Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 23

Trên bình nguyên hoang vu nồng nặc mùi máu và khói lửa, bầu trời hạ cơn mưa phùn, mưa rơi xuống đất lặng lẽ không tiếng động. Binh lính mặc giáp giơ cao đuốc giữa sắc trời thẫm lại, đứng san sát thành hàng cứ thế tiến lên, trông hệt như con rồng lửa đang giương nanh múa vuốt uốn mình trườn đi trên mặt đất.

Áp lực trong không khí dường như tụ lại thành hình mà đè lên họ, khiến mỗi bước chân về phía trước càng thêm cố sức. Kẻ cầm đầu cưỡi ngựa mang đao, mặc áo giáp chạm trổ quý báu, gã ghìm cương dừng ngựa lại, có binh lính vội chạy lên quỳ rạp dưới chân gã.

“Tướng quân có mệnh lệnh gì?”

“Mau mời hòa thượng đến đây.”

Chỉ chốc lát sau, binh lính dẫn theo một quý nhân khoác áo choàng cưỡi ngựa đến gần. Ông ta không mang đao cũng không mặc giáp, chỉ mang bộ tăng bào sờn cũ cùng cây pháp trượng óng ánh vàng.

“Tướng quân.” Hòa thượng thậm chí còn không xuống ngựa, chỉ gật đầu chào hỏi biểu thị kính ý.

Tướng quân cũng gật đầu đáp lại, sau đó liền hỏi, “Ngài nói nếu kết giới của Wakasa mất thì đúng là thời cơ tấn công tốt nhất. Nhưng hôm nay phương bắc mây đen dày đặc, nhìn không rõ chút nào.”

Hòa thượng nheo mắt lại, nói, “Kiếm khí của Thiên Tùng Vân trấn thủ Wakasa sừng sững giữa loạn lạc suốt nhiều năm, vốn là sức mạnh mà người phàm không thể phá hủy. Nay kết giới đã mất, ta cảm nhận được một nguồn yêu khí cực kỳ hùng mạnh đang ở đó.”

“Yêu khí rất mạnh sao,” tướng quân lẩm bẩm nghiền ngẫm, “Chắc hẳn là đại yêu quái, muốn tiêu diệt nó phải trả giá rất đắt. Ta nghĩ hay là đóng quân ở đây, chờ quân đội của thị tộc khác đến xem tình thế như nào.”

“Không cần,” lão hòa thượng giơ cao pháp trượng thuôn dài quét vào không trung, nó phát ra luồng ánh sáng vàng rực rỡ như lưỡi kéo sắc bén dễ dàng xén đi áp lực nặng nề đang đè lên mỗi người. “Kiếm khí của Thiên Tùng Vân không phải vật phàm, đại yêu quái nhất định là đã đánh nhau với nó và phá hủy Thiên Tùng Vân, nhưng bản thân yêu quái hẳn cũng chịu tổn thương không nhỏ. Lúc này chúng ta nên nhanh chân hơn nữa, giết nó trước làm ngư ông đắc lợi, thu phục luôn cả Wakasa vào tay.”

Tướng quân vuốt ve lưỡi đao bên người, đôi mắt cụp xuống trầm tư một lúc lâu. Cuối cùng gã gật đầu với hòa thượng, quay đầu ra lệnh cho binh lính phía sau, “Hết tốc lực tiến lên!”

“Này, sao ông còn đi theo ta vậy?” Bóng áo lông chuột lửa đỏ rực thoăn thoắt chạy xuyên rừng, cách đó không xa là lão già trông luộm thuộm buồn cười cưỡi con trâu ba mắt chậm rãi bay theo, tốc độ của hai người vậy mà không hơn kém nhau mấy. Nắm đấm của Inuyasha siết lại kêu lên răng rắc, “Không lẽ ông sợ ta sợ hãi bỏ chạy?”

“Cũng chưa đến mức đó,” đôi mắt to cộ của Toutousai đảo tròn, nhúm tóc thưa thớt trên đầu lão phất phơ trong gió, “Mấy đứa ngốc có biết sợ là gì đâu. Sợ ngươi làm mình làm mẩy với Sesshoumaru, hờn dỗi bỏ đi nghe còn có lý hơn.”

“Ê ê ông nói ai ngốc, ông cảm thấy ta là kẻ ấu trĩ vậy hả?”

“Không phải à?”

Inuyasha nghiến răng ken két, cuối cùng rặn ra được một câu, “Ta đây vội lắm, không hơi đâu đi cãi nhau với ông.”

“Cũng phải,” Toutousai thoải mái đổi tư thế, “Dù sao ngươi cũng đang vội đi cứu anh trai mà.”

“Ta có muốn cứu tên kia đâu, chỉ thấy bầu trời bên kia kỳ quái nên để ý, mau chân đến xem thôi!” Inuyasha thẹn quá hóa giận, nhảy tới túm áo Toutousai, “Mới nãy còn nói ông lo cho Shippou, giờ ông cũng tới đây thì Shippou đâu rồi?”

“Ta để Myoga dẫn nó đi rồi, nơi này rất nguy hiểm, trẻ con không nên đến.” Toutousai phủi cổ áo, làm như phủi bụi mà dễ dàng hất đôi móng Inuyasha ra.

“Rốt cuộc ông theo tới đây làm gì?”

“Ngươi muốn biết sao?”

“Hừ.”

“Lần này nguy hiểm hơn những gì ngươi từng gặp trước đây nhiều. Khi đó, lúc nguy cấp thì dù bạn bè gục ngã cũng sẽ còn Sesshoumaru cứu ngươi. Nhưng hôm nay khốn cảnh mà hắn gặp phải sẽ không để một bán yêu như ngươi dễ dàng ứng phó đâu.” Toutousai than thở, “Nếu hắn bất hạnh bỏ mình, ta phải đem Thiên Sinh Nha và Bạo Toái Nha về.”

“Ông nói thiệt hả?” Inuyasha bật cười đầy châm chọc, “Dám mơ ước kiếm của Sesshoumaru cơ đấy. Ta thấy trước khi ông sờ được tới chúng thì biết đâu đã bị hắn chặt làm tám khúc rồi.”

“Đừng nói nhảm nữa, mau dẫn đường đi.” Búa sắt của Toutousai chẳng biết thò ra từ đâu, nặng nề đập lên lưng Inuyasha, “Khí ở Wakasa quá mức hỗn độn, không đi theo người mang Thiết Toái Nha như ngươi thì làm sao ta tìm đúng phương vị của Sesshoumaru được.”

Hai người cứ vừa đi vừa cãi nhau chí chóe, chẳng bao lâu sau, vùng đất bị bao phủ bởi khói lửa chiến tranh liền hiện ra trước mắt họ. Bầu trời phía trên Wakasa đã bị mây đen che phủ, ban ngày mà tăm tối không khác gì ban đêm. Mũi tên châm lửa và bùa chú của nữ pháp sư vun vút xẹt qua không trung, trông cứ như sao băng giữa màn đêm vậy.

Trái tim Inuyasha chẳng hiểu sao đập dồn liên hồi, Thiết Toái Nha rung động thình thịch bên cậu suốt lại như đột ngột chịu thương tổn khổng lồ khiến nhịp đập của nó ngừng lại. Sự bất an, khẩn trương từ thân kiếm chảy tràn vào cơ thể cậu, chừng như còn nghe được lời triệu hoán văng vẳng đâu đây.

Sesshoumaru còn ở trong thần cung, đôi mắt hắn nhắm nghiền nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp đứng đó. Kết giới của Thiên Sinh Nha đã tan biến dưới vô số đòn tấn công từ phù thủy và pháp sư, không biết bao nhiêu chú thuật và pháp khí đang tổn thương thân thể hắn, máu tươi từ từ thấm vào lớp vải trắng tinh của chiếc kimono hắn đang mặc. Hắn như cái xác không hồn, dù vẫn giữ vững tư thái cao ngạo sừng sững đứng đó nhưng vẫn là bị động chịu thương tổn, không hề ra tay phản kích dù chỉ một lần.

“Hóa ra là yêu quái!” Quân đội và pháp sư hùng hậu tấn công làm kinh động đến thôn dân gần đó, bọn họ vây xem hoặc thậm chí tham gia vào, quăng cải thối và trứng gà về phía thần cung, “Là yêu quái đã đuổi thần linh của chúng ta đi rồi chiếm chỗ! Chỉ có yêu quái mới độc ác như vậy, mỗi lần cầu nguyện đều bắt phải trả giá thật đắt.”

“Ta cầu một ngôi nhà mới bằng vàng, thế là yêu quái đáng ghét cướp đi đứa con gái đáng yêu của ta.”

“Ta cầu một người vợ xinh đẹp, thế là yêu quái để lũ quái vật giết chết cha mẹ ta.”

“Ta cũng thế.”

“Ta cũng thế.”

“Yêu quái đáng ghét…”

“Mọi người yên tâm đi,” vị tướng quân cưỡi trên lưng ngựa lớn tiếng hứa hẹn, “Đội quân Takeda nhất định sẽ tiêu diệt yêu quái, bảo vệ an toàn cho mọi người.”

“Tướng quân Takeda nói đùa đấy à,” cách đó không xa là một nữ pháp sư trẻ tuổi tay giơ cao pháp khí, môi nở nụ cười lạnh lùng, “Chính vì các người làm việc cẩu thả nên mới có yêu quái hoành hành làm hại dân chúng, nhà Asakura bọn ta mới là chủ lực thật sự bảo vệ Wakasa này.”

Dù hai đội quân của hai gia tộc khác nhau đối chọi gay gắt, nhưng bọn họ lại ngầm có chung một nhận thức: ai đánh bại được đại yêu quái kia trước thì có thể trở thành chủ nhân của Wakasa.

Đại yêu quái này tỏa ra khí thế cao ngạo lạnh lẽo thấu xương, trông nhất định không phải yêu quái tầm thường, huống hồ hắn mặc quần áo đẹp đẽ quý báu, bên hông còn đeo hai thanh kiếm vừa nhìn liền biết là cực phẩm vô giá – đại yêu quái chắc hẳn đã bị trọng thương trong lúc đánh nhau với Thiên Tùng Vân, nếu không thì đã chẳng nhẫn nhịn trước công kích từ con người như vậy.

Việc bọn họ phải làm là nhân lúc đại yêu quái đang suy yếu mà thừa thắng xông lên, tiêu diệt hắn cướp lấy bảo kiếm, lập uy trước bên còn lại, giành lấy sự ủng hộ của dân chúng…

Những đòn tấn công mãnh liệt như sao băng xẹt qua bầu trời, khi rơi xuống đất lại dấy lên mùi màu tươi nồng nặc.

Sesshoumaru lún sâu trong bóng đêm.

Hắn vẫn không đầu hàng mà tiếp tục đi về phía trước. Dẫu chẳng hề thấy gì trong thế giới tối đen vô tận, sống lưng hắn vẫn đoan chính thẳng tắp, dù đau đớn khiến hắn cứ đi vài bước lại phải dừng chân mà ôm ngực thở dốc. Hắn kiên trì bước tiếp, cứ như không đi hết không gian hắc ám này thì sẽ không dừng lại.

Những cảm xúc ghen tị, lo lắng, khát vọng, yêu thương trong linh hồn loài người khi ước nguyện như tằm ăn rỗi dần đục khoét tâm can hắn, hắn bắt đầu ngửi được mùi máu tươi trên người mình, có máu không ngừng chảy xuống từ khóe miệng hắn.

Từ lúc còn rất nhỏ, Sesshoumaru đã cùng phụ thân Khuyển Đại tướng trải qua bao cuộc chiến tàn khốc máu me. Khi đó hắn còn chưa mạnh được như bây giờ, đối mặt với tử vong cũng biết lo sợ hoảng hốt, nhưng nỗi sợ ấy lại bị Khuyển Đại tướng nghiêm khắc đánh tan.

“Võ sĩ chân chính tuyệt đối không sợ hãi cái chết. Cũng không vì nỗi sợ đó mà tìm kiếm sự trợ giúp bên ngoài.”

Giọng nói nghiêm nghị của phụ thân dường như còn văng vẳng bên tai mỗi khi hắn hồi tưởng lại. Đại yêu quái trẻ tuổi từng đứng sau phụ thân mà nghĩ đến cái chết của chính hắn: chắc chắn là giữa lúc chính diện nghênh địch, chết giữa cuộc chiến giống hệt như phụ thân vậy.

Hắn cảm nhận được sức mạnh trong cơ thể dần trôi đi.

Nhưng hắn không thể dừng lại, dù có chết hắn cũng phải luôn chiến đấu, không thể nhận thua, không thể sợ hãi.

Hắn đang đường đường chính chính so găng với Thiên Tùng Vân, dù nguyên nhân duy nhất dẫn đến thất bại của hắn là bán yêu ngu ngốc mang đôi tai trắng xù buồn cười đó, trong lòng hắn chẳng hề có chút oán hận nào.

Nếu cứ thế mà chết đi…

Sesshoumaru dừng chân, khẽ thở dài một tiếng. Tầm mắt hắn dần mờ đi, đầu óc dần trở nên mê muội: chết giữa một cuộc chiến, hẳn phụ thân sẽ không đến nỗi thấy mất mặt vì hắn; mẫu thân có lẽ sẽ cười nhạo hắn ngu xuẩn, sau đó lạnh lùng quên đi đứa con chẳng ai thích này; Jaken có lẽ sẽ có chủ nhân mới; Rin có lẽ sẽ vì hắn mà rơi lệ, lập cho hắn một tấm bia khi mùa xuân đến làm dậy lên hương hoa nồng nàn; còn Inuyasha, liệu Inuyasha có để tâm dến cái chết của hắn chăng?

Cậu từng chọn đến bên cô gái loài người không chỉ một lần, liên tiếp lặng lẽ cự tuyệt Sesshoumaru.

Có lẽ hắn nên thẳng thắn thành thật với Inuyasha một chút, nếu bán yêu kia biết hắn rơi vào hiểm cảnh, liệu cậu có buông tay cô gái loài người mà đến bên anh trai mình không?

Hắn nhớ đến thời còn đấu với Naraku, nhớ đến vẻ mặt khẩn trương đến nỗi ngừng thở của Inuyasha khi Magatsuhi đâm xuyên qua người hắn.

Nét cười vô vọng nở trên bờ môi mỏng manh của Sesshoumaru. Hắn vẫn tiếp tục bước tới, thế nhưng ánh sáng trong đôi mắt đã dần nhạt đi.

Có lẽ khi hắn để lộ ra rằng mình cũng có trái tim biết yêu thương không khác gì loài người, hắn nhất định sẽ chết trong tay bọn họ.

“Từ từ!” Toutousai phóng tấm da bò mài đao ra quấn lấy mắt cá chân Inuyasha làm cún con hớt hải muốn lao về phía trước ngã sấp mặt. Inuyasha vặn người xoay lại nhưng không thoát được, thế là bắt đầu oằn mình bò về phía trước.

“Ông già chết tiệt, mau thả ta ra!” Inuyasha hét lên, lồng ngực phập phồng kịch liệt, thanh âm sắc đến nỗi như khàn cả đi. “Ông có biết mình đang làm gì không vậy!”

“Bình tĩnh chút đi, Inuyasha.” Toutousai siết lấy tấm da bò trong tay, dễ dàng giằng lại cún con đang lên cơn, “Lão gia thấy ngươi yêu kính anh trai vậy sẽ vui mừng lắm, nhưng ngươi phải hiểu, Sesshoumaru đã bị Thiên Tùng Vân kiềm chế hành động, còn ngươi chỉ là một bán yêu, chỉ cần nữ pháp sư nào lợi hại chút là ngươi lãnh đủ rồi.”

“Thì sao chứ, ông buông ra coi,” thị lực nhạy bén giúp Inuyasha nhìn rõ cả người Sesshoumaru loang lổ vết máu, mùi máu quen thuộc không ngừng xộc vào mũi cậu khiến đầu óc cậu quay cuồng đến nỗi không nghĩ ngợi được gì nữa. Hơi thở của Thiết Toái Nha chỉ cách da thịt cậu một lớp áo quần, quả thực như đang nghẹn ngào rên rỉ, “Chẳng lẽ ông muốn ta trơ mắt nhìn hắn bị con người bao vây tấn công rồi chết ở đây sao!”

“Buông ngươi ra cũng được thôi, nhưng cứ xông vào đó như vậy, có khả năng ngươi cũng sẽ chết đấy.”

Inuyasha thở dốc, răng nanh nghiến lại vào nhau nghe ken két, đáp lại một cách hung tợn như thề nguyền, “Ta thà chết ở đây còn hơn về già phải sống trong ác mộng!”

Toutousai trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lão thở dài, dường như cam chịu mà thả Inuyasha ra. Bán yêu vừa thoát được đã liều mạng phóng về phía thần cung trên sườn núi, lao thẳng vào giữa vô số đòn tấn công của đám hòa thượng pháp sư. Bóng hình đỏ rực cùng yêu lực quay cuồng chợt trở thành bia ngắm, vô cùng nổi bật giữa nền trời tối đen.

“Phong Thương!”

Kiếm ra khỏi vỏ cuốn theo tiếng gió thét gào, mặt đất nứt toác ra, đám người còn đang công kích khuyển yêu bị biến cố bất ngờ mà kinh sợ tứ tán.

“Là một con yêu quái mới!” Trong đó có kẻ kêu lên, “Là tới bảo vệ đồng bọn sao?”

“Hừ!” Nữ pháp sư Asakura giơ cao pháp khí, chỉ dẫn những người khác tiến lên, “Chẳng qua chỉ là tên bán yêu thôi, hạng tôm tép.”

Inuyasha vung lên lưỡi đao Thiết Toái Nha sáng lóa, bóng hình đỏ rực như lửa nhảy lên thật cao, vọt qua đỉnh đầu đám người đông nghịt, lần theo cổng trời torii sứt mẻ dưới bùa chú công kích của đám sư sãi mà chạy vội đến bên Sesshoumaru.

Trái tim trong lồng ngực Inuyasha nảy lên kịch liệt, cậu vừa phẫn nộ vừa bất an, và giữa cơn lốc cảm xúc hỗn độn, khóe mắt cậu dường như cũng nhòa đi, đầu óc trở nên trống rỗng. Như thể khoảnh khắc ngửi thấy mùi máu kia cậu đã mất đi khả năng suy nghĩ, nhất cử nhất động hiện tại thuần túy là bản năng.

Cậu không hiểu được vì sao mạnh mẽ như Sesshoumaru lại bị Tùng Vân Nha kiềm hãm, nhưng cậu biết rõ, mình tuyệt đối không thể để Sesshoumaru chết ở đây được.

Cho dù chết, Sesshoumaru nhất định cũng phải đường đường chính chính chết giữa lúc quyết đấu, tốt nhất là lúc quyết đấu với cậu, chứ không phải bị kiềm hãm phong ấn còn chịu sự chèn ép của con người, dùng mạng hắn để đổi lấy vinh quang và đất đai màu mỡ.

Cậu kêu tên Sesshoumaru mấy lần nhưng chẳng được đáp lại, chỉ nghe thấy mùi máu tỏa ra từ người Sesshoumaru sau lưng cậu và tiếng hít thở khẽ khàng của hắn để biết Sesshoumaru còn sống.

Inuyasha xắn tay áo lên chà lau đôi mắt mình, cậu cắn răng nắm chặt Thiết Toái Nha trong tay mà đứng chắn trước mặt Sesshoumaru không chút do dự. Bóng lưng gầy gò lại vững chãi như bàn thạch, tựa như trên đời này không có bất kỳ điều gì có thể lay động được tư thái bảo hộ của cậu dành cho hắn trong giây phút ấy.

Vô số bùa chú và pháp khí vụt qua không trung lao thẳng đến Sesshoumaru, Inuyasha vung Thiết Toái Nha đánh trả từng đòn một. Sóng xung kích làm tay cậu run lên nhưng cậu không thể tránh né, càng không thể trốn chạy, cứ thế gồng mình đứng đó tiếp chiêu đám hòa thượng pháp sư bên kia.

Inuyasha phải dốc toàn lực ứng đối, nhưng cũng vì thế mà thể lực lẫn yêu lực của cậu tiêu hao rất nhanh. Tên lạc bay qua làm xước mặt cậu, dù miệng vết thương rất mau lành nhưng vẫn có giọt máu chảy xuôi xuống lem cả vào mắt. Dù cảm giác mằn mặn xót xa khiến cậu không mở mắt nổi, cậu lại chẳng thể nào đưa tay lên lau.

“Đúng là một mớ rối bòng bong…” Toutousai ngồi trên lưng trâu lơ lửng cách đó thật xa, chăm chú dõi theo ánh lửa tận trời từ phía thần cung, “Ông về rồi đấy à, Myoga. Shippou đâu?”

“Ta dỗ nhóc con kia ngủ rồi,” Myoga không biết từ đâu xuất hiện, nhảy phong phóc lên vai Toutousai, chứng kiến cảnh tượng đằng xa mà kinh hãi, “Cái gì?! Thiếu gia Inuyasha một mình đối mặt với đội quân lớn vậy sao. Toutousai! Sao ông không ngăn thiếu gia Inuyasha lại!”

“Ta có ngăn nó đó chứ,” Toutousai vô tội chớp chớp mắt, “Là tại nó không nghe, còn nói cho dù chết cũng phải đi cứu Sesshoumaru kìa.”

Myoga rền rĩ nức nở, “Quả là thiếu gia Inuyasha, cậu ấy vẫn luôn tốt bụng đến vậy, dù là người anh năm lần bảy lượt nhục mạ mình mà vẫn đánh cược tính mạng để cứu hắn.”

Toutousai lắc đầu, “Tốt bụng là chuyện tốt, nhưng xét năng lực của một bán yêu mà nói thì chẳng bao lâu sau sẽ bị đánh bại thôi.”

“Hả?!” Myoga lo lắng nhảy nhổm trên vai Toutousai, “Vậy phải làm sao bây giờ! Chẳng lẽ thiếu gia Inuyasha sẽ vì sự nhân hậu của mình mà chết sao!”

“Nói thế thì cũng chỉ chứng minh nó đúng là đồ hữu dũng vô mưu.” Toutousai gãi đầu, thở dài một hơi, “Ta coi nó kiểu này cứ như máu nóng dồn hết lên não, hoàn toàn chẳng biết nghĩ ngợi gì nữa rồi.”

“Lẽ nào chúng ta cứ thế nhìn huyết mạch của lão gia bỏ mình như vậy chứ!”

“Dù sao ta cũng đâu cứu được nó,” Toutousai lại dời tầm mắt về bóng người đỏ rực tung mình lên cao, đôi khi còn vang lên tiếng kim loại chạm nhau ken két, “Những lúc thế này chỉ duy nhất Sesshoumaru mới có thể cứu nó, cũng chẳng biết Inuyasha có cách nào khiến anh mình tỉnh lại không.”

“Vậy sao ông không nhắc thiếu gia Inuyasha chứ?” Nắm tay bé xíu của Myoga ra sức nện bùm bụp lên vai Toutousai, hiển nhiên kẻ bị đánh lại chẳng cảm thấy gì, thế là lão nhảy dựng lên gào vào bên tai Toutousai, “Dựa vào một mình thiếu gia Inuyasha thì làm sao nghĩ được chuyện giúp thiếu gia Sesshoumaru tỉnh lại để cùng ngăn chặn quân địch chứ, cậu ấy nhất định cứ thế cậy mạnh đến chết luôn đó.”

“Ta cũng mới nghĩ đến thôi à,” Toutousai ngoáy ngoáy cái tai, “Hay là giờ ông qua chỗ Inuyasha nói cho nó biết?”

“…”

Myoga chợt khựng lại, lặng im không nói gì.

Trong lúc hai ông lão còn mải huyên thuyên, Inuyasha đã lần lượt đẩy lùi hàng trăm đòn tấn công, nhưng cũng qua những lần phản kích đó mà dần rơi vào thế bất lợi.

Inuyasha bắt đầu thở hổn hển. Tướng quân Takeda cưỡi ngựa từ đằng xa giơ đao hô to đổi người, nhân lúc này Inuyasha mới dám buông Thiết Toái Nha xuống đất cho cánh tay tê rần sau vô vàn lượt vung chém được tạm nghỉ. Đám thuật sĩ cao cường và binh lính lăn lộn chiến trường nhiều năm, ai cũng am hiểu mưu lược hơn cậu nhiều lắm. Bọn họ dần hiểu ra rằng Inuyasha sẽ không rời khỏi Sesshoumaru, chỉ biết canh chừng bên người hắn mà chống cự đánh trả.

Đám người khi thì tấn công khi thì gây nhiễu, thậm chí bắt đầu dùng cả thuật xa luân chiến thay phiên, không ngừng tiêu hao thể lực và yêu lực của cậu.

Inuyasha không dám xao nhãng chút nào, trong lúc ứng chiến còn phải dành ra một chút sự chú ý đến nhịp thở và tiếng tim đập của Sesshoumaru, cũng may anh trai cậu ngoài bị thương và bất tỉnh thì không việc gì, cậu cũng thoáng yên tâm.

Cậu biết thân thể mình đã bắt đầu đến giới hạn, nhưng cậu không thể nghỉ ngơi, chỉ đành miễn cưỡng bản thân kiên trì đánh tiếp.

Cậu phải bảo vệ Sesshoumaru.

Inuyasha thẳng lưng lên, không biết đã bao nhiêu lần chém Phong Thương vào nơi quân đội tụ tập đông nhất. Đám người sợ hãi lùi về sau, Inuyasha mới tận dụng chút thời gian ngắn ngủi mà thở dốc vài hơi rồi lại vung Thiết Toái Nha lên.

Nhưng trước khi cậu kịp ra đòn, có con thức thần không biết từ đâu chợt bay đến đập mạnh vào khuỷu tay cậu rồi bốc cháy. Inuyasha vốn đã là nỏ mạnh hết đà còn bị đột kích như vậy, cậu muốn tránh đi theo bản năng nhưng cánh tay tê dại chẳng còn cảm giác gì nữa. Thiết Toái Nha tuột tay văng xa tận cả thước rơi xuống đất, biến về hình dáng thanh kiếm rỉ cùn.

Inuyasha ngơ ngác ngước đôi mắt mệt nhoài lên, nghe tiếng nữ pháp sư trong trẻo niệm bùa hoán chú, vô số bùa phép mang theo tiếng nổ đùng đùng lướt qua đồng tử của cậu, như sao băng cắt xuyên nền trời đen ngòm lao vút về phía cậu.

Trong khoảnh khắc ấy, cậu chợt trở nên bình tĩnh và tỉnh táo vô cùng, mọi âm thanh bên tai bỗng dưng biến mất, cậu chỉ còn nghe được tiếng thở và tiếng tim đập của Sesshoumaru. Mọi thứ xung quanh dường như biến thành loạt ảnh chiếu chậm từng giây một.

Inuyasha mất đi Thiết Toái Nha, vậy mà không hề có suy nghĩ vươn tay cầm lấy thanh kiếm chỉ cách cậu một thước. Cậu lại không chút do dự nhào về phía Sesshoumaru, dùng chính thân thể gầy gò bé nhỏ của mình bảo vệ đại khuyển yêu, lấy tấm lưng không gì che chở mà đối mặt với ánh lửa đầy trời.