Trăng Là Nàng

Chương 1

Màn đêm bị không gian ngập tối bao trùm cả một khoảng, trong không gian lại thoang thoảng mùi máu nồng đậm.

Sự ngột ngạt chèn ép tới tột độ.

Im ắng lạ thường.

Đêm nay gió to, bầu trời đêm bị những đám mây đen dày đặc bao phủ, thành phố A cũng vì thế mà như trở thành thành phố ma, âm u đến khó chịu, khiến con người ta chỉ muốn cởi phăng bóng đêm, chiếu lên thứ ánh sáng chan hòa ấm áp. Trăng bị mây đen bao phủ, ẩn ẩn hiện qua từng lớp mây nặng trĩu.

Trên đỉnh tòa nhà cao nhất thành phố, lại xuất hiện hai bóng người.

"Con đi*m, chết đi!"

Giọng nam nhân vang vọng lại như bị nghẹn lại, khó nhọc cất lời. Khuôn mặt hắn dữ tợn, dáng người cao gầy, giờ khắc này cầm trên tay khẩu súng lạnh lẽo lại càng mang thêm phần đáng sợ.

Mà tâm của khẩu súng, lại chĩa thẳng vào người phụ nữ cách đó không xa.

Cô không nói gì, dáng vẻ chật vật thảm hại, làn da trắng đến tái nhợt, đôi môi mỏng mím chặt cố giữ không cho máu ứa ra, hiện giờ cảm tưởng chỉ cần đẩy nhẹ một cái cũng có thể khiến cô ngất đi. Lông mi dài cong rũ xuống, như đang suy nghĩ điều gì, hay là đang hồi tưởng về một điều gì đó xa xăm.

"Ha", nữ nhân cười nhẹ, đôi mắt lại như ẩn hiện chút sát ý, mờ mịt không rõ ràng, thều thào mà cất tiếng:"Ngươi nghĩ giết ta xong, là có thể lên làm vị trí chính chủ? Phi, cuối cùng chỉ là một con chó theo chân đám lão cẩu ngu ngốc kia"

Hiển nhiên những lời này thốt ra, tuyệt nhiên chọc giận đến người đối diện, gân trên thái dương gã giật giật, tay cầm súng nắm chặt, lại bắn thêm một phát súng nữa vào chếch vai cô.

Đoàng!

Cơn đau thấu xương ập đến, tưởng như không còn giác quan nào có thể duy trì được nữa, máu trong miệng không kìm được mà hộc ra, đỏ au cả một mảng trong lòng bàn tay.

"Ngươi không dám giết ta...". Cô nói.

Nam nhân không đếm xỉa, lạnh lùng nói:"Mau giao Nguyệt Ấn ra đây!". Đôi mày giữa hàng mi hắn nhăn lại, nếu nhìn kĩ, có thể thấu được cả con mắt đang xen lẫn tư vị khó nhọc cùng mâu thuẫn tột cùng.

"Nguyệt...", hắn khẽ gọi tên cô, "nàng đừng làm khó ta nữa, có được không?". Giọng điệu này thật khác hẳn vài phút trước, mang đầy sự ôn nhu cùng lưu luyến.

Nếu là cô trước kia, có lẽ đã vì những lời này mà thật sự động lòng, chỉ là, có lẽ hiện giờ đã khác rồi:"Vô liêm sỉ!"

Nam nhân tức đến trợn mắt, tay run run cầm súng, hắn không thể giết cô ngay lúc này, Nguyệt Ấn có vai trò quan trọng với tổ chức. Chậc, rắn mềm đều không ăn.

Rượu mời không uống lại uống rượu phạt!

Đoàng! Đoàng!

Tiếng súng lạnh lùng đến đáng sợ, khiến cho người nghe muốn nổi da gà. Một phát bắn trúng bụng trái cô, cơn đau dằn vặt như xé nát tất cả, máu tôn ra không ngừng. Ruột cũng nhảy lên từng hồi, dịch nhầy cùng máu loãng đỏ đậm chảy xuống.

Gió vẫn không ngừng thổi bên tai, phần phật lớp tay áo. Mưa trút xuống như nước lũ, cuốn trôi cả màu máu lẫn mùi vị tanh nồng kia.

Trong cơn mưa, dường như cô nhận được gì đó điên cuồng, hướng ánh mắt đen láy nhìn người nam nhân vẫn đứng thẳng trong làn mưa kia, khó khăn cất lời:"Thứ của ta, sẽ mãi thuộc về ta..."

"Muốn lấy Nguyệt Ấn? Đừng hòng!"

Kiếp này coi như cô tin nhầm người rồi...

Cứ tưởng có được thứ tình yêu đẹp đẽ nhất thế gian, cuối cùng lại chỉ là ảo mộng do cô tự dựng lên.

Tất cả...giống như một giấc mộng kinh thiên địa vũ

Cô không còn khóc được nữa rồi, nước mắt dành cho nam nhân kia đều bị màn mưa dày đặc này ném đi hết rồi. Giống như ngay từ ban đầu nó đã như một lời nhục mạ cùng sỉ nhục, cầu cho mưa đêm quét đi hết cả, cũng quét đi mọi kí ức của cô về hắn.

Đau thật...

Mưa càng rơi càng tầm tã, như thể ông trời đang biết nỗi lòng cô mà trút xuống, sấm chớp trong không trung ầm ầm rộ lên, từng tia chớp sáng choang, bán chóe lung tung vào màn mưa.

Đến khi nam nhân kia kịp nhận ra, cũng đã muộn, hắn chỉ còn biết thốt lên câu cuối:"Không được!"

Cô tung mình nhảy vào màn mưa đêm, áp lực từ tòa nhà cao tầng này nhảy xuống không nhỏ, ngực giống như bị lôi đi một quãng giữa không trung, tay chân cùng tứ chi giác quan lại đều không còn phản ứng được gì nữa.

Một vật nhỏ từ trong áo lộ ra.

Là Nguyệt Ấn.

Cô nhìn vào đồ vật nhỏ hình mặt trăng máu đấy, không biết nên nói xui xẻo hay may mắn, chỉ còn có thể cười trừ.

Mỏi rồi..., kết thúc thôi.

Đời này, cô không còn luyến tiếc gì nữa...