Trẫm Thật Mệt Tâm

Chương 4-1: Mượn cớ thân cận

Che lại mái ngói, lật người nằm trên nóc nhà, nhìn bầu trời đêm, dùng tay che đôi mắt, tâm tình Phương Duệ hỏng mất, nào có tâm tình nhìn trăng sao.

Nhưng nói thật, eo Thẩm Ngọc thật tinh tế, dùng một tay có thể ôm hết, khó trách kiếp trước hắn luôn cảm thấy Thẩm Ngọc quá mức gầy yếu.

Còn tưởng thân thể của nàng hư nhược, sau đó cứ đến mùa đông đều đưa nhân sâm ngàn năm Thiên Sơn tuyết liên đến Thái Bảo phủ.

Nghĩ nghĩ, Phương Duệ lại nghĩ tới mới vừa rồi Thẩm Ngọc lộ ra da thịt, này không nghĩ còn đỡ, tưởng tượng một lát, hắn cảm giác được có một cổ nhiệt lưu từ trong mũi chậm rãi chảy ra.

Nâng tay lên chùi một cái, nhìn trên tay dính vết máu.

Phương Duệ bất đắc dĩ:

"Trẫm đang ở tuổi huyết khí phương cương nha, không thể trách trẫm.

Thật lâu sau, Phương Duệ mới theo đường cũ trở về cung.

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Trở lại hoàng cung, Dung Thái lo lắng nói:

Bệ hạ, mới vừa rồi thái hậu đến đây.

Phương Duệ đang thoát y liền dừng lại động tác, sau đó nhanh tay cỡi bỏ y phục dạ hành, ném tới tay Dung Thái, lạnh lùng cười:

Sau đó?

Hắn trọng sinh đã hơn mười ngày, lại không đi gặp thái hậu, cũng chưa từng thỉnh an.

Hiện tại thái hậu cho rằng hắn đang cáu giận, cũng tốt dù sao hiện giờ hắn cũng không thể nắm chắc mình có thể đem tức giận ngập trời hoàn toàn che dấu.

Hắn cái gì cũng không muốn hỏi, nên biết đều đã biết, kiếp trước cũng nói rõ ràng.

Thái hậu không thích hắn, nàng hận hoàng hậu, hận ý này kéo tới người hắn, cho dù hắn chính là thân sinh nhi tử.

Nàng không chỉ hận, nàng càng muốn nắm quyền triều chính trong tay, nhưng sao hắn có thể trở thành con rối trong tay nàng?

Dung Thái trả lời:

Sau đó nô tài nói bệ hạ đã nghĩ ngơi, nhưng thái hậu không tin, cảm thấy bệ hạ đang ở trong điện, chỉ là không muốn gặp người.

Nghe vậy, Phương Duệ cong môi cười khen:

Làm tốt lắm.

Thái hậu cho rằng hắn cố ý tránh né không gặp, cho nên không đoán được đêm khuya hắn lại xuất cung.

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Đổi xong y phục, Phương Duệ từ trên giường đế vương lấy ra hộp gỗ.

Lúc nhìn thấy hộp gỗ này, Dung Thái lập tức mở to mắt nhìn thẳng, giống như hoàn toàn không biết bên trong chứa cái gì.

Phương Duệ biểu hiện chính trực, nhìn về phía Dung Thái, giống như có đồ vật rất quan trọng muốn giao cho hắn:

Dung Thái, trẫm yêu thích tìm kiếm cái lạ ngươi cũng biết, nhưng mà, hiện tại trẫm cũng nên kiên định, đồ vật trong đây, ngươi giúp trẫm xử lý, không nhiều lắm, chỉ có mười bản.

Dung Thái:

-...

Hắn thật sự muốn biết bệ hạ nói không nhiều lắm chỉ có mười bản, vậy bao nhiêu bản mới gọi là nhiều?

Lúc đem hộp gỗ đưa cho Dung Thái, hắn vẫn còn luyến tiếc, rốt cuộc hộp gỗ này đã theo hắn suốt tám năm trời, nói như thế nào thì bên trong cũng tràn đầy hồi ức của hắn cùng Thẩm Ngọc.

(Yul: hồi ức của mình ca thì có.)

Hắn nhất định từ nay về sau đi đúng quỹ đạo, nếu còn lưu luyến những vật này, Phương Duệ sợ đến cuối cùng hắn vẫn cong.

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Đem hộp gỗ đặt lên tay Dung Thái, Phương Duệ nghiêm trang nói:

Nhớ kỹ mang hộp gỗ này trả lại cho trẫm.

Dung Thái:

-...

Còn nữa, tìm mấy bản bình thường mang tới đây.

Dung Thái lộ ra nghi hoặc, khó hiểu hỏi:

Bệ hạ, như thế nào là bình thường?

Bệ hạ nghiêm trang:

Nam nữ hoan ái.

Dung Thái:

-...

Hắn có nên tìm cho bệ hạ một thái y?

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Phương Duệ đăng cơ tám năm, mỗi ngày chờ mong nhất không có gì bằng lúc thượng triều.

Vào triều không những được nhìn thấy Thẩm Ngọc, còn có thể tìm đủ loại lý do lưu Thẩm Ngọc lúc tan triều.

Đêm qua cho đến tối khuya mới đi ngủ, canh bốn liền đến võ trường luyện võ.

Nhưng không hề thấy mỏi mệt, tinh thần còn rất chấn hưng.

Kiếp trước trong những ngày tháng cuối đời, mỗi ngày thân thể hắn càng suy sụt, lúc đầu còn có thể đi lại, cuối cùng chỉ có thể ngồi trên ghế, ngay cả đứng lên cũng cố sức.

Cho đến lúc gần chết đi, thì ngay cả ngồi cũng không được, hắn đã quên cảm giác luyện võ là như thế nào.

Lúc luyện võ một thân đầy mồ hôi, nhưng tinh thần sảng khoái vô cùng.

Ngồi trên cao, nhìn cả triều văn võ, lúc tầm mắt của Phương Duệ nhìn đến Thẩm Ngọc, đôi mắt đảo qua đảo lại vài cái.

Tối hôm qua không có nhìn thấy mặt Thẩm Ngọc, hôm nay ánh sáng đầy đủ, khoảng cách cũng không xa, nhìn rất rõ ràng.

Hắn đã có hai năm thời gian không thấy rõ Thẩm Ngọc, hiện tại thấy được rõ ràng, hắn chỉ nghĩ Thẩm Ngọc thật sự nổi bật.

Hắn bận nhìn lén Thẩm Ngọc, còn đám đại thần phía dưới bận rộn nói chuyện.

Nửa tháng nay, gần như không có ai khải tấu, chỉ nói linh tinh suốt ngày mưa thuận gió hoà.

Rốt cuộc có thật sự mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an hay không, bản thân hắn hiểu rất rõ.

Chỉ là hiện tại không thể manh động, chỉ có thể từng bước từng bước từ từ tiến tới.

Dơ bẩn quá dày, không thể dùng một xô nước một cái khăn là có thể tẩy rửa sạch sẽ.

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Ước chừng qua nửa canh giờ, cũng không có đại sự cần khải tấu, Dung Thái tiến lên một bước, nói:

Có việc khải tấu, không có việc gì bãi triều.

Sau khi bãi triều, Phương Duệ lập tức sai Dung Thái dẫn Thẩm Ngọc đến trường bắn.

Lúc Thẩm Ngọc bị Dung Thái đưa tới trường bắn, thì nhìn thấy Phương Duệ kéo chặt dây cung nhắm ngay tâm.

Ánh mắt như đuốc, tập trung tinh thần đột nhiên buông lỏng tay, mũi tên thoát ly dây cung “Hưu” một tiếng vang lên, mũi tên ở giữa tâm, không hề lệch lạc.

Bệ hạ hảo tiễn pháp.

Đương nhiên tốt, hắn kéo nửa nén hương, nhắm ngay tâm nửa nén hương, tiễn pháp vậy còn có thể không tốt sao?

Phương Duệ đã nghe tiếng bước chân của Thẩm Ngọc từ lâu, lại giả vờ như vừa mới tiếng Thẩm Ngọc khen, quay lại nhìn về phía Thẩm Ngọc, mặt mày mang theo ý cười, nói:

Thẩm ái khanh, tới rồi.

Thẩm Ngọc cung kính hành lễ với Phương Duệ:

Thần tham kiến bệ hạ.

Phương Duệ ném cung tiễn cho thị vệ, duỗi tay ra đỡ:

Thẩm ái khanh không cần đa lễ.

Tay đụng vào người Thẩm Ngọc, liền buông lỏng tay, dáng vẻ đạo mạo.

Chắp tay sau lưng, tinh tế ma xát, thầm nghĩ:

Tay Thẩm ái khanh giống như nhu nhược không xương, mềm mại, rõ ràng chính là tay cô nương gia, trước kia trẫm cũng từng sờ, như thế nào lại không phát giác ra?"

Chẳng lẽ là vì hắn chỉ chú ý đến khuôn mặt của Thẩm Ngọc?

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc, vẫn là Thẩm ái khanh như trong trí nhớ của hắn, môi không điểm mà hồng, mi không họa mà thúy.

Kiếp trước hắn từng nhiều lần cảm thán Thẩm Ngọc lớn lên so với cô nương gia còn mỹ hơn, thân là nam nhân, thiên nhu, hiện tại thân là nữ nhân, lại có vài phần anh khí.

Khí chất anh khí không đến mức để cho người khác hoài nghi giới tính của nàng, chính hắn cũng vì vậy mà bị  lừa gạt suốt mười năm.

Nhìn Thẩm Ngọc vẫn mặc một thân triều phục, nhưng không che dấu được tư sắc, Phương Duệ hơi hơi mỉm cười:

Thẩm ái khanh vừa trở về từ Sóc Châu, thật vất vả cho ngươi.

Thẩm Ngọc rũ mi:

Vì bệ hạ phân ưu giải nạn, là chức trách của thần tử.

Truyện được đăng ở https://www.wattpad.com/user/Yul_Yuuki. Mọi trang web khác đều là TRỘM. Mong các bạn vào wattpad ủng hộ editor.

Nghe Thẩm Ngọc nói vì hắn phân ưu giải nạn, Phương Duệ có chút giật mình ngẩn người, kiếp trước Thẩm Ngọc đã phân ưu cùng hắn suốt tám năm.

Phục hồi tinh thần, mới nói lời khách sáo:

Nếu văn võ trong triều có thể giống như Thẩm ái khanh vì trẫm suy nghĩ, quốc gia này sẽ càng thêm hưng thịnh.

- Tất cả văn võ trong triều đương nhiên sẽ vì bệ hạ mà suy nghĩ.