Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 19

Lúc Sesshoumaru trở lại tảng đá trên đỉnh núi kia, cái đầu xanh lè của Jaken đã phơi nắng đến độ muốn tróc cả lớp da. Đại yêu quái lơ lửng giữa trời cao, từ xa đã nghe được lão tiểu yêu lằn nhằn nói xấu hắn.

Hiển nhiên cũng chẳng phải lần đầu tiên.

Bình thường Sesshoumaru sẽ mặc kệ lão, coi như chẳng nghe thấy gì. Lần này cũng không ngoại lệ, dù sao Jaken thấy hắn đến gần sẽ tự động ngoan ngoãn, hắn chưa bao giờ định phí hơi sức đi quản thúc lão.

Jaken đã theo hắn rất nhiều năm, ban đầu chỉ là hắn vô tình cứu lão tiểu yêu nhỏ yếu này, nhưng may mà lão cũng khôn, Sesshoumaru cũng không cần phải lãng phí thời gian hay sức lực để bảo vệ cái mạng của lão, đối với Rin cũng vậy – hoặc nói cho đúng ra, Rin có khi càng thông minh hơn Jaken, Rin luôn biết dừng lại trước khi hắn mất hết kiên nhẫn, đối với hắn lại một lòng kính ngưỡng.

Chẳng bù cho đứa em trai cùng cha khác mẹ không biết điều kia, vừa ngu xuẩn vừa cố chấp, cứ như cậu tồn tại chỉ để khiêu chiến sự kiên nhẫn của người anh vĩ đại này. Mỗi lần gặp mặt cậu đều tốn một đống thời gian nói xấu hắn, không chỉ nói bình thường mà còn nhất định phải lớn tiếng cho Sesshoumaru nghe.

Bọn họ chỉ cần thở thôi cũng đã dễ dàng chọc giận đối phương, tiện đà vung tay đánh nhau. Sesshoumaru rất tự tin, nếu không phải hắn lưu tình nương tay, Inuyasha sẽ không sống nổi đến bây giờ.

Dù là hậu duệ của phụ thân, Inuyasha lại thật sự yếu đến nỗi không chịu được một đòn. Nể tình cậu luôn cố gắng bảo vệ mình, luôn kiên cường mà sống sót, ít nhất Sesshoumaru cũng sẽ dành ra chút tôn trọng cho sự hiện hữu của cậu theo lễ nghĩa.

Từ miệng Rizukisenki mà nay Sesshoumaru đã biết đến Wakasa, một vùng đất ven bờ biển phía tây giáp ranh với vùng Tanba, cách Musashi cả nửa lục địa. Dù Sesshoumaru là đại yêu quái thì đây cũng là khoảng cách không ngắn chút nào, nhưng hắn vẫn đến Musashi trước khi đi Wakasa. Nếu việc thay đổi Bạo Toái Nha nguy hiểm đúng như lời mẫu thân hắn nói, hắn phải chuẩn bị kỹ càng mới được.

Ngôi làng nhỏ ở Musashi dường như còn đang trải qua sự yên ắng sau chiến loạn. Dân làng cày bừa ngoài đồng, khi có người thấy Sesshoumaru thì bọn họ sẽ ngừng tay trong chốc lát, thành kính lễ bái hắn như với thần linh vậy. Đại yêu quái lập tức đi về phía nhà Rin, trong không khí thiếu đi mùi của ai đó khiến hắn cau mày.

Trong nhà Rin rất náo nhiệt. Vị nữ pháp sư già đang dạy lũ trẻ trong làng cách phân biệt thảo dược, hệt như bà từng được dạy khi còn nhỏ. Thấy Sesshoumaru ghé thăm, Rin thức thời đưa mấy đứa trẻ ra ngoài.

“Inuyasha không ở đây?”

Hắn hỏi nhưng lại nghe như trần thuật, vì trong lòng Sesshoumaru đã biết rõ đáp án.

“Anh ấy vẫn chưa trở về, thiếu gia Sesshoumaru,” Rin đáp, nghĩ một chút lại nói thêm, “Lần trước anh Inuyasha rời đi không mang theo thứ gì để truyền tin, chắc là anh ấy lỡ quên mất thời gian cũng không chừng. Nếu ngài không ngại thì đợi anh ấy một lát.”

Sesshoumaru cau mày không nói gì, Jaken đã nhăn nhó vung vẩy cây Gậy đầu người, dậm chân bình bịch trên sàn nhà, “Vớ vẩn! Bán yêu không biết điều, không ngoan ngoãn ở đây cung kính chờ thiếu gia Sesshoumaru đến thì thôi đi, còn muốn thiếu gia Sesshoumaru chờ tên kia chắc!”

Nhưng đáp lại lão là ánh mắt sắc lạnh của Sesshoumaru, lão tiểu yêu vội ngậm miệng lại, oan ức ôm Gậy đầu người rụt qua một bên.

“Thôi.” Hắn lãnh đạm trả lời đề nghị của Rin, vừa xoay người đã muốn đi. Jaken hớt hải nhào qua định ôm lấy đuôi hắn để đi cùng lại bị đại yêu quái lạnh lùng đạp xuống. “Ngươi ở đây bảo vệ Rin.”

“Thiếu gia Sesshoumaru,” đôi mắt to cộ của lão lập tức ầng ậng nước mắt, “Ngài lại muốn vứt bỏ bề tôi trung thành và tận tâm này sao –”

“Ông Jaken, thiếu gia Sesshoumaru đã đi xa rồi,” Rin đưa tay che nắng khỏi rọi xuống mắt, nhìn bóng dáng đại yêu quái đằng xa, “Ta nghĩ thiếu gia nhất định là có việc gì rất nguy hiểm cần hoàn thành, vì lo cho ông nên mới để ông lại làng đó.”

Inuyasha ngồi xổm bên bờ sông trước cửa nhà Rindou, đôi mắt chăm chú vào mặt nước lấp loáng ánh nắng, nước vừa gợn lên một cái thì bán yêu đã nhanh nhẹn nhào xuống, móng vuốt sắc bén liền túm được một con cá còn đang vùng vẫy xách nó lên bờ.

Cậu bứt đại lá cây to khỏe trên đường qua loa bọc con cá lại, mình thì y như cún con mà lắc mình cho bớt hết nước đọng trên tóc tai quần áo rồi ôm cá chạy về. Ánh chiều ngả màu quít chín nhuốm trên tàng cây mênh mang, sắc trời không ngừng thẫm lại, không bao lâu nữa sẽ tối đen.

Bán yêu mau chân hơn, phong phóc nhảy nhanh về phía trước. Cậu giương mắt nhìn nắng chiều hạ quá ngọn cây, thần sắc phức tạp như có điều suy nghĩ.

“Rindou, cô đói không?” Shippou vừa ôm một cái chậu rửa mặt cao bằng nửa người nó ra ngoài lấy nước về, cái đuôi xù sau lưng vẫy vẫy. Tiểu hồ ly thành thạo nhúng khăn vào chậu nước rồi nhẹ nhàng lau qua vầng trán của cô gái loài người. “Chờ chút nữa nha, Inuyasha sắp về rồi đó.”

“…Cám ơn cậu.” Rindou thất hồn lạc phách mở to đôi mắt mông lung nhìn chằm chằm nóc nhà tơi tả. Cô thu dọn đồ đạc từ ngôi nhà cũ đến đây, miễn cưỡng ở tạm trong căn chòi nhỏ này. Với sự cố gắng của Inuyasha, ít nhất nóc nhà không dột không thấm nữa, nhưng còn lâu mới tính là một nơi đàng hoàng để ở được.

Hiển nhiên, cô bé sinh bệnh, còn Inuyasha và Shippou thì đang cố gắng chăm sóc cô.

“Tuy mấy lời này chắc cô không muốn nghe,” Shippou đi vòng qua cô gái, ghé vào bên trán cô, “Ta và Inuyasha dù sao cũng là yêu quái, không thể nào cứ lo cho cô mãi được, sớm muộn gì cô cũng phải về nhà sống cùng Kentarou thôi.”

Quả thật đây là chuyện khiến Rindou đau lòng, cô nàng xoay lưng về phía Shippou, kín đáo lau nước mắt nhưng vẫn để lộ cảm xúc qua giọng nói nghẹn ngào, “Xin lỗi.”

“Hầy…” Shippou lại đi nửa vòng nữa đến trước mặt cô, “Ta biết cô không chịu được cảnh Kentarou và Ayako tình tứ bên nhau, nhưng tốt xấu gì tên kia vẫn là anh cô mà.”

Tiểu hồ ly nghĩ ngợi, lại dè dặt nói thêm, “Hắn là người thân duy nhất của cô đó.”

Rindou lặng yên không đáp, một người một yêu nhìn nhau hồi lâu, đến tận khi bên ngoài vang lên tiếng chẻ củi thì Shippou lại bê cái chậu ra ngoài, để Rindou một mình cho bình tĩnh, “Inuyasha về rồi, ta đi giúp ảnh!”

Inuyasha xách cá về, tự mình mổ bụng làm thịt cá rồi đốn củi nhóm lửa, bắc nồi sắt đun nước xong bỏ cá đã làm sạch vào, vừa ngước mắt đã thấy Shippou ôm chậu gỗ nhảy tới chỗ cậu.

“Sao rồi?” Inuyasha vừa nhét thêm củi dưới đáy nồi, vừa nói chuyện với Shippou, “Rindou vẫn không chịu về nhà?”

“Đoán thôi cũng biết, mới thất tình thì cô ấy nhất định là chưa hồi phục nhanh vậy được đâu,” Shippou đặt cái chậu gỗ qua một bên, ngồi xuống bên cạnh Inuyasha. “Nhớ lúc đó cổ khóc dữ quá mà, chắc là tình cảm với Kentarou phải sâu đậm lắm.”

Inuyasha nhìn bầu trời đang tối dần và lửa trại ngày càng sáng hơn trong bóng đêm, cậu thở dài một tiếng, khô khan đáp lại, “Nhưng sớm muộn gì cũng về sống bên cạnh anh mình thôi.”

Shippou ngó đăm đăm phần mặt nghiêng hờ hững bất ngờ của Inuyasha hồi lâu, dường như kinh ngạc trước sự lạnh lùng cứng rắn đột ngột này của cậu.

“…Thôi,” Tiểu hồ ly làm bộ làm tịch mà phất tay, lau đi giọt lệ vô hình nơi khóe mắt, “Ta biết, sau khi Kagome đi rồi thì bản tính yêu quái ác nghiệt của anh sẽ dần quay lại, rất nhanh sẽ biết thành một Inuyasha có xíu chuyện tốt cũng chẳng thèm làm, có thể bảo hộ Rindou đến tận nước này ta đã cảm kích lắm rồi…Úi da!”

Inuyasha lãnh đạm thu lại nắm đấm vừa dộng lên đầu Shippou, mấy khớp ngón tay vẫn còn kêu lên răng rắc cho Shippou cảm giác uy hiếp vừa bạo lực vừa đáng sợ, “Ngươi muốn ăn đánh đấy hả? Căn chòi này là ai giúp xây lên? Đồ ngươi ăn mỗi ngày là ai làm? Thứ gì vô tâm dễ sợ.”

Shippou xoa xoa cục u trên đầu, “Chẳng phải ta muốn khích lệ anh thôi sao…Mà này, nhìn anh cũng rảnh rỗi không việc gì, sao không cùng ta chăm sóc Rindou một thời gian?”

Inuyasha nhăn nhó lườm nó, lạnh lùng đáp, “Không được. Ai nói ngươi ta không có việc? Nếu không phải Rindou bị bệnh, ta sớm đã đi rồi.”

“Vậy anh định đi làm gì thế?”

“Ta muốn về thôn tìm S…Xùy, ta đi đâu làm gì mắc gì phải nói cho ngươi. Ngươi biết ta có việc là được rồi.”

“Tốt thôi,” Shippou làu làu vài tiếng, Inuyasha biết rõ trong đó hết phân nửa là nó nói xấu cậu nhưng cũng lười quản. Tiểu hồ ly mắng mệt, nó ngửi thấy mùi canh cá thơm nồng trong không khí, cả người loi nhoi cũng dần yên lại.

“Anh xem, chúng ta thế này chẳng phải rất tốt sao? Chờ Rindou khỏe lại tự mình săn thú được thì cũng không cần chúng ta giúp đỡ cũng không cần Kentarou chăm sóc. Sao anh cứ nhất quyết muốn Rindou về sống cùng Kentarou vậy chứ?”

“Hừ, đúng là ngây thơ.”

Inuyasha nhìn đống lửa bập bùng, cười giễu, “Nếu nhỏ khỏe rồi thì thoạt nhìn như tự lo cho bản thân được đấy. Nhưng nếu lại bị bệnh thì sao? Hoặc là bị thương lúc đi săn? Không ở cùng Kentarou thì ai lo cho cô ta? Ai bảo vệ cô ta?”

Bán yêu đảo canh cá trong nồi, thẳng thừng nói ra sự thật tàn nhẫn, “Ta cũng chả nói suông, làm mình làm mẩy cũng có giới hạn thôi, sắp xuống lỗ tới nơi thì sức đâu mà cáu kỉnh. Ta thấy Kentarou vẫn rất thương cô ta, nếu nhỏ sống cùng anh trai mình thì ít nhất sẽ không ai ngược đãi thương tổn cô ta được.”

Nói Rindou như vậy hình như quá mức khắc nghiệt, khiến Shippou chợt thấy bất bình.

“Ê ê,” Shippou nheo mắt, nắm đấm bé xíu nện lên đùi Inuyasha. “Inuyasha, anh nói thì hay lắm, chính anh thì sao? Nói được Rindou như vậy, mà ta cũng đâu thấy anh chịu nhục sống cùng Sesshoumaru? Sesshoumaru mạnh đến thế, bảo vệ bán yêu vô dụng như anh thì chả phải quá dễ à?”

“Ngươi lại muốn ăn đập phải không?” Inuyasha túm lấy cổ áo Shippou, mặc cho nó giãy giụa mà nhấc nó lên, nắm hai bầu má phính kéo ra hai bên, “Mắt ngươi mù à, hai chuyện này giống nhau sao? Kentarou không yêu Rindou, nhưng ít nhất vẫn xem cô ta như em gái mà quan tâm chăm sóc. Còn Sesshoumaru luôn muốn giết ta, ngươi không thấy trước đây hắn vì tranh giành Thiết Toái Nha mà thọc tay xuyên qua bụng ta đâu.”

Shippou bị nhéo má kêu la om sòm, nó muốn cãi lại rằng hôm ấy chính nó tận mắt thấy Sesshoumaru bế Inuyasha còn hôn cậu nữa, nhưng mặt mũi nó bị Inuyasha giày vò đau quá không nói nổi câu nào. Hơn nữa, trực giác mách bảo tiểu hồ ly rằng nếu nó thật sự nói chuyện đó ra, rất có khả năng Inuyasha sẽ thẹn quá hóa giận mà quẳng nó lên nóc nhà.

Một hồi sau bán yêu mới tha cho nó. Shippou xoa xoa hai má tê rần, cố gắng nuốt xuống đống nước bọt không kìm được ứa ra, hai mắt đảo tới đảo lui, mồm miệng còn lì lợm cãi, “Dù Sesshoumaru là người anh cực kỳ xấu nết, trước kia thường xuyên ức hiếp anh, nhưng chẳng phải anh cũng lớn lên một mình đấy thôi, sao anh cứ cho là Rindou không thể sống tự lập được?”

Nói rồi nó ôm đầu, chờ một đấm của Inuyasha lần nữa giáng xuống, ngờ đâu lại không thấy gì. Bàn tay của thiếu niên bán yêu đặt lên đầu nó nhưng không đánh, chỉ chợt xoa lung tung mấy cái khiến tóc nó rối bem. “Ngươi còn nhỏ, không tưởng tượng được người sống một mình vất vả cỡ nào đâu.”

Shippou cái hiểu cái không mà ngẩng đầu lên, thấy Inuyasha ngưng mắt nhìn chằm chằm đống lửa bập bùng, ánh lửa soi rọi thứ gì đó lấp lánh trong đôi mắt vàng kim. Cậu nhấc tay áo lau qua, thứ óng ánh đó chợt biến mất.

Bán yêu nuốt khan một cái, rồi từ tốn cất lời như đang cảm thán vậy, “Có anh trai như thế nào đâu phải chuyện mình được chọn…”

Nắng chiều tàn lụi dưới đường chân trời sâu thẳm, ánh quít ấm áp ban nãy không còn nữa, sao trên trời lần lượt vén mây xuất hiện, lặng lẽ lấp lánh giữa thinh không.

Shippou ngó phần mặt nghiêng nặng nề của Inuyasha, lại nhìn nồi cá sôi ùng ục nghi ngút khói. Nó im lặng hồi lâu, cuối cùng mới hỏi, “À thì…cá trong nồi ăn được chưa?”

Tay Inuyasha còn đặt trên tóc nó, cố lắm mới nhịn được xúc động muốn nắm đầu nó vứt lên nóc nhà. Khớp tay cậu kêu răng rắc, bàn tay rời khỏi Shippou một cách khó khăn.

Chợt Inuyasha ngửi được mùi gì đó, chóp mũi cậu khẽ nhúc nhích một cái. Cậu đứng bật dậy gọi với vào nhà nhắc Rindou nhớ ra ăn, sau đó nhảy xộc vào rừng không quay đầu lại.

Shippou ở phía sau kêu to, “Anh đi đâu đó!”

Đáp lại là giọng nói của bán yêu văng vẳng từ xa, “Ta ra ngoài giải sầu đây.”

Shippou nhăn mặt lè lưỡi về hướng cậu vừa đi, nó ôm bát lầm bầm, “Ai mà tin anh chứ.”

Đôi tay Inuyasha siết chặt, đôi chân thoăn thoắt băng qua rừng. Sắc chiều đỏ thẫm dần biến mất sau ngọn núi, về đêm nhiệt độ trong rừng hạ xuống rất nhanh. Nhờ vào dòng máu yêu quái mà thị lực của cậu không bị ảnh hưởng gì khi mặt trời lặn, nhưng cậu vẫn cảm nhận được gió rét cắt qua da thịt. Dù nhiệt độ thấp thế này, lòng bàn tay và sống lưng của cậu vẫn lấm tấm mồ hôi. Càng gần mùi hương kia, mồ hôi lại đổ càng nhiều.

Không những thế, còn có cơn đau đang không ngừng lan ra từ sâu trong cốt tủy.

Inuyasha thầm thở dài, lòng bàn tay vì khẩn trương mà mướt mồ hôi. Cậu cảm nhận được đại yêu quái cách đây không xa đã dừng chân lại, tựa như lẳng lặng đứng chờ cậu chủ động tìm đến – khứu giác của Sesshoumaru nhạy bén hơn cậu rất nhiều, có lẽ lúc cậu còn ở xa lắc xa lơ hắn đã dễ dàng ngửi được từng cử động của cậu – yết hầu Inuyasha khẽ trượt, cậu khẩn trương nuốt khan một cái, điều chỉnh lại nhịp thở của mình, giữ vững tiết tấu chậm rãi mà đến gần Sesshoumaru.

Inuyasha ngoặt qua một góc trên đỉnh đồi, từ xa đã thấy Sesshoumaru ngạo mạn đứng trên nhánh cây cao nhất, lạnh lùng nhìn xuống cậu.

Tuy Inuyasha không chịu thừa nhận nhưng cậu chỉ có thể tìm được hắn khi hắn cho phép, dù sự tồn tại của hắn vừa mạnh mẽ vừa xuất chúng thế này, vốn cực kỳ thu hút sự chú ý của người khác. Có khi Sesshoumaru lặng lẽ xuất hiện bất chợt làm Inuyasha giật mình, khiến cậu vô thức hình thành một thói quen: một khi phát giác tung tích của Sesshoumaru thì sẽ không kìm được mà đuổi theo.

Lại nói, thực lực giữa hai người họ chênh lệch quá lớn. Inuyasha buồn bã nghĩ: nếu mình có thể mạnh được như hắn thì tốt biết mấy, tự do như gió, không quan tâm đến bất cứ ràng buộc nào, cũng không bị ai mê hoặc, dù không có bạn bè cũng không thấy cô độc hay sợ hãi.

Nhưng từ hàng trăm năm trước cậu đã hiểu rõ rằng trừ phi vay mượn sức mạnh bên ngoài, cậu vĩnh viễn chẳng thể trở thành đại yêu quái như Sesshoumaru vậy, có cố gắng mấy cũng chỉ là một bán yêu.

Thế thì tại sao vẫn không kìm được mà đuổi theo bước chân của hắn?

Có lẽ trong tiềm thức cậu vẫn khát vọng có ai đó cần mình, chỉ cần ngửi thấy mùi của hắn liền nghĩ: đây là đại yêu quái cố ý, là hắn đang gọi đứa em trai này về bên người; hoặc vì cảm giác an toàn khó tả thành lời, vì hắn hùng mạnh vô cùng nên dễ dàng khiến những ai bên hắn cảm thấy an yên.

Đó là cảm giác mà Inuyasha tìm kiếm bấy lâu, cũng là cảm giác mà cậu mong có thể đem đến cho người bên cạnh.

Nhưng dù cậu đau khổ giãy giụa giữa gai góc bùn lầy đến cỡ nào, so ra vẫn kém Sesshoumaru, trời sinh đã dễ dàng có được tất thảy.

Cậu hít sâu một hơi, vì khẩn trương mà vô thức cắn môi, vừa định nhảy lên nhánh cây kia thì Sesshoumaru đã lạnh lùng liếc cậu, buông mình đáp xuống đất nhẹ nhàng như chim én.

Inuyasha đứng đó trông Sesshoumaru đi từng bước lại gần, cậu nuốt khan, không hiểu mục đích Sesshoumaru tìm cậu là gì. Hai anh em cậu chẳng có ước định nào cả, nhưng dưới sự thúc đẩy của Rin, hai người im lặng mà chấp nhận sự ăn ý bất thành văn này.

Hiện tại Inuyasha thất hẹn trước, đối phương lại là đại yêu quái cao ngạo không ai bì kịp như Sesshoumaru, nghĩ đến tình huống hai người gặp nhau lúc này bán yêu chợt thấy da đầu tê dại: cậu không rõ rốt cuộc đại yêu quái giận dữ vì bị cho leo cây mà đến tìm cậu; hay vì hắn còn nhớ thân thể Inuyasha không tốt, sợ cậu cứ lơ đễnh lưu lạc như chó hoang rồi đau đớn đến chết đâu đó giữa núi rừng hoang vắng nên tuân theo trách nhiệm và nỗi lo mà đến tìm cậu; hoặc cả hai.

Cậu dè dặt ngó chừng khuôn mặt lãnh đạm của Sesshoumaru, càng nhìn càng không biết mình có nên xin lỗi hắn vì lỡ thất hẹn trước không.

Cái tên “Sesshoumaru” kẹt trong miệng cậu, Inuyasha không biết mở lời ra sao, nhưng Sesshoumaru không cho cậu cơ hội thốt được tiếng nào. Đại yêu quái bực tức khinh miệt liếc em trai từ đầu đến chân một lượt rồi thở dài một tiếng đầy châm chọc. Hắn dời mắt đi, làm như cứ nhìn Inuyasha thì sẽ khiến hắn không vui, “Mùi của con người và huyết thống dơ bẩn của ngươi đúng là xứng đôi, chưa gì đã quên cô ta đối xử với ngươi thế nào rồi sao?”

Ban đầu cậu còn đắn đo không biết mở miệng xin lỗi hắn thế nào, nhưng vừa nghe anh trai châm biếm một câu thì trong lòng cậu như có quả banh da trướng phồng lên. Cậu ‘hừ’ một tiếng, lấy sự lãnh đạm tương tự hắn mà đáp, “Ngươi lo chuyện bao đồng thật đấy. Ngươi từ xa chạy tới tìm ta chẳng lẽ chỉ để nói mấy lời nhảm nhí này?”

Thái độ của Sesshoumaru khiến sự áy náy và bất an ban đầu của Inuyasha biến mất hơn nửa. Cậu có cảm giác Sesshoumaru cũng không định đến để nói chuyện đàng hoàng. Lấy mối quan hệ bất hòa giữa hai anh em cậu từ trước đến nay, tám phần sẽ quay ra mắng chửi ẩu đả một hồi.

Nếu cậu một mình một người trong rừng thì không sao (nhưng như vậy cậu nhất định sẽ không thất hẹn khiến đại yêu quái phải tự đến tìm mình), cậu sớm đã quen việc gấu ó cãi cọ với anh trai, nhưng bây giờ không được.

Cậu chẳng có hứng gây lộn với hắn, vì cậu biết mình không thể rời đi quá lâu: Shippou gần như không có sức chiến đấu còn Rindou thì bị bệnh, cô gái lo cho bản thân thôi cũng đã rất miễn cưỡng. Trước khi cô nàng khỏe lại hoặc đồng ý trở về với Kentarou, Inuyasha đều phải canh chừng quanh căn chòi nhỏ vì sự an toàn của cô và Shippou.

Bán yêu bắt đầu nôn nóng, cậu nhìn không tỏ ý định của Sesshoumaru, cũng chẳng biết phải giao tiếp với hắn thế nào cho bình thường, nhưng mọi chuyện cứ đi theo hướng mà cậu không mong muốn nhất.

“Này!” Cậu bất an quơ chân, quệt đi đám lá dính vào lòng bàn chân suốt dọc đường, “Ta cũng không rảnh rỗi như ngươi, nếu không có chuyện gì quan trọng thì ta đi đây.”

“Hừ.”

Cậu nghe đại yêu quái bực bội hừ mũi một tiếng khinh miệt, sau đó cái đuôi mềm mại trắng tuyết thoắt cái đã cuốn lấy thắt lưng cậu rồi quăng mạnh cậu đi. Inuyasha đụng gãy một cái cây, lá cành rụng lả tả lên đầu khiến cậu choáng váng mặt mày.

“Ngươi nổi điên gì đấy!” Cậu bật dậy, răng nanh nghiến vào nhau ken két, từ trong họng rung lên tiếng gầm gừ khi loài khuyển yêu tức giận, bàn tay đã với lấy Thiết Toái Nha.

“À,” Sesshoumaru lạnh lùng bật cười, trịch thượng nhìn xuống cậu, “Ta còn tưởng ngươi mất hết dũng khí không dám rút đao với ta, chuẩn bị chạy trối chết đó.”

“Rốt cuộc ngươi nổi giận cái gì, hôm nay ta không có hứng đánh với ngươi.”

“Không có hứng?” Nụ cười của Sesshoumaru càng thêm lạnh lẽo. Cái đuôi trắng xù siết chặt thấy thân thể Inuyasha, trong nháy mắt đã kéo cậu đến trước mặt đại yêu quái. Đôi mắt vàng kim nhìn Inuyasha chằm chằm, bán yêu theo bản năng co rúm lại. Trong ánh mắt đó, cậu dường như thấy được sự phẫn nộ lạnh lùng đến nỗi kết thành băng.

“Nếu ngươi vì nhân loại dơ bẩn mà ngay cả mạng mình cũng không cần, thì chẳng thà để người anh này tự tay giết chết ngươi.”

Không kịp để Inuyasha giãy giụa, tay Sesshoumaru thoắt cái đã bóp chặt lấy cổ Inuyasha. Vì tiếp xúc da thịt mà Inuyasha đau đớn kêu lên, cậu ra sức chống cự, dùng cả hai tay để gỡ mấy ngón tay hắn ra nhưng tay Sesshoumaru tựa như thép nguội không chút suy suyển.

Hắn dễ dàng nắm giữ nhược điểm chí mạng của bán yêu, như thể cậu chỉ là ấu khuyển chân yếu tay mềm, chỉ cần hắn mạnh tay thêm chút nữa là có thể lấy mạng cậu.

“Ta cho ngươi hai lựa chọn, bán yêu,” hai anh em cách nhau thật gần, Inuyasha cảm giác được chấn động từ lồng ngực Sesshoumaru khi hắn nói chuyện, cùng tiếng gầm gừ phẫn nộ rung lên trong họng hắn. “Theo ta về Tây Quốc, hoặc bây giờ bỏ mạng tại đây.”

“Thôi đi!” E sợ cái chết khiến Inuyasha cuối cùng cũng rút Thiết Toái Nha bên hông, ra sức vung về phía Sesshoumaru.

Sesshoumaru đành phải lui về sau vài bước né tránh lưỡi đao quét tới. Hắn định rút kiếm giằng co với Inuyasha, nhưng ngón tay vừa đụng đến Bạo Toái Nha liền khựng lại. Hắn chắt lưỡi một tiếng, rút Thiên Sinh Nha ra.

Inuyasha bị sự đàn áp đột ngột của đại yêu quái chọc cho nổi khùng, liều lĩnh vung Thiết Toái Nha về phía Sesshoumaru. Hắn giơ Thiên Sinh Nha lên vững vàng tiếp chiêu, tiếng hai lưỡi kiếm chạm nhau vang lên ken két khiến người ta sởn gai ốc.

Sesshoumaru mím môi, từ đôi mắt bừng bừng lửa giận của Inuyasha, hắn thấy được cậu đã cho hắn đáp án mà hắn không hề mong muốn.

Inuyasha cự tuyệt hắn.

Cậu chọn bảo vệ con người, chứ không chọn đi cùng người anh cao quý này.

Hắn xoay tròn lưỡi kiếm Thiên Sinh Nha, cổ tay vận lực chặn lại lưỡi đao to lớn của Thiết Toái Nha. Inuyasha cắn răng, hai tay nắm chặt Thiết Toái Nha định thoát khỏi áp chế của hắn nhưng lại thất bại. Đại yêu quái đánh mạnh vào vai cậu, Inuyasha thậm chí còn không cầm nổi kiếm, Thiết Toái Nha tuột khỏi tay cắm xuống đất, biến về hình dáng cũ kỹ rỉ cùn.

“Ngươi sẽ hối hận vì đã cự tuyệt ta, Inuyasha.”

Sesshoumaru gần như áp vào bên tai Inuyasha mà nói khẽ. Bán yêu giật mình, lông tơ trên tai dựng đứng cả lên, ngay sau đó cậu liền bị Sesshoumaru ấn chặt xuống đất, cột sống như muốn đứt thành hai nửa.

Trong đau đớn, rốt cuộc Inuyasha mới ý thức được nếu Sesshoumaru thật lòng muốn chặn cậu lại thì mọi sự giãy giụa lẫn công kích của cậu chẳng có tác dụng gì, giống như con nít đánh nhau với người lớn vậy. Chỉ cần Sesshoumaru muốn thì hắn có thể thoải mái áp chế cậu, cậu đau đớn vật lộn thế nào cũng chẳng là gì trong mắt hắn.

Yêu lực mênh mông cuồn cuộn tràn vào thân thể cậu qua từng tấc da thịt mà cậu và hắn tiếp xúc. Xương cốt trong người cậu cứ như bị một bàn tay vô hình hung hăng bẻ gãy, yêu lực kia như cường toan ồng ộc lung tung trong người cậu, như sắp sửa hòa tan hết nội tạng của cậu vậy.

Mấy ngón tay Inuyasha vì đau mà bấu chặt vào trong đất, bờ môi đã bị cắn đến bật máu, máu tươi chảy xuôi theo mặt, đọng ở cằm rồi nhỏ giọt xuống đất.

Sesshoumaru túm chặt vạt áo trước của Inuyasha, áo lông chuột lửa trong tay hắn nhăn nhúm rúm ró cả lại. Cơ bắp hắn căng cứng, móng vuốt cũng cong lên nhọn hoắt, cứ như ngay sau đó sẽ cắm phập vào ngực Inuyasha moi tim cậu ra vậy. Hắn thì ngưng mắt nhìn Inuyasha chậm chạp không động đậy gì, móng cậu ghim sâu vào lớp đất bên dưới có cái đã gãy, máu chảy qua kẽ tay đỏ thẫm cả mảng đất nhỏ.

Inuyasha không hó hé tiếng nào nhưng Sesshoumaru biết rõ cậu rất đau, cả người cậu cứng còng, thường hay bất chợt run lẩy bẩy, mồ hôi lạnh túa đầy trên trán.

Sự hiện hữu của hắn quả thực sẽ đem lại thống khổ vô tận cho Inuyasha, Sesshoumaru tàn nhẫn mà nghĩ, nhưng hắn muốn bán yêu phải đau đớn như vậy đấy. Dù nỗi đau không thể khiến cậu khuất phục, hắn vẫn muốn để lại trên thân thể Inuyasha ấn ký khắc sâu vào xương tủy này.

Dẫu đang chịu đựng cơn đau khốc liệt, Inuyasha vẫn cứng đầu cứng cổ như cũ, ánh mắt giận dữ rọi thẳng vào Sesshoumaru, còn Sesshoumaru lại dùng ánh mắt lạnh như băng ghim lấy cậu. Hai anh em đối mặt nhau, ai cũng kìm lại một hơi, không ai chịu thua cuộc.

“A! Inuyasha!”

Một cơn gió thổi qua, Inuyasha nghe thấy tiếng Shippou vọng đến từ trong rừng. Bán yêu hoảng sợ trợn to mắt, theo bản năng muốn thoát khỏi sự đàn áp của Sesshoumaru để đứng lên, nhưng đại yêu quái không buông cậu ra.

Cậu nghe Shippou hoảng sợ khóc òa lên khi chứng kiến thảm trạng của cậu. Inuyasha hiểu rõ Shippou, biết nó sẽ vì lo cho cậu mà tấn công Sesshoumaru, còn Sesshoumaru thì sẽ chẳng bao giờ nương tay với tiểu hồ ly khi hắn đang cơn giận dữ.

Ánh mắt lạnh lẽo đột ngột của hắn khiến cậu kinh hoàng đến nỗi lồng ngực muốn nổ tung.

“Ngu ngốc!” Inuyasha gào lên về phía Shippou, giọng khản đặc, “Đừng ở đó nữa, đi mau đi, đi càng xa càng tốt.”

“Được lắm, Inuyasha.” Sesshoumaru lạnh lùng ngắt lời cậu, càng nhiều yêu lực tràn vào, hệt như vô số ngọn băng đâm xuyên qua thân thể cậu trong nháy mắt. Inuyasha chưa kịp khép miệng lại đã kêu lên một tiếng thảm thiết.

Shippou nghe thế càng tin rằng cậu gặp nguy hiểm, lửa hồ ly yếu ớt nhắm thẳng đến Sesshoumaru. Đại yêu quái còn không thèm liếc mắt nhìn nó cái nào, chỉ bằng khí thế cường thịnh đã khiến thân thể bé nhỏ của nó văng xa tít tắp mất hút trong cánh rừng.

Inuyasha đau đớn nhắm mắt lại, không hiểu được rốt cuộc vì sao mọi chuyện lại thành ra nông nỗi này, thần trí cậu dần trở nên mơ hồ giữa nỗi thống khổ vô tận. Cậu suy sụp nghĩ thầm: lần này Sesshoumaru sẽ không buông tay, hắn thật sự muốn giết cậu, còn muốn dùng phương thức đau đớn nhất nữa.

Lúc trước vì đâu mà cậu lại tin rằng đại yêu quái này luôn đối xử với cậu có điều khác biệt…

Có lẽ là nụ hôn nhạt nhòa khi cậu nức nở bên gốc cây đêm ấy, có lẽ là Thiên Sinh Nha đâm xuyên qua lồng ngực, có lẽ là Sesshoumaru sẽ đúng lúc ra tay cứu giúp trong khoảnh khắc nguy nan, khiến cậu quên mất rằng mình chưa bao giờ hiểu được người anh cùng cha khác mẹ này, chưa bao giờ nhìn rõ nội tâm của hắn, chưa bao giờ nói chuyện với hắn cho đàng hoàng, cũng chưa bao giờ biết được rốt cuộc hắn nghĩ gì.

Trong cơn đau oằn oại, ý thức của Inuyasha dần xa rời thân thể, khoảnh khắc cậu sắp bất tỉnh hoàn toàn thì Sesshoumaru bỗng nhiên dừng tay.

Cậu ngước khuôn mặt lấm lem ngơ ngác nhìn hắn, Sesshoumaru chợt thở dài một tiếng khẽ như gió thoảng. Inuyasha cứ ngỡ mình gặp ảo giác, nhưng Sesshoumaru thật sự buông cậu ra, hung tợn vứt lại một câu “Ta không muốn gặp lại ngươi nữa” rồi xoay người rời đi không quay đầu lại.

Inuyasha nhìn cái đuôi trắng từ từ biến mất giữa không trung, choáng váng ngây ngẩn hồi lâu. Cậu thở dồn trong giây lát, cho đến khi buồng phổi rát bỏng đỡ hơn một chút mới chống gối loạng choạng đứng lên. Cậu lảo đảo mò vào cánh rừng gần đó, tìm được Shippou đầu u một cục đang bất tỉnh giữa lùm cây nọ.

“Này! Shippou, tỉnh lại đi.” Cậu ngồi xổm xuống túm lấy vai nó lay mấy cái.

Shippou rên rỉ mở mắt ra, vừa thấy khuôn mặt lấm lem vết máu của cậu thì khóc òa lên, nó ôm chặt lấy cánh tay Inuyasha, dây hết nước mắt nước mũi lên tay áo cậu.

“Chúng ta…chúng ta bị Sesshoumaru giết chết rồi phải không…”

“Mê sảng gì vậy.” Inuyasha thẳng tay cốc đầu nó một cái, hất nó ra khỏi cánh tay.

“Đau!” Tiểu hồ ly ôm đầu, nhất thời mới ngộ ra rằng cả hai đều còn sống. Nó dáo dác nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng đại yêu quái mà nó nghe tên đã sợ mất mật đâu nữa. Nó nghi hoặc nhìn về phía Inuyasha, hàng mi cậu rủ xuống trông vừa mê mang vừa bi thương, nhưng Shippou vẫn không kìm được hỏi dò, “Sesshoumaru đâu?”

“Đi.” Inuyasha đứng dậy phủi phủi bụi đất trên người, cũng không biết là trả lời Shippou hay bảo nó đi theo mình nữa.