Trăng Tỏ Tuyết Tan

Chương 26

Sesshoumaru hơi cau mày, mất một lượng máu lớn mang lại cảm giác choáng váng không tốt chút nào, phản ứng chậm chạp thường đồng nghĩa với nguy hiểm. Dù lý trí của hắn rất rõ ràng, xung quanh đây không có con người cũng không có yêu quái, trải nghiệm này vẫn khiến hắn thấy buồn bực.

Nhưng lượng máu hắn mất đi không phải vô nghĩa, thân thể bán yêu cuộn tròn rúc vào hõm vai hắn đang ấm dần lên, hô hấp đều đặn hơn, hơi thở ẩm ướt nhè nhẹ phả vào bên cổ hắn. Xem ra cơ thể cậu đã tự điều chỉnh vào trạng thái thích hợp nhất để nghỉ ngơi dưỡng sức, Sesshoumaru không rõ là nhờ dòng máu yêu quái chứa đầy yêu lực của hắn, hay nhờ hắn nghe theo đề nghị của mẫu thân: để bán yêu sống dở chết dở này tựa vào hắn, liên tục được đắm mình trong yêu lực đồng nguyên từ cơ thể người anh này.

Không rõ có phải ảo giác chăng, lúc Sesshoumaru ôm Inuyasha thì cảm thấy hình như cậu đã cao lớn hơn nhiều so với trước lúc bước vào kỳ thành niên. Vốn cậu chỉ đứng cao hơn bả vai hắn một chút, lúc nhào đến đè tay hắn lại trông chẳng khác gì nhóc con muốn chơi xỏ trước mặt người lớn, mà giờ cậu đã cao đến ngang tầm mắt hắn, nếu đứng mặt đối mặt thì chẳng cần làm gì cũng có thể dễ dàng hôn lên trán cậu.

Không chỉ cao lên, người cậu cũng trổ mã hẳn ra, cổ tay cổ chân lộ bên ngoài quần áo mất đi tính tròn trịa mềm mượt trẻ con, thoạt nhìn càng thêm sắc nét, mơ hồ thấy được sức mạnh ẩn chứa sau từng đường cơ bắp nhạt nhòa.

Đáng tiếc trước mặt người anh toàn yêu này thì vẫn yếu đuối như cũ thôi.

Sesshoumaru tự nhủ, nếu thương tích thế này xuất hiện trên người hắn, cùng lắm chỉ mất mấy ngày là hoàn toàn khôi phục, còn Inuyasha lại yếu ớt mà cuộn mình trong lòng hắn, cứ như chỉ cần gió thổi cỏ lay là tắt thở luôn.

Cũng đâu phải Sesshoumaru không giận cậu ngu xuẩn, chỉ là hắn càng thêm rung động trước dũng khí của Inuyasha, cả nỗi đau từ tận tâm can vào khoảnh khắc cậu gục ngã trong lòng hắn.

Có được đáp án từ chỗ mẫu thân, hắn liền ôm Inuyasha rời khỏi cung điện trên tầng mây, vừa bay vừa ngẫm nghĩ một hồi thì chọn nơi này mà đưa Inuyasha đáp xuống.

Đây là nơi hắn đã giữ bí mật từ nhỏ, cây cối xanh um rậm rạp trải dài đến giữa sườn núi, cách mặt đất mấy thước là huyệt động do hắn từng dùng móng vuốt và yêu lực phá ra, trên mặt đất chi chít chú ngữ và cấm chế hắn đọc được từ trong sách.

Khi còn bé hắn từng dành một khoảng thời gian dài thu thập da thú và cỏ khô mềm mại rồi tỉ mỉ lấp lên tảng đá trong hang, tưởng tượng mình có ngày trở thành đại yêu quái hùng cứ một phương, nắm giữ cả tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, an vị trên ngai cao hưởng thụ mọi kính ngưỡng giống mẹ của mình vậy.

Nhưng chỉ trăm năm sau, những thứ đó đã mục nát đến nỗi chút cặn cũng chẳng còn, ảo vọng năm xưa của hắn cũng theo đó biến mất giữa tháng năm đằng đẵng. Đá tảng cứng rắn cũng không khiến hắn bứt rứt khó chịu, chỉ cần hắn muốn là có thể lập tức vung vuốt xóa sổ chúng đi, và hắn quả thật cũng làm như vậy.

Thế mà hắn vẫn thấy không đủ để đứa em bán yêu yếu ớt được nghỉ ngơi đàng hoàng, nên Sesshoumaru cứ ôm lấy cậu mãi, dùng lông đuôi mềm mại của mình cẩn thận bao bọc lấy cậu, để Inuyasha ngoài tiếp xúc da thịt với Sesshoumaru cũng chỉ chạm đến lớp lông mịn mượt.

Mấy ngày đầu, hơi thở của Inuyasha rất yếu, đầu nghiêng qua tựa bên cổ Sesshoumaru một cách vô lực. Sesshoumaru không dám nghỉ ngơi, chỉ cần hắn nhắm mắt lại là như thấy được khi ấy Inuyasha lao về phía hắn, dùng cả thân thể che chắn cho hắn khỏi ánh lửa đầy trời, máu tươi nóng ấm của cậu còn nhỏ giọt trên người hắn, vậy mà cậu vẫn cậy mạnh nở một nụ cười.

Hắn thậm chí không dám nháy mắt, chỉ sợ mình thất thần trong giây lát là hơi thở cùng nhịp tim mong manh của em trai sẽ hoàn toàn biến mất. Tuy mặt ngoài lạnh nhạt nhưng nội tâm hắn rối bời vô cùng, đại yêu quái thậm chí còn dùng Bạo Toái Nha rạch cổ tay mình ra đưa đến bên miệng Inuyasha, đút cho cậu một lượng máu thật lớn.

Đây quả thực là hành vi cực kỳ mạo hiểm, dù hắn đã ngờ ngợ nhưng vẫn không thể xác định xem Bạo Toái Nha có đúng là tùy ý hắn như mẫu thân nói không, nhưng lúc ấy hắn chẳng nghĩ được nhiều vậy, trong đầu toàn là những khoảng trống hỗn độn, thậm chí hắn cam chịu mà nghĩ: nếu cứ thế bị chính thanh kiếm của mình giết chết thì cũng không tính quá xui.

Hắn không cách nào tha thứ cho bản thân trơ mắt nhìn Inuyasha tắt thở, đối với hắn, sự dằn vặt này còn mang đến nỗi thống khổ lớn hơn cả tử vong.

Thiết Toái Nha vẫn được giắt bên thắt lưng, nó không chống cự hắn, nhưng chẳng hiểu sao Sesshoumaru không muốn đụng đến nó. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được hơi thở của Inuyasha trên Thiết Toái Nha rõ ràng đến vậy. Thiết Toái Nha là đao của Inuyasha, là thanh kiếm bảo hộ. Dù lúc ấy bị tuột khỏi tay cậu, sự liều lĩnh được ăn cả ngã về không cùng quyết tâm bảo vệ hắn của nó và Inuyasha vẫn một mực ăn khớp với nhau.

Toutousai nói đúng, Inuyasha đích thực là chủ nhân thích hợp nhất của Thiết Toái Nha, không một ai trên đời này nhất thể đồng tâm với Thiết Toái Nha được như Inuyasha, có là Sesshoumaru cũng không ngoại lệ, dù khi hắn vung đao sẽ giải phóng sức mạnh còn lớn hơn so với Inuyasha cũng chẳng thay đổi được sự thật này.

Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn đầy rồi khuyết thành hàng mày lá liễu của mỹ nhân, trong tâm trạng thấp thỏm phập phồng, Sesshoumaru đăm đăm nhìn em trai mình hôn mê hết nửa tháng. Sau những lần đại yêu quái đút máu mình cho cậu, nhịp tim của Inuyasha dần đều đặn khỏe mạnh trở lại, hai bên má và tay chân cũng dần hồng hào lên, rốt cuộc Sesshoumaru cũng cho phép mình thi thoảng nghỉ ngơi trong thoáng chốc.

Có lẽ do căng thẳng lâu dài, ngay cả Sesshoumaru cũng khó tránh mệt mỏi. Trong lúc hắn chợp mắt, đại yêu quái không chú ý đến hơi thở của cún con đang tựa bên vai hắn kia dần mau hơn.

Inuyasha tỉnh lại giữa cơn đau nhức toàn thân, trước mắt chỉ có bóng dáng mơ hồ – người cậu nặng như chì, sau lưng càng là đau đến nỗi không chịu nổi – đó là một kiểu đau đớn rất phức tạp, buốt nhói lẫn với bỏng rát, ngoài ra còn có thêm gì đó nữa.

Đến tận lúc này cậu dường như mới ý thức được khoảnh khắc ấy mình đã làm gì trong cơn nóng vội. Nhưng Inuyasha không hối hận, dù cảnh tượng ấy có tái hiện lần nữa, cậu vẫn sẽ không chút đắn đo lấy thân mình bảo vệ Sesshoumaru.

Năm xưa khi hai anh em bắt tay phong ấn Tùng Vân Nha hình như cũng đã từng trải qua chuyện như vậy. Sesshoumaru dứt khoát đẩy cậu qua một bên, nói cậu ‘vướng víu’, lại lấy thân đỡ đòn thay cậu. Hai người bảo vệ lẫn nhau một cách gượng gạo lại không chút do dự nào y hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất là Sesshoumaru mạnh hơn cậu nhiều, chịu một đòn của Tùng Vân Nha thì cùng lắm thở dốc một tí, chứ nếu là Inuyasha, chắc phải rớt mất nửa cái mạng.

Lúc ấy cậu cứ ngỡ mình sẽ chết, trong khoảnh khắc còn làm bộ bất cần bắt chước điệu cười trào phúng của Sesshoumaru, cứ như hạ quyết tâm dù chết cũng muốn Sesshoumaru nợ cậu một lần, nhất định phải nhớ cậu mãi mãi.

Ai ngờ giờ đây cậu còn sống, thật sự khiến Inuyasha ngạc nhiên. Dù không biết bằng cách nào mà mình thoát kiếp, sau lưng lại đau đến nỗi muốn chết thêm một lần, cậu tỉnh lại chỉ thấy ấm áp từ tận đáy lòng, giống như khi còn bé nằm trong vòng tay của mẹ, tay chân cũng được bao bọc trong xúc cảm ấm mềm, làm cậu cảm giác mình được bảo hộ thật kín kẽ – dù nhắm mắt lại, không cần làm gì cả cũng thấy cực kỳ an toàn.

Có tia nắng rọi vào từ ngoài hang, đúng lúc Inuyasha nhìn thấy, lại mơ hồ nghe có tiếng chim hót líu lo ngoài kia, cậu không khỏi cảm thán: còn sống thật tốt.

Nhưng trực giác sắc bén từ phần yêu quái bên trong cậu lập tức cảnh giác chỉ sau một giây, chóp mũi cậu giật giật vài cái đã ngửi được mùi máu tanh nồng khắp hang, cậu chép lưỡi, dường như trong miệng cũng có vị máu ngòn ngọt.

Bán yêu giật mình, cậu tuyệt đối không quên được vị máu này. Cậu cố nhìn kỹ trong cơn hoảng loạn, rốt cuộc mới thấy rõ tình cảnh hiện tại của bản thân – cậu và Sesshoumaru kề sát bên nhau, hình như được hắn ôm vào lòng, cảm giác ấm mềm dễ chịu kia là từ đám lông đuôi của chính hắn.

Khuôn mặt Sesshoumaru cách cậu chưa đầy một gang tay, hơi thở lành lạnh phả lên mặt cậu theo từng nhịp. Đôi mày của đại yêu quái khẽ cau, hàng mi khép lại hơi rung động, tựa như cánh bướm rung rinh đậu trên đóa hoa.

Mà mùi máu cậu ngửi thấy và vị tanh ngọt trong miệng cậu, không hề nghi ngờ gì nữa, đúng là từ máu của Sesshoumaru.