Trầm Kích

Chương 3: Hoạn Nạn

Một người gặp hoạ, hai người cùng đau

Thiếu nữ nói bình chân như vại: “Đường đi trong trang dọc ngang chằng chịt, chính ta cũng chỉ nhớ được hai ba trên mười, hai tên kia mò mẫm lung tung như con ruồi không đầu, sớm muộn gì cũng đụng trúng vào đây thôi.”

Đứa nhỏ nói: “Người khác không sợ, chỉ sợ đụng trúng hai vị tỷ tỷ.”

Thiếu nữ trầm ngâm nói: “Nhóc gọi mấy người tới đây canh gác đi, tương đương với tạo thành cái trạm gác, cũng có thể chuẩn bị ứng phó một chút.”

Sau khi đứa nhỏ nhận mệnh chạy đi, thiếu nữ chuyển hai cái ghế dựa, một cái giỏ thêu ra ngoài, cùng thiếu nữ còn lại trông giữ cửa hiên, dương dương tự đắc ngồi thêu quần áo mùa đông.

Đó là con đường duy nhất thông từ phòng bếp đến cửa lớn, một khi bị trông giữ chặt chẽ, hai kẻ trong phòng bếp có mọc thêm cánh cũng khó thoát.

Đới Bảo Bối ở trong bếp sốt ruột đến nỗi cứ đi thành vòng tròn, không ngừng nói: “Giờ phải làm sao mới được đây.” Hắn trông thấy Mộ Chẩm Lưu vẫn vui vẻ như không gắp thịt kho tàu, tức giận đỏ cả hai mắt, “Chúng ta sắp bị vây chết ở đây rồi đấy, ngươi, ngươi không lo lắng tí nào sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Bị bắt lần nữa thôi mà, nói không chừng lúc bị nhốt bụng lại đói ấy, chi bằng ăn mấy thứ lót dạ trước đã.”

“…”

Sao mà lời y nói cứ luôn khiến cho người ta buồn bực đến không sao phản bác nổi thế?

Đới Bảo Bối giành lại thịt kho tàu trong tay y, túm lấy đũa, ăn nhồm nhoàm từng miếng thịt lớn.

Mộ Chẩm Lưu lại lục ra được mấy cái màn thầu ấm nóng, chấm nước sốt thịt kho tàu mà ăn.

Đới Bảo Bối đoạt lấy hai cái bánh, mỗi tay cầm một cái, ăn cực kỳ ngon miệng.

Chờ hai người ăn xong, bên ngoài lại có động tĩnh, một người đàn ông lực điền vai u thịt bắp tiến vào nói vài câu với hai thiếu nữ, sau đó cung kính lễ độ rời khỏi sân viện.

Đới Bảo Bối thở phào nhẹ nhõm nói: “Cũng may bọn chúng không vào trong lục soát.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Cho dù gã không vào, đến giờ cơm, hai cô nương kia cũng phải vào thôi.”

Đới Bảo Bối nói hưng phấn: “Vừa hay bắt các nàng lại làm con tin!”

Mộ Chẩm Lưu nhìn hắn thăm dò: “Các nàng nói ngươi đánh người, là đánh người nào?”

Đới Bảo Bối cau mày, nói: “Từ nhỏ đến lớn, người ta từng đánh nhiều không đếm xuể, bọn họ có thể nhớ ta đấy, nhưng ta lại không nhớ ra bọn họ. Hừ, các nàng nói lão thầy của ngươi là kẻ xấu, chẳng lẽ lại ngươi còn có thể nói ra lão đã làm những chuyện xấu nào sao?”

“Việc nhỏ thì khó mà nói, mấy việc lớn thì cái gì ta cũng biết.” Mộ Chẩm Lưu bình tĩnh nói, dường như không biết mình vừa nói lời đại nghịch bất đạo thế nào.

Đới Bảo Bối muốn cười mà không dám cười lớn, đưa tay che miệng, bả vai run run, mãi lâu sau mới thở hổn hển mà nói: “Ngươi và lão sư của ngươi đã không đồng đạo, sao không ra ngoài nói một lời rõ ràng minh bạch với các nàng, nói không chừng các nàng lại bị ngươi thuyết phục, thả ngươi ra thì sao?”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Ta biết ân sư đã làm chuyện sai trái chứ không phải là ta và ông ấy không đồng đạo nha.”

“...” Đới Bảo Bối kinh ngạc đánh giá y, “Ngươi thừa nhận ngươi và lão cấu kết với nhau làm việc xấu đấy à?”

“Nào có ai chưa từng phạm lỗi, biết sai có thể sửa, không gì tốt hơn.”

“Cũng có thể là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Đới Bảo Bối lầm bầm một câu, quay đầu đi tìm nơi ẩn thân.

Sắc trời chuyển tối, các thiếu nữ thu dọn giỏ thêu, đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm. Thiếu nữ đã nói chuyện với đứa trẻ nhỏ cười nói: “Hôm qua ta nấu chính, hôm nay đến lượt muội, không được phép kiếm cớ lười biếng trốn việc nữa đâu đấy.”

Thiếu nữ còn lại cười hì hì, nói: “Nhưng mà Dương đại ca trông coi ngoài cửa, hì hì hì…” Nàng không ngừng cười, ngữ khí ám muội.

Nhị tỷ nhéo mặt nàng, hờn dỗi: “Là hắn thì lại làm sao?”

“Ta sợ lúc sau lại có người đổ dấm, ta nấu cái gì hắn cũng không nếm ra. Hì hì hì…”

Đới Bảo Bối trốn ở trong thùng gạo nghe thấy hai người dựa sát lại, trong lòng ngầm hít một hơi, đột ngột đẩy tấm ván đậy trên thùng gạo ra, cầm dao phay thăm dò đi qua.

“Tặc tử to gan!”

Theo một tiếng gầm phẫn nộ, dao phay trong tay hắn bị đánh rơi trên mặt đất nghe “đinh” một tiếng. Một người đàn ông cường tráng mặt mày dữ tợn dùng một tay nhấc gáy áo hắn lên, xách người từ trong thùng gạo ra, quẳng trên mặt đất.

Hắn ta bò lăn hai bước trên mặt đất, quay đầu lại, con mắt vừa vặn nhắm ngay một cái bếp lò bỏ không nấu.

Mộ Chẩm Lưu co quắp trong lò, bên ngoài dùng mấy que củi gỗ lặt vặt ngăn cản, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Đới Bảo Bối nhìn thoáng qua, lập tức quay đầu ra chỗ khác, trên thân lại chịu ăn hai đạp nặng nề.

Người đàn ông lực lưỡng cười lạnh, nói: “Vốn dĩ thấy ngươi da mịn thịt mềm, muốn để ngươi chịu ít đau khổ một chút, ngươi đã không cảm kích thì đừng trách ta ra tay vô tình.” Nói xong chính là một trận đấm đá như bão táp mưa sa trên người hắn.

Đới Bảo Bối đau đến nỗi kêu oa oa.

“Vị đồng bạn kia của ngươi đâu? Vì sao không ra cầu xin thay ngươi?”

Đới Bảo Bối nói: “Ta và y vốn không quen biết, ra cửa xong liền ai đi đường nấy rồi.”

Người đàn ông lực lưỡng nói: “Đến nước này rồi mà vẫn không chịu nói thật sao? Ngược lại ta muốn xem thử cái mồm ngươi cứng đến đâu!” Nói rồi gã ta nhấc lấy cổ áo, sải bước ra cửa lớn, không lâu sau liền vang lên tiếng Đới Bảo Bối kêu la thảm thiết, cứ tiếng sau lại thê lương hơn tiếng trước.

Mộ Chẩm Lưu thở dài, đẩy thanh củi ra, chậm rãi bò ra ngoài, khẽ phủi bụi bặm trên người, ra khỏi phòng bếp.

Đới Bảo Bối bị trói trên ghế, trên mặt hắn đủ mọi sắc màu, cứ như là mở phường nhuộm, méo miệng nói: “Ngu ngốc! Ngươi, ngươi ra đây làm cái gì hả. Ta vẫn chịu được mà.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Mùi hương trong bếp lò thật là khó ngửi, còn không bằng ra chịu mấy quyền cho thống khoái.”

Người đàn ông lực lưỡng phỉ nhổ một cái, nói: “Cái loại người như ngươi, đánh còn ngại bẩn tay ta! Vừa nghĩ tới mọi hành động năm đó của Thẩm Chính Hoà, ta thật sự muốn phun ra sạch bữa cơm đêm qua!”

Mộ Chẩm Lưu trầm mặc.

Người đàn ông lực lưỡng nói: “Bây giờ lão Đông Sơn tái khởi (nổi dậy trở lại như xưa), lũ bè đảng phe cánh các ngươi cũng có thể theo gà chó lên trời, làm mưa làm gió rồi!”

Mộ Chẩm Lưu thở dài, nói: “Rốt cục thì ngươi muốn thế nào?”

Người đàn ông lực lưỡng nói: “Ta muốn ngươi hô to ba tiếng, Thẩm Chính Hoà là tham quan, gian thần! Nếu ngươi không hô…” Gã rút chủy thủ ra, “Ta liền cắt đứt gân tay gân chân của hắn!”

Sắc mặt Đới Bảo Bối trắng bệch.

Mộ Chẩm Lưu hắng giọng một chút: “Thẩm Chính Hoà là tham quan, gian thần! Thẩm Chính Hoà là tham quan, gian thần! Thẩm Chính Hoà là tham quan, gian thần!”

...

Người đàn ông lực lưỡng nhìn y không thể tin nổi, ngay sau đó bật cười ha hả: “Thẩm Chính Hoà đại gian đại ác, học trò dạy ra thì tham sống sợ chết, thật sự đúng là một gốc sư môn, một mạch kế thừa!”

Mộ Chẩm Lưu cũng không phản bác, hỏi: “Ngươi có thể thả Đới công tử trước không.”

Ánh mắt người đàn ông lực lưỡng nhìn y sáng quắc, không có ý tốt mà nói: “Muốn ta thả hắn thì cũng có thể đấy, nhưng ngươi cần làm một chuyện.”

Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Mộ Chẩm Lưu cũng không cò kè mặc cả, nói thẳng: “Mời nói.”

Người đàn ông lực lưỡng vẫy Nhị tỷ tới, ghé lỗ tai nói nhỏ vài câu.

Nhị tỷ đột ngột biến sắc, dậm chân bỏ đi, lại bị người đàn ông lực lưỡng kéo về, thì thầm nhỏ nhẹ dỗ dành, mãi sau mới khiến nàng đen mặt gật đầu. Nàng quay người về phòng, nhanh chóng cầm một bộ váy màu hồng phấn ra, ném ra trước mặt Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu hơi nhíu mày, mơ hồ đoán được ý đồ của bọn họ.

Quả nhiên, người đàn ông lực lưỡng nói: “Ngươi thay sang bộ váy này, tô son đánh phấn vào, nhảy một điệu múa để chúng ta vui lên một chút. Nói không chừng chúng ta vui vẻ rồi liền thả cả hai người các ngươi ra.”

Đới Bảo Bối kêu lên: “Ngoại hình y lấm lét thậm thụt, nếu tô son đánh phấn chỉ sợ biến luôn thành yêu quái mất, không bằng để ta làm cho!”

Người đàn ông lực lưỡng cười nhạo, nói: “Ngươi không cần tô son đánh phấn đâu, bản thân ngươi đã là yêu quái rồi.”

Mộ Chẩm Lưu nói: “Nếu ta không đáp ứng…”

Người đàn ông lực lưỡng lạnh mặt: “Vậy thì đến yêu quái hắn ta cũng không làm nổi rồi, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ mà thôi.”

Đới Bảo Bối nổi giận, nói: “Sao ngươi có thể đặt toàn bộ tính mạng của ta vào trong tay y thế hả?”

Người đàn ông lực lưỡng nói: “Sao có thể nói là đặt toàn bộ trong tay y? Ta cũng đâu có bịt miệng ngươi, nếu ngươi không muốn chết thì có thể cầu xin y mà. Ngươi có thể cầu xin được thì tính mạng liền được bảo toàn thôi.”

Đới Bảo Bối dõi mắt mong đợi nhìn Mộ Chẩm Lưu.

Mộ Chẩm Lưu chần chừ nhặt chiếc váy lên, chậm rãi quay về phòng bếp.

Tam tỷ đột nhiên nổi hứng, về phòng lục tìm một ít son phấn các loại, đưa hết toàn bộ vào trong bếp, lúc đi ra còn thuận tay cài cửa lại, cao giọng: “Nếu có gì không hiểu cứ việc hỏi ta.”

Trong phòng ngoài phòng bỗng chốc yên tĩnh.

Cách một cánh cửa, người bên ngoài không nhìn thấy được tình hình bên trong.

Người bên trong cũng không thấy được biến đổi bên ngoài.

Qua khoảng chừng nửa nén hương, gã đàn ông lực lưỡng không nhịn được đi gõ cửa: “Mộ đại nhân, phải chăng ngài trang điểm xong xuôi rồi chứ, khởi giá nhảy tặng điệu múa nào?”

“Mời vào.” Mộ Chẩm Lưu bình tĩnh nói.

Tên đàn ông lực lưỡng đẩy cửa mở ra!

Gió đêm thổi vào, cả phòng thanh lãnh.

Mộ Chẩm Lưu tất bật mà vẫn ung dung ngẩng đầu, khẽ mỉm cười với Đới Bảo Bối lông tóc lành lặn đứng trước gã đàn ông lực lưỡng cùng với nhị tỷ, tam tỷ, nói: “Xin lỗi, quần áo nhỏ quá, mặc không vừa người. Ta nghĩ thử rồi, khó tránh làm trò cười cho thiên hạ, vẫn là không mặc thì hơn.”

Gương mặt Đới Bảo Bối lập tức xanh mét.