Trăng Lạnh Như Sương

Chương 14: Trăng thanh gió mát thôi sắp tàn

Khi Hàm phi đến được điện Hiền Đức, thì đèn đã được thắp lên rồi. Hoa phi đích thân đi ra chào đón, vừa thấy cô, đã sắp rơi lệ:

“Em gái tốt của chị, em đã đến là ổn rồi. Mấy ngày qua thật khổ cho em quá.”

Bộ dạng cảm khái như thể có muôn vàn lời nói ấp ủ, chẳng qua là không biết nên diễn đạt ra sao.

Hàm phi thì cũng đã nghe nói về cảnh ngộ của Hoa phi hiện giờ, thấy thần sắc cô nàng tiều tụy, đã không còn cái phong độ hơn người khi xưa nữa, nắm lấy bàn tay của mình với điệu bộ chân thành vô cùng. Cô cũng không khỏi thấy có ba phần thương cảm, chỉ đáp:

“Cám ơn chị đã nhớ đến em.”

Trước giờ chăm sóc hoàng tử có bốn bà vú em, cầm đầu là bà vú họ Trần, cực kỳ tận tâm tận lực, dẫn mọi người bước ra, hành lễ với Hàm phi rồi nói:

“Thưa, tiểu hoàng tử vừa mới ngủ ạ.”

Hàm phi sốt ruột trong lòng, bước nhanh mà vào, cung nữ vén tấm mành rồng lên, cách một lớp màn lụa mỏng, có thể lờ mờ trông thấy đứa bé đang nằm trên giường, cô đưa tay vạch màn, thấy được con đang say giấc ngọt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trên môi còn đọng vài giọt mồ hôi, không biết là mơ thấy gì mà khóe miệng như mỉm cười. Lòng cô ta nhẹ nhõm, lúc bấy giờ mới cảm nhận cái khốn khổ trong lần bôn ba vừa qua, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rã rời, đôi chân mềm nhũn, chỉ đành ngồi tạm trên giường, tiếp lấy chiếc quạt lộng bà Trần đưa, khẽ quạt cho con.

Đêm dần thanh tĩnh, gió mát hiu hiu, thổi tấm màn lụa trong điện bay phơ phất. Hoàng tử ở trong điện ngủ rất sâu, Hàm phi cùng Hoa phi thì sánh vai ở ngoài điện mà ngồi, thầm thì những câu chuyện dài, ngắm vầng trăng sáng trong chiếu vào bậc thềm ngọc trước điện, như thủy ngân chảy tràn trên mặt đất, hết sức sáng ngời.

Hàm phi thở dài:

“Không ngờ là vẫn còn có ngày được thấy ánh trăng của kinh thành Đông Hoa.”

Hoa phi lại cười nói:

“Em đây tốt số hơn người, cớ sao lại nói những lời nhụt chí như vậy?”

Hai cô tuy vốn có hiềm khích, song đều là những trắc phi được Hoàng Đế cưới về từ trước khi lên ngôi, lúc này lại rất có ý thức biến chiến tranh thành tơ lụa (dùng biện pháp hòa bình giải quyết tranh chấp). Vừa nhắc tới Như Sương, trên mặt Hoa phi đã đượm vẻ u uất, nói:

“Không thể ngờ chúng ta lại có ngày rơi vào cái cảnh ngộ này, hiện giờ chị không sợ, chỉ e có sẽ có một ngày cô ta bước vào được điện Khôn Nguyên, đến lúc đó hẳn hai chị em mình chẳng còn đường sống.”

Điện Khôn Nguyên chính là trung cung, nơi ở của hoàng hậu. Hàm phi cảm thấy kinh ngạc:

“Cô ta xuất thân trong tù tội, làm sao có ngày sẽ thành mẫu nghi thiên hạ được chứ?”

Hoa phi nói:

“Cái loại yêu nghiệt ném đá giấu tay, mê hoặc quân vương này, không bao giờ có thể lường trước được. Thời điểm phong tước phi tần, quần thần cũng cực lực khuyên ngăn, Hoàng Thượng lại vẫn cố ý mà làm, Trình thái phó tức đến nỗi đổ bệnh, cuối cùng vẫn không ngăn cản được.”

Hàm phi hít một ngụm khí lạnh, hoảng sợ nói:

“Chị, thế phải làm cái gì bây giờ, chẳng lẽ trở mắt nhìn ả bắt nạt chúng ta?”

Hoa phi đáp:

“Kế sách hiện tại, chỉ có thể là gắng mà dựa vào hoàng trưởng tử... Hoàng Thượng xưa nay vẫn yêu trẻ nhỏ, lại coi trọng hoàng trưởng tử, phụ tử tình thâm, chỉ cần Hoàng Thượng yêu thương hoàng trưởng tử, yêu nghiệt kia cũng chẳng làm được gì.”

Hàm phi thở dài:

“Nói thì nói thế, nhưng Hoàng Thượng trước giờ luôn đối xử lạnh nhạt, qua một chuyện lần trước, lại càng không thể bàn đến cái gì gọi là tình cảm.”

Hoa phi nắm lấy tay cô, hai người vốn đã nói chuyện rất nhỏ, bây giờ lại càng như thì thầm:

“Trước mắt đang có một chuyện quan trọng hơn cần bàn bạc với em... chỉ sợ là yêu nghiệt kia nhiều ngày qua đã đi cả lên đầu chúng ta rồi.”

Hàm phi thấy cô ta trịnh trọng như thế, không thể không hỏi:

“Chị vốn xuất thân cao quý, hiện nay lại là chủ quản hậu cung, con yêu nghiệt đó sao mà có thể qua mặt chị được?”

Hoa phi nhíu chặt đôi lông mày, đáp:

“Chị nghe rõ ràng người của điện Thanh Lương nói, yêu nghiệt kia đã nhiều ngày không thiết ăn thiết uống, ngày đến lại còn hay buồn nôn ói mửa, dù chưa truyền ngự y, song xem tình trạng của ả, chỉ e là đại sự không ổn mất rồi.”

Hàm phi kinh hãi thất thanh:

“Trời ạ, chứ không phải là đã có... có...”

Có một cục nghẹn như đã nuốt cả mấy tiếng đằng sau, nghĩ ngợi chốc lát, lại càng hốt hoảng:

“Hiện thời cả lục cung chỉ có mình ả được cưng chiều, ngộ nhỡ mà ả sinh hoàng tử thật, vậy phải làm sao bây giờ?”

Còn chưa cam lòng, lại hỏi:

“Có khi nào đã đoán sai hay không, có thể là bị bệnh gì đó?”

Hoa phi nhấc một chén trà trên chiếc bàn trà cao cao, khẽ nhấp một ngụm, thở ơ nói:

“Mặc kệ có phải đoán sai hay không, dù gì chúng ta cũng phải kiếm cách, cho ả vĩnh viễn cũng không thể sinh được hoàng tử.”

Hàm phi thoáng rùng mình, nhớ tới cái truyền thuyết bí mật của người xưa trong cung, rằng trong thái y viện vốn có một phương thuốc gọi là “Cửu Xạ Thang”, là thứ thuốc âm đến độ lạnh buốt, vốn được truyền từ triều đại suy tàn của Chu Ai Đế, nghe nói không những có thể phá thai, mà còn gây vô sinh về sau. Cô ta giật mình sợ sệt nói:

“Khó... Nói... Chẳng lẽ... Đó là trọng tội bị liệt vào tội diệt nòi, nếu mà Hoàng Thượng biết được...”

Hoa phi cắt ngang lời cô:

“Hoàng Thượng làm sao mà biết, Hoàng Thượng cũng chỉ biết cô ta vô phúc, sinh không được em bé mà thôi.”

Hàm phi trầm mặc không nói, đêm dài tĩnh mịch, xung quanh tiếng côn trùng kêu lít nhít, chợt có cơn gió lạnh thổi tới, lồng vào áo người như muốn cất bay, Hàm phi bất giác nhìn về hướng có tiếng hát bay đến. Hoa phi cười lạnh nói:

“Đó là điện Thanh Lương đấy, nghe nói đêm nay lại mở dạ yến ca múa, say sưa mơ mộng, ả ta cũng thật là có phúc.”

Hàm phi vẫn im lặng, Hoa phi lại nói:

“Em cũng đừng lo lắng nhiều, nếu còn để kéo dài thêm nữa, ngộ nhỡ ả sinh được con, Hoàng Thượng nhất định sẽ lập con ả làm thái tử, tới lúc đó, cũng đừng có mà hối hận cho hoàng trưởng tử đấy.”

Hoa phi ngoảnh đầu lại nhìn, cách vài tấm mành lụa, vẫn có thể mơ hồ trông thấy con mình ngủ trên giường, sinh hài bé bỏng kia chính là toàn bộ hy vọng mà cô gửi gắm, là tương lai của cô. Cô nhất định sẽ không để con phải chịu tủi nhục, cuối cùng đã quả quyết nói:

“Em đều nghe chị là được.”

Hoàng trưởng tử vốn cũng chỉ bị sốt, chăm sóc chu đáo mấy ngày, dần dần hồi phục. Hàm phi theo lệ mang cậu bé đến vấn an Hoàng Thượng, vừa đúng lúc hoàng đế mới bãi triều trở về, đang thay đổi trang phục trong tẩm điện, nghe nói hoàng trưởng tử đến, lập tức cho triệu vào. Hàm phi tự mình dẫn hoàng tử lên điện, hai mẹ con thi lễ, vừa nói được mấy câu, đã nghe cung nữ truyền báo Thục phi tới.

Hàm phi cảm thấy chấn động tâm thần, không tự chủ được nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của con, nghe thấy những bước chân khẽ khàng, bốn cung nữ đã dẫn Như Sương tới.

Điện về chiều, gió mát như nước, nàng mang trên người một dải áo lụa màu hồng nhạt kiều diễm, bước sen khoan thai, linh hoạt như chẳng hề chạm đất, người xưa vẫn thường gọi “sóng nâng nhẹ bước”, cũng chính là như thế này đây. Tà váy dài tha thướt của nàng khẽ phất qua sàn nhà trong sáng như gương không một tiếng động, trên nền gạch đen bóng hiện lên chiếc bóng mờ nhạt của nàng, con ngươi lấp lánh, toát ra một thấn thái mê ly khó nắm bắt, càng thêm phần xinh đẹp. Mà vẻ xinh đẹp kia dường như bị phủ một lớp voan mỏng, thấp thoáng ẩn hiện, làm người ta có cảm giác không chân thật.

Hàm phi còn đang thất thần, Như Sương đã tiến đến gần, nhẹ nhàng thi lễ:

“Kính gặp Hoàng Thượng.”

Hoàng Đế nói:

“Không phải là kêu không thoải mái sao, còn đi lên đây nữa.”

Như Sương đáp:

“Nằm mãi xương cốt đau nhức, muốn đứng lên một chút.”

Đôi mắt trong veo phẳng lặng như nước hồ thu đã liếc về phía Vĩnh Di:

“Đây hẳn là hoàng trưởng tử, ngày thường thực khó mà gặp mặt.”

Vĩnh Di nhỏ tuổi nhưng đã có chút hiểu biết, bước lên hành lễ theo nghi thức:

“Vĩnh Di kính gặp mẫu phi.”

Như Sương chợt nở nụ cười, dung nhan nàng vốn đẹp như tuyết, cười một cái, chẳng khác nào băng giá vỡ tan, tuyết lạnh cũng hòa vào xuân ấm, sự ấm áp dào dạt không có lời nào diễn đạt:

“Trẻ nhỏ thật thú vị.”

Hoàng Đế rất ít khi thấy được nàng cười sung sướng đến vậy, thuận miệng nói:

“Thật không ngờ nàng cũng yêu trẻ con.”

Lại tiếp:

“Qua mấy ngày nữa là đến sinh nhật hoàng tử. Tuy là trẻ con thì không thể mừng thọ, song vẫn mở yến tại Tĩnh Nhân cung, coi như bày tiệc giúp Hàm phi.”

Hàm phi lo sợ không yên, nói:

“Đa tạ Hoàng Thượng, thần thiếp sợ là... “

Hoàng Đế trước giờ vẫn không thể kiên nhẫn nghe cô ta nhiều lời, lại thấy Như Sương chẳng vui vẻ gì, chỉ phất tay một cái, lệnh cho Hàm phi cùng Vĩnh Di đều thối lui.

Thấy Hàm phi đã kính cẩn lui ra, Như Sương thở dài nói:

“Kỳ thực ta cũng không chán ghét cô ấy.”

Hoàng Đế mỉm cười hỏi:

“Vậy nàng chán ghét điều gì?”

Như Sương vươn tay, lòng bàn tay nàng nóng bỏng, đặt lên tay chàng, tựa như một cái bàn ủi, chàng chỉ cảm thấy mu bàn tay nóng rực, môi nàng phảng phất ý cười nhẹ:

“Ta chính là chán ghét chàng xem nhẹ những người đàn bà  quanh mình.”

Hoàng Đế bật cười một tiếng, nói:

“Nói cứ như thật ấy nhỉ.”

Như Sương chậm rãi thở dài, nói:

“Người ta đối với chàng thật lòng, nhưng chàng chưa một lần đáp trả.”

*********************************

Mồng chín tháng sáu chính là sinh nhật hoàng trưởng tử, yến tiệc được tổ chức trong Tĩnh Nhân cung, ngay cả người trong cung của Thục phi Mộ thị cũng đều đến đưa lễ vật. Hàm phi nghe nói Như Sương sẽ đến cùng Hoàng Đế, cực kỳ không thích, trao đổi ánh mắt với Hoa phi, đoạn đứng dậy chào đón.

Thời tiết tuy nóng, song hàng mái hiên của Tĩnh Nhân cung rất sâu, vô cùng mát mẻ. Tuy là bữa tiệc thân mật, song vẫn mỗi người một chiếu, bày đủ sơn hào hải vị. Tâm tình của Hoàng Đế rất tốt, tự mình gọi hoàng trưởng tử đến ngồi  bên cạnh. Như Sương cũng ngồi một bên Hoàng Đế, chỉ là khác chiếu. Gần đây khẩu vị của nàng không tốt, chỉ ưa ăn đồ lạnh, cho nên phòng bếp vì nàng chuyên làm món canh mơ xanh. Trong bát canh mơ thả một miếng băng, hương lạnh bốc lên, dùng thìa bạc quấy, đá vụn va vào nhau tạo những âm thanh nho nhỏ. Vĩnh Di không kìm được nhìn một cái, cậu bé tuy còn nhỏ tuổi, song cực kỳ hiểu chuyện, cố gắng dằn mình đừng nhìn sang đó nữa.

Như Sương tiện miệng nói:

“Canh này quả thực ngon lắm, cũng dâng một chén đầy cho hoàng trưởng tử đi.”

Cung nữ theo mệnh cũng dâng một chén cho Vĩnh Di, Vĩnh Di rời bàn hành lễ cảm ơn, xong mới lên nhận ban thưởng. Mãi mới xong tiệc, nội quan dâng trà lên, Hàm phi nói:

“Ở chỗ thần thiếp cũng chẳng có trà gì ngon, đây là trà Đinh Giác Hương Vụ năm nay, thỉnh Hoàng Thượng cùng Hoa phi, Thục phi thưởng thức.”

Trái tim trong ngực cô ta thời khắc đó cũng chỉ như muốn thót lên tận cổ họng, cứ nện thình thịch, chắc sắp phá cả lồng ngực mà nhảy ra, ngay cả lời nói cũng vô cùng gượng gạo.

Hoa phi thì ngược lại vô cũng bình tĩnh, cười nói:

“Chúng ta đều là kẻ phàm nhân, uống trà nào cũng chỉ như trâu ăn mẫu đơn (như Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm), mà Thục phi đã thưởng qua đủ loại trà ngon, vậy thỉnh cho đôi câu bình luận.”

Như Sương đáp:

“Xin thứ lỗi, ta trước giờ vẫn không uống trà Hương Vụ.”

Hoàng Đế cười nói:

“Nàng thực đúng là cái đồ xảo trá tinh quái mà.”

Hàm phi lại như trút được gánh nặng, Hoa phi thì vẫn làm vẻ tự nhiên, nói:

“Thục phi nếu như không muốn uống, vậy thì chúng ta cũng đành uống vậy.”

Lại tinh tế cùng đàm luận trà đạo với Hàm phi. Mà trên trán Hàm phi thì đã rịn mồ hôi, chỉ có cứng họng, cơ hồ ngay cả nói đều không nổi. Hoa phi hung hăng lườm cô ta một cái, cô ta mới tạm trấn định. Hoàng Đế cùng Như Sương cũng chỉ ngồi chơi một lúc, sau đứng dậy đi về.

Kiệu loan đưa đến,, mọi người đều thối lui, Hàm phi lúc bấy giờ mới kinh hồn bạt vía mà nói:

“Chị ơi, không thành công, tim em chỉ muốn nhảy ra ngoài, không thành công rồi.”

Hoa phi nói:

“Cô ta chẳng phải không có uống trà sao? Cô còn sợ cái gì? Lần này không thành, sẽ có lần sau.”

Hàm phi xem chừng đã phát khóc rồi:

“Hay là chúng ta thôi đi, em chỉ thấy đại họa giáng xuống đầu, ngộ nhỡ mà Hoàng Thượng biết...”

Hoa phi thở dài:

“Chuyện này cũng chỉ là vì Vĩnh Di, nếu em đã quyết định thế, người ngoài như chị nói phỏng có ích gì. Thôi thì chúng ta dừng tay, để mặc cô ta vậy đi. Đến lúc con trai cô ta được lập Thái tử, cô ta lên làm Hoàng Hậu rồi, chúng ta chỉ cần ả xuống tay lưu tình, chỉ cần cứ bày cái mặt cho ả giày xéo, thì muốn sống cũng đâu có khó gì!”

Hai hàng lông mày của Hàm phi nhíu chặt, cắn môi không nói, chợt nghe có tiếng bước chân dồn dập, từ xa tiến lại. Hai người bọn họ vốn đuổi lui mọi người mà nói chuyện bí mật, cực kỳ cảnh giác, Hàm phi cao giọng hỏi:

“Ai?”

Có tiếng cung nữ hoảng sợ nói:

“Nương nương, không xong rồi, tiểu hoàng tử bỗng nhiên kêu đau bụng, hiện giờ còn đang đau đến lăn lộn.”

Chỉ nghe “xoảng” một tiếng, Hàm phi đã đánh vỡ chén trà, trong lòng cô thất kinh, nhắm thẳng bên ngoài mà chạy. Hoa phi hoảng hồn, cũng vội vã chạy theo tới Thiên điện. Từ xa đã nghe thấy tiếng khóc lóc khẩn thiết của vú em, mấy bà vú đều rơi lệ đầy mặt, đứng quanh Vĩnh Di, tay chân luống cuống. Hàm phi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của con trắng bệch, miệng sùi bọt mép, toàn thân run lẩy bẩy không ngừng, hít thở gấp gáp, vốn đã bất tỉnh nhân sự. Hàm phi chỉ thấy trời đất quay cuồng, thân hình mềm nhũn, xém chút cũng muốn ngất đi. Hoa phi vội vàng nói:

“Gọi ngự y!Mau gọi ngự y!”

Đã sớm có cung nữ chạy đi rồi, Hoa phi lại nói:

“Đi khiển người bẩm báo Hoàng Thượng, mau!”

********************************

Như Sương ra mồ hôi lạnh đầy đầu, tứ chi run rẩy, ngón tay vô lực túm lấy góc chăn, ngay cả hít thở cũng làm không nổi. Nàng cắn nát môi mình, một đường tơ máu từ khóe miệng chảy xuống, răng nanh ngập sâu vào trong môi, cắn đến nỗi đôi môi cũng trắng bệch. Sắc mặt nàng cũng bợt bạt đến đáng sợ, lăn lộn trên giường, trong bụng đau đớn kịch liệt làm nàng chỉ muốn hét to lên, thế nhưng cuối cùng chỉ phát ra một tiếng rên rỉ mơ hồ.

Không bằng chết đi, đau đớn như vậy, thà chết đi cho rồi.

Trong cơ thể như có một con dao nhỏ bén nhọn, cắt đi từng phần từng phần huyết nhục, muốn mổ banh cả người nàng ra. Cơn đau đớn cứ lần lượt dâng lên, nàng kiềm chế đến cực hạn, nức nở tưởng như sắp chết.

Nàng lại nhớ về cái buổi sáng khốc liệt ấy, bản thân bướng bỉnh túm lấy tay của mẹ, có chết cũng không chịu buông, đến nỗi tên cai ngục cầm roi da ra sức quất, roi nóng bừng hằn từng vết trên người nàng, đau muốn nhảy dựng lên. Thế nhưng như thế cũng không khiến cho nàng thả, chỉ càng làm cho nàng điên cuồng mà khóc thét lên:

“Mẹ ơi! Mẹ ơi! ”

Không... Không... Nàng vĩnh viễn sẽ không khóc... Một giọt nước mắt thật lớn đã trào ra nơi khóe mắt, huyết nhục tróc ra từng mảng đau đớn bóp nát thần trí của nàng, nàng phải dùng hết sức lực, mới có thể phát ra âm thanh yếu ớt:

“Đinh Thuần...”

Hoàng Đế đã lo lắng phát điên, cứ đi qua đi lại trong phòng, chẳng khác nào con thú đang bị vây khốn. Bỗng nghe thấy giọng nói của nàng, giống như đang nguyền rủa, bị nàng tuyệt vọng mà gọi như vậy, cách một khung cửa sổ, cách nhiều người như vậy, cách mưa gió nặng nề trong đêm đen, nàng trăn trở khóc lóc, âm thanh kia sao mà ai oán thế lương đến cắt lòng:

“Định Thuần... Định Thuần... “

Tâm giống như bị tùng xẻo tàn khốc, khoét lở hàng trăm lỗ thủng, máu tươi đầm đìa, mỗi một giọt đều đau tận xương cốt.

Nàng đang gọi chàng, nàng vẫn luôn ở đó gọi chàng... cho đến tận lúc sinh mệnh đứt lìa, chàng cũng không có ở nơi đó.

Hai mắt chàng đỏ lên, chợt xoay người, bước nhanh về hướng cửa điện. Triệu Hữu Trí phát hoảng, “huỵch” một tiếng đã quỳ sụp xuống mà ôm lấy chân chàng:

“Vạn Tuế gia, Vạn Tuế gia, không thể vào được!”

Hoàng Đế càng thêm cấp bách, trong lúc vội vã lại thoát không ra, nội quan tiến lên càng nhiều, quỳ quỳ ôm ôm, mà chàng thì vung chân đá loạn xạ, ngay cả giọng nói đều đã trở nên hổn hển:

“Kẻ nào dám ngăn trẫm, hôm nay trẫm sẽ lấy mạng kẻ đó.”

Triệu Hữu Trí tựa hồ là đã muốn khóc:

“Vạn Tuế gia, hôm nay mà ngài có muốn giết nô tì, nô tì cũng không thể để cho ngài vào.”

Răng của Hoàng Đế va vào nhau lách cách,, cả khuôn mặt cũng như biến dạng đi, hơi thở phì phò, thình lình vận sức xô một cái, mấy tên nội quan té nhào, thế mà vẫn lóp ngóp túm chặt lấy chân chàng. Hoàng Đế giận dữ, giật lấy cái bình hoa bên cạnh, dùng sức ném thẳng lên đầu Triệu Hữu Trí, mạnh tới mức Triệu Hữu Trí u đầu bể trán, chảy máu đến xém chút hôn mê bất tỉnh. Mấy tên nội quan rốt cuộc sợ tới mức buông thõng tay, Hoàng Đế chỉ vài bước đã vọt tới cửa, đang muốn đưa tay đẩy cửa, ngoài điện đã có tiếng nội quan hốt hoảng bẩm báo:

“Vạn Tuế gia, Hoa phi nương nương phái người cầu kiến.”

Hoàng Đế cũng chẳng thèm quay đầu, rống lên:

“Cút!”

Ngay đó đã đá phanh cánh cửa nội điện, ngự y bà đỡ cùng các cung nữ trong phòng thất kinh quay đầu lại, nội quan kia vẫn dập đầu run giọng nói:

“Vạn Tuế gia, Hoa phi nương nương nói, hoàng trưởng tử không xong rồi.”

Hoàng Đế lúc này đã bước vào bên trong, nghe được một câu như vậy thân hình khựng lại một chút, chậm chạp xoay người, thình lình cúi xuống dùng sức túm lấy cổ áo tên nội quan, giọng nói khàn đục:

“Ngươi nói cái gì?”

Nội quan kia đã sợ tới mức run lẩy bẩy, chỉ thấy hai mắt Hoàng Đế như ánh chớp, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào mình thì lắp ba lắp bắp:

“Hoa phi nương nương... sai người đến đến cấp tấu, nói là hoàng trưởng tử không xong rồi.”

Âm thanh phía sau dần trở nên xa vời, những tiếng thì thầm ong ong, tiếng ngự y vội vã sai bảo, tiếng cung nữ chạy tới chạy lui, còn có tiếng kêu đau thương điên cuồng của nàng, nháy mắt mọi hình ảnh đều trở nên mờ mịt. Qua hồi lâu, chàng mới hồi phục tinh thần:

“Hoàng trưởng tử như thế nào?”

Nội quan lắp bắp bẩm tấu ngọn nguồn, nghe được vài câu liền trầm giọng ra lệnh:

“Khởi kiệu!”

Đoạn bước ra cửa, phía sau vẫn truyền đến tiếng rên rỉ khe khẽ, khổ sở như thế, tuyệt vọng như thế, bất lực như thế:

“Định Thuần...”

Tựa như một thanh đao bén nhọn đâm xoay vào trong tâm, cắt đứt từng đoạn ruột gan con người. Chàng không thể không quay đầu lại, lúc này quay đầu, liền không có cách nào rời đi. Bàn tay nàng co quắp trên không trung, muốn bắt cái gì mà không thể, cả thân hình đau đớn vặn vẹo trên giường, máu đã thấm ướt tấm đệm dưới thân nàng, cả người nàng như bị những chiếc đinh vô hình đóng cứng, co quắp đến đáng sợ. Nàng chảy nhiều máu như vậy, tưởng như toàn bộ máu trong người đều đã chảy ra hết. Nàng thoi thóp, đã không còn một chút sức lực nào, âm thanh líu ríu kia như tiếng nỉ non, giống như chỉ là một âm rung sau cùng, cố đọc rõ từng chữ mà vẫn mơ hồ:

“Ta muốn chàng... ở đây...”

Chuyện xưa lại ồ ạt dội về, sinh mệnh trong cái đêm mưa rét buốt chưa từng có ấy, từng tấc từng tấc đều là hơi thở cuối cùng của nàng...

Chàng siết chặt tay nàng, tay nàng lạnh đến đáng sợ, cứng ngắc, chàng cùng nàng mười ngón tay giao nhau, tựa như muốn tiếp thêm sức mạnh cho nàng, ghé bên tai nàng nói:

“Ta ở đây.”

Miệng nàng hơi hơi ngáp ngáp, âm thanh phát ra càng thấp, chàng không thể không ghé tai bên môi nàng, mới có thể nghe rõ:

“Đứa bé...”

“Không sao.” Chàng ngây ngốc an ủi.” Đứa bé nhất định không sao, nàng cũng không sao cả, ta ở đây, ta luôn luôn ở đây cùng hai người mà.”

Ánh lệ trong suốt chợt lóe lên, lại một giọt nước mắt rất lớn chảy ra từ khóe mắt nàng, đậu trên ống tay áo của chàng, chậm rãi ngấm vào trong những đường hoa văn rồng vàng, thoáng chốc chẳng còn tăm hơi.