Trần Hoan

Chương 5

Biển Visco*, bình lặng tựa một bức tranh thủy mặc, từ lục chuyển lam, lại chuyển sang thẫm, cùng màu trời xanh giống nhau.

Trần Mộc kéo hai vali lớn đi phía trước, Sầm Hoan hai tay trống trơn dạo bước ở đằng sau.

Trần Mộc dẫn Sầm Hoan tới cửa một tòa phòng ở.

“Đây là…” Sầm Hoan thực sự nghi hoặc, đời trước bọn họ thảo luận địa điểm đi hưởng tuần trăng mật, không hề nhắc tới vùng biển Visco này.

Hai người đi vào bên trong, một căn phòng hai tầng nho nhỏ, qua ô cửa sổ mặt trước tòa nhà có thể nhìn tới biển rộng mênh mông, phía sau thậm chí còn một mảnh vườn hoa nhỏ xinh, biển Visco bốn mùa như xuân, vườn hoa đã lâu không ai chăm sóc, hoa hồng mặc sức sinh trưởng, lộn xộn vô cùng, thế nhưng cũng tràn đầy sức sống.

Hai ngày trước đã thuê người tới quét dọn qua, thay chăn thay gối, rèm cửa cũng được đổi mới, có thể lập tức vào ở.

“Đây là bất động sản của mẹ anh.” Trần Mộc giải thích, “Bà vốn chuẩn bị cho mình cùng cha anh, thế nhưng bọn họ lại li hôn, mẹ định cư ở nước ngoài luôn, thành ra nơi đây không hề có tác dụng gì. Mẹ gọi chúng ta tới đây ở, coi như thỏa tâm nguyện của bà.”

Mẹ thân sinh của Trần Mộc là một vị nữ tính Omega, Sầm Hoan từng gặp qua vài lần, trong ấn tượng bà là một vị phu nhân dịu dàng mà độc lập.

Khi nói chuyện, Trần Mộc đã sửa sang lại hành lý xong xuôi, mở cửa sổ ra thông khí, “Đi tắm rửa thay quần áo trước đi, lát nữa anh dẫn em đi ăn ngon.”

Sầm Hoan gật đầu, đi vào toilet.

Cậu tựa xác khô cởi bỏ quần áo, mở vòi sen, lưng trần tựa lên tường gạch men trượt xuống, ngồi xổm trên mặt đất.

Việc cố tỏ ra là mình ổn trước mặt Trần Mộc đã tiêu hao hết sức lực của cậu, cậu cứ ngỡ bỏ mặc hết thảy hưởng thụ hạnh phúc trước mắt này, sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai sầu tới ngày mai sầu, ấy nhưng hình như cậu không làm nổi.

Cậu cứ nghĩ tới việc Trần Mộc rồi sẽ có ngày cảm thấy mình phiền chán, sẽ có một ngày cả ngày lẫn đêm y không thèm trở về nhà, trên áo sơ mi sẽ dính tin tức tố của người khác, sẽ cùng cậu thân mật mà lại gọi tên người khác.

Cậu ghen tuông muốn điên rồi.

Mà đứa con của hai người họ, bị cậu chôn chặt vào trong một góc trái tim, không muốn chạm vào. Mặt ngoài nhìn như bình tĩnh biết bao, thực ra chỉ là một hồi giãy giụa của trái tim đã chết lặng.

Trần Mộc vốn dĩ ngồi trên sô pha cầm di động tìm kiếm mấy món đặc sắc của địa phương, sống lại một lần, y chỉ nghĩ không cô phụ Sầm Hoan nữa. Nhưng y lại không chắc về thái độ của Sầm Hoan cho lắm. Cho nên Trần Mộc giả vờ như không có việc gì, y không dám ngả bài.

Sầm Hoan ở trong phòng tắm hồi lâu chưa ra, Trần Mộc không yên tâm gõ gõ cửa, không ai trả lời.

Trong lòng đột nhiên hoảng hốt, Trần Mộc lấy chìa khóa mở ra cửa phòng tắm.

Sầm Hoan vẫn còn ngồi ở chỗ đó, dòng nước từ vòi sen ào ào rơi bên chân, toàn thân không một mảnh vải, úp mặt vào đầu gối. Nghe thấy tiếng cửa phòng mở, cậu liền ngẩng đầu lên, tóc tai lộn xộn, ánh mắt mê mang.

Trần Mộc đi vào, nửa đỡ nửa bế cậu lên, qua loa rửa ráy, sau cầm lấy khăn tắm trùm lên, bế người đi ra đặt lên giường.

Y thật cẩn thận mà hôn lên trán Sầm Hoan, thanh âm khàn khàn, pha chút thấp thỏm bất an.

Y chỉ có thể hỏi một câu.

“Làm sao vậy”

Mặc kệ là đời trước hay hiện tại, Sầm Hoan trước nay đều không cự tuyệt được Trần Mộc tới gần, cho dù vào lúc này, cậu cũng chỉ nhích vào trong ngực y, đáp.

“Không có việc gì.”