Trăng Là Nàng

Chương 3

Đại Châu được chia ra làm bốn đại lục lớn, giáp với Lạc Lỗ quốc ở phía tây. Biên cương lãnh thổ hai quốc gia được phân chia rõ ràng, phía Tây Nam lấy ranh giới từ sông Ranh Tiền, do Đại tướng quân Quang Tử Địch trấn giữ. Mà ở phía Tây Bắc có một võ tướng được toàn Đại Châu để ý muôn phần, hay nói đúng hơn là cực kì ngưỡng mộ hắn.

Đến cả Minh Đức đế cũng vì mặt hắn mà phải nể ba phần. Sinh ra trên mảnh đất hoang mạc không mấy phì nhiêu, hắn vậy mà có thể tự tạo cho mình một đội quân hùng hậu-trở thành bức tường sắt khổng lồ trấn giữ biên cương. 15 tuổi trinh chiến dọc biên giới Tây Bắc, 17 tuổi phục hưng Cô thành, biến nó thành một thành trì sầm uất nhất vùng phía Tây.

Đến giờ, hắn đã trở thành một loài dã thú đáng sợ nào đó khiến người ta chưa gặp đã phục, nghe tiếng đã kinh. Hắn là con sói khổng lồ canh giữ thống trí toàn vùng Tây Bắc!

Trấn quốc đại tướng quân-Hiên Dã!

Mà ở phía đông Đại Châu, chính giữa trung tâm chính là Kinh thành nơi Hoàng cung ngự trị. Minh Đức đế lên ngôi cai trị được tám năm, đất nước nhìn bề ngoài thì tình hình trính trị có vẻ ổn thỏa, song thực tế chỉ có một số ít người trải đời đọc sách mưới hiểu. Giờ trong triều đình phân tranh nội đấu gay gắt, Hoàng đế lại đang bệnh không thuyên giảm, Thái phó Khang Dực cùng Thừa tướng Trạch Hề vấn đang nội đấu đén một mất một còn. Họ đều là hai đại thế gia thế lực kinh người bao trùm toàn bộ Đại Châu, nắm giữ biết bao bí mật Hoàng gia, cũng từng là những cánh tay đắc lực bên cạnh thiên tử.

Minh Nguyệt khép hờ đôi mắt, gấp đôi quyển sách vừa đọc xong lên trên bàn. Ngón tay trắng noãn thon dài vân vê tách trà, rũ mắt không nói gì.

Cố Lan cùng Thanh Đàn đứng bên cạnh cô. Chỉ cảm thấy chủ tử mình từ khi tỉnh dậy sau hôn mê thì như biến thành một người hoàn toàn khác, từ thần thái đến hành động, rõ ràng cũng trở nên ít nói hơn hẳn, cả ngày không đọc sách chính trị-kinh tế thì cũng là buôn bán, sử học, luận lí, văn luận...Người nào không rõ có khi còn tưởng điện hạ nhà cô bị con ma cuồng học nào ám!

Vạt áo trắng lay động trong gió, mĩ nhân dưới hiên tóc dài quá nửa, giống như làn mây nhẹ bồng bềnh đừa cợt với những tàn nắng nhỏ lốm đốm qua kẽ lá. Đôi môi mỏng nhẹ nhàng nhấp trà, lộ ra góc nghiêng tuyệt đẹp.

Không hổ là đứa con của người phụ nữ đẹp nhất Đại Châu!

Bỗng một người hầu từ ngoài tiến vào:"Điện hạ, Nhị hoàng tử gặp ngài"

Lời còn chưa nói xong, bên ngoài đã vang lanh lảnh giọng của một tiểu tử:"Hoàng đệ! Hoàng đệ! Mau cho ta vào với!"

Cô hiện giờ chính là đang nữ giả nam trang, dạo gần đây bởi vì muốn tìm hiểu nơi mà mình xuyên qua mà cắm đầu vào đống sách này. Nói đến đây lại phải không kìm được mà liếc vào chồng sách chất cao như núi kia. May ở đây mặt chữ không khác lắm, vẫn đọc được.

Nói cũng không dám nói nhiều, chỉ sợ Cố Lan cùng Thanh Đàn hai tiểu cô nương này phát hiện ra gì, lại mệt người. Thành thử lúc Nhị hoàng tử muốn gặp, cô đã định từ chối. Nhưng nhìn kìa, con trai người ta đã vào đến tận cửa rồi còn đuổi, không phải quá vô tình sao?!

Minh Nguyệt phất phất tay, ám chỉ cho vào. Chính là vừa mưới định hít một hơi sâu để ổn định tinh thần, cả người đã bị một cỗ khí lực lớn suýt đẩy ngã rồi.

"Hoàng đệ! Ta nhớ đệ lắm đấy!"

Minh Nguyệt nhìn chăm chú vào vị Hoàng huynh này của mình, dò xét từ trên xuống dưới một lượt. Nhị hoàng tử Minh Thành là nhi tử của Quý phi, hiện là một trong hai phi tần được Hoàng thượng sủng ái nhất hậu cung.

Thiếu niên buộc tóc vấn cao đuôi ngựa, cài một cây trâm vàng nạm ngọc cố định, mang vài phần trẻ trung của tuổi thiếu niên. Ánh mắt y lay chuyển, đen lấy trông tự nhiên mà cũng hồn nhiên. Cả người là một bộ đồ đỏ chót đến cay mắt, hoa văn vàng thuê vân hoa tinh tế. Bên tai đeo một chiếc khuyên tai đỏ.

Là một công tử được nuôi dưỡng từ nhỏ đây mà!

Nghe giọng nói thì có vẻ thân quen với nguyên chủ.

Cô nhướng mày, đẩy cái con người đang bám dính ôm chặt này ra, nhẹ nói:"Hoàng huynh tìm ta chẳng hay có chuyện gì sao?"

"Sao lại nói chuyện xa cách vậy chứ Nguyệt Nguyệt, ta đây là đến đây thăm đệ đấy"

Cả người hắn nồng mùi phấn son nữ nhân, cô dùng đầu ngón chân cũng tính ra được tiểu tử này vừa đi vào cái "nơi không đứng đắn" kia-kĩ viện!

"Hửm? Tới thăm ta? Ta nhớ không nhầm thì từ lúc hôn mê tỉnh dậy đến giờ đã được gần nửa tháng rồi"

Cô còn nhớ không nhầm thì Quý phi kia chính là người đứng đằng sau vụ việc đẩy cô xuống hồ, khiến nguyên chủ hôn mê bất tỉnh. Con trai của nữ nhân này...sợ là phải đề phòng.

Minh Thành gãi gãi đầu, ủy khuất nói:"Còn không phải tại mẫu phi ta không cho ra khỏi cửa sao", đến đến tiểu tử này lại nói nhỏ ghé gần vào cô:"...Còn cấm ta không được chơi với đệ"

Bàn tính trong đầu cô vang lên lạch cạch. Quả thật người đã sai người đẩy cô xuống hồ chính là Quý phi. Còn vì tại sao ư? Còn không phải tại bà ta muốn để cho con mình mất đi một đối thủ, dù sao cô cũng chỉ là một phế hoàng tử, có chết bất đắc kì tử cũng chẳng ai quan tâm. Bà ta là sợ nhỡ sau này cô quật khởi đứng lên, sẽ trở thành đá ngáng chân đường con trai bà.

Dù sao trong Hoàng cung này, nhìn bề ngoài thì xa hoa lộng lẫy, nhưng cũng chính là một cái lồng vàng diễm lệ giam nhốt con người ta. Người vào đây thì sẽ không có cách nào trở về, bị cuốn sâu vào vũng nước đục này. Chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, đủ kiên cường cùng mưu toan, mới có thể sống sót.

Đây cũng chính là cái cô nhận ra sau khi xuyên về đây.

Cô tiếc mạng lắm, vậy nên càng phải mạnh lên thì mới có thể thoát khỏi xiềng xích gôm cùm này!

Minh Thạch ngẫm nghĩ chút, sau đó lại lấy ra một tấm thiệp đỏ rực:"Hoàng đệ, mấy ngày nữa là sinh thần mẫu phi ta, người có bảo ta gửi cho đệ một tấm thiệp, mong đệ đến chung vui". Hắn nói xong lại lấp lửng phân vân:"Chỉ là..."

Minh Nguyệt thừa hiểu ý của Quý phi, hiện giờ phải nhớ rằng cô đang bị cấm cung ở nơi này, nếu đi lại lung tung, chẳng phải chính là tự mình hại mình, vạch áo cho người xem lưng sao?

Quý phi đương nhiên biết, có lẽ sau khi cô bị đẩy xuống hồ mà không chết, bà ta đã nổi lên nghi ngờ. Giờ gửi thiếp chính là thăm dò, cũng vừa là cảnh cáo. Dù sao cũng chỉ là một phế hoàng tử không thể bước ra khỏi lãnh cung, có thể làm nên nổi trò trống gì?

Minh Nguyệt hừ lạnh, lại đối với Minh Thành biết y có lòng tốt nên mới lưỡng lự, nói:"Phiền huynh bảo Quý phi đệ đang bị phạt cấm túc không thể đến. Thất lễ rồi. Nhưng quà mừng thọ sinh thần, ta đương nhiên sẽ gửi tận cửa cho Quý phi, mong Quý phi thứ lỗi"

Minh Thành xua xua tay:"Không cần đâu! Đệ không đến rồi còn phải chuẩn bị quà, không phải quá..."

Cô ngắt ngang lời y:"Không sao! Ta là chuẩn bị một món quà 'đặc biệt' mà"

Minh Thành còn ở đây nói chuyện thêm một khắc nữa rồi mới bị Minh Nguyệt đuổi khéo trở về. Bầu trời ngả sang màu âm u, từng tầng mây dày cuộn vòng khổng lồ, như phát ra tiếng gầm lớn của thú dữ. Mưa rồi.

Minh Nguyệt ngồi tựa trên ghế nằm, dưới mái hiên ngắm nhìn từng giọt mưa rơi qua từng kẽ lá, lộp độp rớt xuống đất. Bản thanh hưởng hòa ca của làn mưa như không lọt vào tai cô dù chỉ một chút. Xuyên qua màn mưa, cô chỉ có thể nhớ đến đêm kinh hoàng trước khi xuyên về đó.

Đã là quá khứ, không thể bàn tới nữa, cũng không thể thay đổi được gì.

Thứ quan trọng mà cô có ở hiện tại, chính là chìa khóa mở ra tương lai của cô, cũng chính là cơ hội mới mà lão thiên gia ban cho cô.

Rũ đôi mắt phượng đỏ tuyệt đẹp, cô gọi Cố Lan bên cạnh, ghé vào tai nói nhỏ gì đó.

"Chủ tử! Chuyện này...". Mắt Cố Lan mở lớn đầy kinh ngạc. Xong chỉ cúi đầu khẽ gật nhẹ:"Nô tì đã hiểu"