta phải hâm mộ.”
Du Đông Hải cười ha ha nói: “Mộ lão đệ, quận chúa lại bắt đầu ghen với ta rồi đấy, ngươi thì sao?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Quận chúa quá khen rồi.”
Du Đông Hải nói: “Ta và quận chúa quen biết đã lâu, người lại không tị với ngươi mà tị với ta, thật là, thực sự là… Ha ha ha, ta xin mạo muội nói một câu, con gái nhỏ lớn rồi không giữ được đâu.”
Sắc mặt quận chúa Thanh Hoành kiều diễm mong đợi, ngượng ngùng cúi đầu.
Túc Sa Bất Thác hừ lạnh một tiếng, nói: “Nghe nói không lâu trước đây Tín Vương phủ đã bị tra xét.”
Quận chúa Thanh Hoành chấn động, sắc mặt trắng xanh.
Du Đông Hải cũng không ngờ hắn lại không thèm nể mặt lão như vậy, cứ thế trực tiếp đâm thủng giấy dán cửa sổ.
Mộ Chẩm Lưu từ lâu đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa, cười khổ nói: “Hắn vẫn luôn thẳng thắn, mong đại nhân và quận chúa rộng lượng bỏ qua.”
Túc Sa Bất Thác vắt chân, bộ dạng như chẳng hề quan tâm, nói: “Nghe nói cả nhà Tín Vương bị phán quyết lưu đày, quận chúa đây là đi ngang qua thành Bình Ba nên tiện rẽ vào chào hỏi sao?”
Quận chúa Thanh Hoành không ngồi vững nổi, thân thể yêu kiều run rẩy khe khẽ.
Du Đông Hải nhíu mày, nhìn về phía Mộ Chẩm Lưu. Trong mắt lão, Túc Sa Bất Thác là thuộc hạ của Mộ Chẩm Lưu, lời của hắn tất nhiên là Mộ Chẩm Lưu mớm cho.
Mộ Chẩm Lưu hơi khó xử. Y là con trai duy nhất trong nhà, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn độc lai độc vãng, sau khi lớn lên kết giao cũng chỉ dừng ở quan hệ bạn bè, chưa bao giờ vượt quá giới hạn. Nhưng ngang ngược can thiệp vào chuyện người khác như Túc Sa Bất Thác thế này, hắn biết rõ trong mắt người ngoài, hắn và y nghiễm nhiên cùng buộc trên một sợi dây thừng mà vẫn không ngại mở mồm chê trách, y chỉ có thể giảng hoà: “Thuở thiếu thời, ta ở trong phủ ân sư, từng được chiêm ngưỡng phong thái của Tín Vương từ xa, nhìn một lần khó quên. Gặp quận chúa rồi mới biết cái gì gọi là hậu sinh khả uý.”
Du Đông Hải chỉ đáp một tiếng “ừ”, sắc mặt vẫn hơi cứng ngắc: “Quận chúa tài hoa hơn người, ở kinh sư còn có mỹ danh là ‘tiểu mẫu đơn’.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Không còn sớm nữa, không bằng để ta làm chủ…”
Du Đông Hải không đợi y nói xong đã cắt lời: “Nếu đã không còn sớm, chúng ta nên cáo từ trước thôi.”
Mộ Chẩm Lưu không quá để ý: “Ta tiễn hai vị.”
Du Đông Hải khẽ cười kiểu sao cũng được, sóng vai với Mộ Chẩm Lưu ra ngoài. Quận chúa Thanh Hoành ra vẻ bí ẩn liếc nhìn Túc Sa Bất Thác, khiến hắn cười lạnh lùng, dọa cho nàng khỏi dám nhìn ngang ngó dọc nữa, mau chóng đuổi theo Du Đông Hải.
Đến lúc chia tay, Du Đông Hải nhìn lại lối vào, thấy Túc Sa Bất Thác không hề đi theo, mới hạ thấp giọng nói: “Mộ lão đệ, chính vì ca ca ta hiểu ngươi nên mới biết lời tên Túc Sa kia nói cũng không phải xuất phát từ chủ ý của ngươi, nếu đổi sang một người khác… Hắc. Bên cạnh ngươi có một kẻ võ công cao cường bảo hộ, ca ca ta cũng có thể yên tâm rồi, nhưng mà, trên giang hồ người giỏi võ nhiều như lông trâu, phải tìm một kẻ có thể kiềm chế được mới tốt.”
Mộ Chẩm Lưu cười khổ. Đạo lý này sao y lại không biết, tiếc là không phải do y chọn mà được.
Du Đông Hải nhìn ra sự bất đắc dĩ từ sâu trong đôi mắt y, lão hơi kinh ngạc, âm thầm suy đoán quan hệ của hai người. “Còn một việc nữa, quận chúa Thanh Hoành… Nàng là hậu duệ của người bạn quá cố. Tín Vương hồ đồ, nhưng vợ con ngài vô tội. Mong Mộ lão đệ nể mặt bỏ qua cho.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Mộ mỗ hiểu biết nông cạn, chỉ nhìn thấy một góc Cục Quân Khí nhỏ nhoi mà thôi.”
Tiễn Du Đông Hải và Quận chúa Thanh Hoành đi rồi, y thấy Túc Sa Bất Thác ngồi trên bậc thang, mặt vô cảm nhìn y.
“Ngồi trên đất lạnh.” Mộ Chẩm Lưu nói.
Túc Sa Bất Thác nói: “Lão muốn đá cái giày rách* của lão cho ngươi.”
(*: còn chỉ người đàn bà lăng loàn)Mộ Chẩm Lưu hơi nhăn mày, lãnh đạm liếc qua hắn, chuyển hướng về thư phòng.
Lòng Túc Sa Bất Thác thắt lại, hắn bất thình lình đuổi theo, bắt lại cánh tay của y, nói: “Vừa nãy ngươi có ý gì?”
“Túc Sa công tử ám chỉ cái gì?”
“Ánh mắt ngươi vừa nhìn ta.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Túc Sa công tử có phải nam tử đầu đội trời chân đạp đất không?”
Túc Sa Bất Thác cười nhạo, nói: “Ngươi đang trách ta nói quận chúa nấu bếp của ngươi là giày rách.”
Mộ Chẩm Lưu: “…” Túc Sa Bất Thác rất thích đẩy người ta thành của y, lại tức giận rồi.
Mộ Chẩm Lưu bất đắc dĩ day day huyệt Thái Dương, từ khi quen biết Túc Sa Bất Thác, thời gian y đau đầu càng ngày càng nhiều. “Vì sao người nhìn nàng không vừa mắt?”
Túc Sa Bất Thác nói: “Đong đưa lẳng lơ, không biết xấu hổ.”
“Liên quan gì tới ngươi?”
Túc Sa Bất Thác bị câu hỏi nhẹ nhàng phiêu lãng của y làm khó.
Mộ Chẩm Lưu bước qua hắn tiếp tục đi về phía trước.
Túc Sa Bất Thác mau chóng giữ lại cánh tay y, nói hùng hồn: “Liên quan đến ngươi!”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Cho nên?”
“Tướng gia ra lệnh cho ta bảo vệ ngươi, đương nhiên ta phải trừ bỏ từng mưu đồ khó lường này đi cho bằng hết.”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Rồng mạnh không ép rắn đất. Nơi này là thành Bình Ba, không phải kinh thành, chúng ta thế đơn lực bạc, không thể tấn công bừa bãi, tuy cự tuyệt, cũng nên cự tuyệt một cách khéo léo.”
Túc Sa Bất Thác lầm bầm: “Ngươi xác định ngươi sẽ cự tuyệt?”
Mộ Chẩm Lưu nói: “Không phải ngươi nói lòng ta có nơi thuộc về rồi sao?”
Túc Sa Bất Thác khẽ giật mình, bàn tay nắm lấy cánh tay Mộ Chẩm Lưu hơi buông lỏng, trơ mắt nhìn y đi qua trước mặt mình, hai chân như dán chặt trên đất, nửa bước khó đi.
Tuy Mộ Chẩm Lưu cảm thấy thái độ của hắn hơi kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Kể từ sau khi biết Túc Sa Bất Thác là người do ân sư phái tới, y liền ngừng truy tra tìm hiểu hắn, dồn hết tinh lực vào việc khác.
Khoản mục quá nhỏ nhặt, sổ sách lại quá nhiều, cho dù Mộ Chẩm Lưu tra cứu không quản ngày đêm cũng phải mất hơn một tháng. Trong một tháng này, hành tung của Túc Sa Bất Thác trở nên bí ẩn, ban đầu chỉ là ban ngày ra ngoài, ban đêm trở về, sau đó trở thành ba bốn ngày mới về một lần, năm sáu ngày mới về một lần, cho đến giờ, đã mười hai ngày không có tin tức gì rồi.
Lúc Mộ Chẩm Lưu rảnh tay một chút, y cũng sẽ sai người đi hỏi thăm thử, trước sau vẫn không có tin tức, cũng đành kệ vậy.
Lần này không giống lần trước, lần trước y biết Túc Sa Bất Thác đi đâu, khi nào nên quay về. Mà lần này lại là việc riêng của Túc Sa Bất Thác.
Các khoản mục sổ sách của Cục Quân Khí được ghi chép vô cùng cẩn thận, thu vào với chi ra hoàn toàn có thể đối chiếu trùng khớp, điểm đáng ngờ duy nhất là phần chi phí phụ. Chỉ là tuy phần phụ phí cao, cũng không cao quá mức, đám người Cục Quân Khí có chia nhau thì cũng chẳng đủ nhét kẽ răng, liệu có thể khiến bọn họ bí quá hoá liều, trực tiếp khai nhận?
Mộ Chẩm Lưu xem đi xem lại nhiều lần mấy cuốn sổ sách chính y tự mình chọn ra, trước sau vẫn chưa nhìn ra manh mối.
Kiểm tra sổ sách là sở trường của Cao Mạc, nếu hắn có ở đây…
Cũng không biết bây giờ hắn thế nào.
Nhớ đến Cao Mạc, y không thể tránh nhớ đến Thẩm Chính Hòa.
Thành Bình Ba nguy hiểm, cũng chẳng thể nguy hiểm hơn nơi hiểm yếu nhất toàn bộ Trang Triều, chẳng có nơi đâu nguy hiểm bằng vị trí dưới chân thiên tử.
Thẩm Chính Hòa đã thua một lần, may mà toàn thân nguyên vẹn thoát ra, nếu lại thua thêm một lần nữa, không ai biết kết cục sẽ ra sao.
Hạ triều, Thẩm Chính Hòa và Cù Khang Vân cùng nhau bước ra.
Một người mặt trầm như nước, một người mặt đen như than.
Đến cổng cung điện, Cù Khang Vân đi vài bước theo Thẩm Chính Hòa, làm như không để tâm mà nói: “Ông xem, hoàng thượng rốt cuộc có ý gì?”
Thẩm Chính Hòa lạnh nhạt nói: “Tham vọng thăm dò thánh ý là đại kỵ.”
Cù Khang Vân dừng bước, mặt đen như mực, không nhìn ra nổi một chút ánh sáng.
Thẩm Chính Hòa quay đầu liếc nhìn ông ta, nói: “Tìm một người đến Phủ Thiên Cơ tìm hiểu một chút.”
Cù Khang Vân chắp tay trông trời: “Chỗ ta không có người.”
Thẩm Chính Hòa nói: “Ông là quỷ à? Con ông là quỷ chắc? Học trò của ông là quỷ sao? Nhà ông là nhà ma ư? Ông…”
Cù Khang Vân không chờ lão nói xong, quay đầu bước đi.
Đây chính là nguyên nhân khiến ông ta chán ghét Thẩm Chính Hòa!
Cái gì mà một núi không thể chứa hai hổ, toàn là nói nhảm!
Mồm chó không nhả ngà voi mới là nguyên nhân thật sự!
Sau khi Cù Khang Vân đã bỏ đi, ánh mắt Thẩm Chính Hòa thâm trầm, sau khi lên xe ngựa, lão gọi tên sai vặt, nhỏ giọng căn dặn hai câu.
Mặt khác, Cù Khang Vân về nhà thì gọi phụ tá đến, thuật lại cuộc đối thoại giữa Thẩm Chính Hòa với mình một lần, chỉ cắt bớt một câu cuối cùng của Thẩm Chính Hòa đi.
Phụ tá nói: “Phương Hoành Tà co đầu không ra, Phủ Thiên Cơ gần như tê liệt, hoàng thượng để mặc không quyết, gác lại phần lớn công việc triều chính, cứ như vậy mãi, Lăng Tiêu Các nguy mất!”