Sáng hôm sau trong giờ Vân Lan nghỉ tiết, anh ba đứng ngoài hành lang ngó dáo dác, cô vừa đi ra thì trông thấy anh, nhưng vẫn tức vì chuyện hôm qua nên phớt lờ.
Một chốc sau, Mạt Lị chạy tới ngồi xuống cạnh cô, thấp giọng nói: “Anh ba nhà cậu đang chờ cậu ở ngoài kìa, bảo là có chuyện quan trọng.”
Vân Lan cúi đầu giở sách, vẫn ngồi yên, miệng chỉ đáp: “Anh ấy có chuyện gì quan trọng kia chứ, chắc là lại thiếu tiền thôi, kệ đi.”
Đến lúc tan tiết, Vân Lan còn lo anh ba cố chấp đứng chờ ở ngoài cầu thang, nhưng hóa ra không, cầu thang không một bóng người.
Chiều hôm ấy các cô không có giờ học, Mạt Lị và Yến Vi có hẹn đến câu lạc bộ hợp xướng, hỏi Vân Lan muốn đi chung không. Vân Lan vội vàng thay đồ, lắc đầu nói phải đi gặp mẹ, hai người bọn họ bèn đi trước. Tới lúc thay đồ xong đi ra, cô va phải bà Kha mập mạp ở ngay trước cửa, “Ôi chao Vân Lan! Anh cháu gặp chuyện rồi kìa, mau xuống lầu nghe máy đi.” Bà nói.
“Hả?” Vân Lan ngạc nhiên, anh ba gặp chuyện! Cô vừa thay sang chiếc đầm dài, đi nhanh thì váy sẽ quấn vào đùi, thế là cô nhấc váy chạy xuống nghe máy.
Cuộc gọi đến từ bệnh viện, đối phương xác nhận thân phận của Vân Lan rồi thông báo cho cô rằng Nhiếp Thúc Triều, tự xưng là anh của cô bị chấn thương ở đầu, được đưa tới bệnh viện, mời cô khẩn trương đến bệnh viện ngay lập tức.
Vì học Y nên Vân Lan gặng hỏi về vết thương, tới khi cúp máy, cô hớt ha hớt hải chạy đến bệnh viện.
Anh ba nằm trên giường, đầu quấn mấy vòng băng trắng, một mắt tím bầm, dưới xương má đỏ ửng một mảng. Thấy Vân Lan tới, anh nghiêng đầu nhưng không cựa quậy được, chỉ hét lên: “Em năm, em gái ruột của anh, em xem anh trai em đi, chịu khổ thế này, gặp nạn thế này…”
Vân Lan đi tới cạnh giường, nhìn anh một lượt từ đầu tới chân, cũng may tay chân vẫn nguyên vẹn, lại đưa tay ấn vào vết bầm trên mặt anh, “Oái oái, nhẹ nhẹ thôi, đau đấy!” Thúc Triều nửa thật nửa giả hít hà.
“May mà không sao, nghỉ dưỡng thêm hai ngày sẽ lành, chưa nát mặt là người ta nương tay lắm rồi.” Vân Lan thủng thẳng nói, ngồi xuống bên giường.
“Nát mặt cái gì hả, đầu anh toang hoác một lỗ đây này, em nhìn đi.” Vừa nói vừa đưa đầu tới cho Vân Lan nhìn.
Nhưng Vân Lan chẳng buồn đoái hoài, cô thản nhiên nhích ra chỗ khác. Những lần trước anh cũng dùng khổ nhục kế, dầm mưa sốt cao đến tìm cô mượn tiền trả nợ, mới đây chứ đâu, hình như là tháng Tư… Chỉ giỏi giở mánh! Cô vẫn còn nhớ đợt đó anh khóc nước mắt nước mũi tèm lem cả trên mặt!
“Sao giờ lại dây vào mấy chuyện này, em nhớ lần trước anh đã thề không đụng vào cờ bạc nữa mà.” Vân Lan lạnh lùng nhìn lỗ thủng trên đầu anh, song chẳng quan tâm.
“Ông trời làm chứng, anh thực sự không đụng mà, chỉ là quen một cô tiểu thư, ban ngày rảnh rỗi nên rủ đi xem đua ngựa…”
Vân Lan trợn trắng mắt nhìn anh, hết cược bài lại sang cá ngựa!
Trợn đến nỗi Thúc Triều liên tục phân bua: “Chỉ là mở mang xíu thôi, có chơi mấy đâu, ai ngờ lại thua thảm đến vậy. Không phải bác trai cả đã nói rồi à? Đã ra ngoài thì phải mở mang kiến thức, học bản lĩnh. Anh đang mở mang còn gì.”
Vân Lan nhìn ông anh nói năng hùng hồn, gật đầu bảo: “Thế thì anh cứ trải đời nữa đi, em đi đây.”
“Ôi Vân Lan, em ruột của anh,” Thúc Triều níu lấy tay áo cô, bày trò vô lại: “Anh bị thương ra nông nỗi này, còn chưa thanh toán tiền thuốc men, anh em ta máu mủ ruột thịt, sao em lại nỡ nhẫn tâm bỏ về.”
“Anh cũng biết em không có tiền mà, còn chưa lo được học phí sang năm, đâu như anh, mỗi tháng còn có tiền riêng của bác gái trợ cấp mà?”
“Em gái ngoan ơi, em nói chí phải, nhưng bây giờ anh không xoay sở được, em ứng tiền thuốc cho anh trước, đầu tháng sau anh hứa sẽ trả cho em được không?” Thúc Triều hạ giọng, nói tiếp: “Em không thấy anh bị chủ nợ đuổi tới tận trường à, nếu trong nhà mà biết…”
Nếu trong nhà mà biết những chuyện khốn nạn này của anh ba, thì kiểu gì bác trai thứ cũng sẽ chấm dứt việc học của anh, nhốt anh ở nhà còn hơn là học thói xấu bên ngoài. Hồi trước bác Hai đã nói vậy rồi, và nếu anh ba bị bắt về nhà thì việc học của cô cũng coi như đi tong.
Anh nói không sai, hai người họ đang bị buộc trên một sợi dây thừng.
Đang nghĩ đến đây, Vân Lan ngẩng phắt đầu lên nhìn đồng hồ treo tường, tiêu rồi! Đã quá bốn giờ, mẹ vẫn chờ bên kia…
Anh ba đúng là chướng ngại vật trên đường đời của cô mà. Cô cúi đầu, lấy ra một xấp tiền giấy, nói: “Cho anh đấy, chừng này đủ trả tiền thuốc rồi, bị thương cũng không nặng, đừng vờ vịt nữa, viện phí ở đây không rẻ đâu, nằm ít thôi còn về trường.”
Thúc Triều chìa tay nhận, toét miệng cười, nhưng cười thế nào lại động đến vết thương, thế là nửa cười nửa khóc nói: “Em đúng là em ruột của anh mà, em ruột của anh còn không thân bằng em.”
Lúc này Vân Lan mới giơ tay sờ vết thương trên đầu anh, may quá, chỉ là vết thương nhỏ. Cô đang bận nên chỉ dặn anh hai câu rồi vội vã rời khỏi bệnh viện.
Không biết phía mẹ có chuyện gì quan trọng nữa, cô đến muộn liệu có ảnh hưởng không, cô vừa đi vừa lo lắng.
Cuối cùng cũng đến nơi, Jenny mở cửa cho cô, sầm sì mặt mày mà lườm cô, tức giận hỏi: “Người họ Nhiếp các con luôn trễ hẹn thế hả? Đã hẹn giờ giấc rõ ràng, quay đầu lại quên?” Bà xoay gót đi vào trong, nhìn ra sắc trời ngoài cửa sổ, hừ lạnh: “Đúng lúc lắm, vào ăn tối thôi, mỗi tội khách không chờ nổi nên đã đi trước rồi. Con làm gì thế hả! Lỡ cơ hội này là không có dịp khác đâu đấy.”
Vân Lan đi sau lưng bà, nghe bà quở trách, cổ tay đeo vòng kim cương nóng râm ran. Nhưng cũng quen rồi, hồi trước ở nhà cô cũng thường xuyên nghe mẹ cáu bẳn trách móc, “Họ Nhiếp mấy người có gia giáo gớm nhỉ, dạy toàn người tốt chuyên tác quái bên ngoài!”, “Làm như được gia sản chẳng bằng, tưởng mình oai lắm chắc!” Câu trước là nói với cha Vân Lan, câu sau thì ứng dụng rộng rãi hơn, có nói bác gái cả, nói nói bác trai thứ, vô cùng linh hoạt, cũng rất thuận miệng, người họ Nhiếp nghe riết thành quen.
Vân Lan mới nghĩ, cô cũng họ Nhiếp, thành thử cũng quen rồi.
“Thế rốt cuộc là làm gì ạ? Lúc nãy con có việc nên bị trễ, giờ còn kịp không?” Vân Lan muốn cứu vãn, học phí năm sau là chuyện cấp bách nhất của cô, không thể từ bỏ được.
“Con tưởng người ta là lái xe của nhà bác cả con à, kêu là tới lắc đầu là đi chắc! Khó khăn lắm ta mới trù bị cho con, mãi mới lôi kéo để chiều nay gặp mặt một lần, con thì hay rồi, ra vẻ tiểu thư ta đây, gọi cũng không thèm thưa, chỉ vì chút chuyện nhỏ mà đến muộn! Rặt phong cách đúc từ một lò mà ra, vô dụng!” Jenny càng nói càng tức điên, ngồi phịch xuống sô pha nhướng mày nhìn Vân Lan.
Cô con gái này chưa bao giờ thân thiết với bà, nhưng bà cũng không trách nó, vì bà chẳng mấy quan tâm, coi như cả hai không nợ nần nhau; nhưng lần này, nói bà không có lòng giúp cho chuyện học hành của nó thì oan quá. Tuy cũng có tâm tư cá nhân, muốn giới thiệu con trai của bà Tiêu cho Vân Lan, nhưng ấy cũng là hôn sự tốt. Cha mẹ hai bên đã gật đầu thì bọn trẻ còn lựa chọn gì nữa; đợi tới khi kết hôn, nhà họ Tiêu có tài sản kếch xù, không phải sẽ giải quyết được chuyện học phí cho con bé à. Và như thế, nhà họ Nhiếp muốn chơi bà bằng vụ học phí cũng vô ích. Không gì vẹn toàn bằng cách này cả.
Bụng dạ nghĩ vậy, trong mắt tăng thêm hai con dao cứa mạnh lên mặt Vân Lan.
Vân Lan vẫn khoanh tay ngồi yên, ngày trước mỗi lần nghe mẹ giận chó đánh mèo thì cô chỉ thường im lặng không đáp, và trong mắt Jenny dáng vẻ ấy là im lặng bất mãn, là kháng nghị âm thầm. Bây giờ đã khác, Vân Lan trưởng thành rồi, đối mặt với bà mẹ vẫn hành xử như cũ, cô không còn ý định đối đầu với bà nữa, nhìn bà chạy vạy vất vả mà vẫn không như ý thì cô còn thấy thông cảm thay bà. Cô ôn tồn nói: “Muốn gặp người nào sao? Xin lỗi bà vì con đã lỡ hẹn, ngày mai gặp có được không? Con chắc chắn sẽ đến đúng giờ.”
Vân Lan nghĩ, chắc là ông Liêu của Jenny thôi, là người có sản nghiệp trang trại ở Mỹ, chắc chắn chiều nay hẹn gặp ông ta, muốn nhờ ông ta hỗ trợ học phí đây mà. Trên đường đến đây Vân Lan đã nghĩ kỹ, nói gì đi nữa cũng là mẹ con, vào giây phút cấp bách, bà vẫn sẵn lòng chìa tay giúp đỡ.
“Ngày mai?” Jenny nghiêng đầu, tức quá bật cười, hỏi ngược lại rồi châm một điếu thuốc, không nói gì thêm.
Vân Lan thất vọng, cụt hứng chào mẹ rồi về. Vì vậy hôm đó cô về rất sớm, nơi chân trời vẫn le lói những tia sáng cuối ngày, ngọn đèn trước đại sảnh ký túc xá đã bật từ sớm, soi sáng một vùng vàng cam. Ánh đèn chiếu rọi càng khiến Vân Lan thêm âu lo, lúc đi qua đại sảnh toan lên lầu, cô bị cô Kim gọi giật lại, “Vân Lan, em có kiện hàng ở đây này.” Chị ấy gật đầu, làm ra vẻ thần bí như đang nói về một tin tức không lớn không nhỏ, “Một chàng trai rất bảnh đưa đến đấy, cậu ta cao thế này này!” Vừa nói chị vừa giơ tay lên, khoa tay múa chân rất cường điệu: “Cậu ta nói kiện này rất quan trọng, dặn chị đích thân giao tận tay em, cậu ta là bạn trai của em à?”
“Cái gì? Đương nhiên là không rồi.” Vân Lan mệt mỏi phủ nhận, đi tới lấy túi giấy trên bàn, hình như quấn đến mấy lớp, bên dưới còn đính kèm một lá thư. Cô cầm lấy, đồng thời cám ơn cô Kim: “Cám ơn chị nhiều.”
“Ấy, khách sáo làm gì, bạn trai em trắng trẻo ghê, còn bảnh hơn cả anh Dương của Mạt Lị.” Cô Kim hào phóng khen.
Vân Lan chỉ để ngoài tai, thở dài đi thẳng lên lầu.
Cô ước lượng túi giấy trong tay, cúi đầu đánh giá, trông chẳng khác mấy chiếc bánh tổ* được mang từ quê vào dịp Tết khi còn nhỏ, từng vòng từng vòng, hình như cũng nặng chừng này.
(*Bánh tổ (niên cao) là loại bánh dùng làm món tráng miệng hay bánh để cúng lễ trong ẩm thực Trung Quốc. Ăn bánh tổ được coi là may mắn trong thời gian này, bởi vì niên cao là một từ đồng âm của “năm cao hơn”. Bánh này về sau du nhập vào Hội An, Việt Nam. Nhiều địa phương ở Quảng Nam đều làm bánh này nhưng khi xưa người Việt không biết dịch, nghĩ là dùng để thờ tổ tiên nên đặt là Bánh tổ.)Trở về phòng, cô bóc lá thư được gửi đến, lá thư do giáo sư York viết, hóa ra học bổng cô đăng ký đã có rồi, cũng thật sự được trao cho cô, quả là niềm vui bất ngờ. Trong thư giáo sư nói, với thành tích của Miss Nhiếp thì lẽ ra hai năm trước cũng nên trao học bổng cho cô, nhưng vì cô không nộp đơn nên đành trao lại người khác. Tuy lần này nộp đơn muộn nhưng vẫn ưu tiên cho cô.
Vân Lan lấy làm cảm kích, đặt bức thư xuống rồi đi tới, xé một góc túi giấy ra nhìn, là hai nghìn tiền mặt, hóa ra được cuộn lại như vậy. Cô dựa vào bàn học kê trước cửa sổ, ánh đèn nghiêng nghiêng chiếu một quầng sáng mờ lên tay cô, cô cúi đầu nghĩ, có lẽ đây chính là cảnh chiều hôm dành riêng cho cô.